Ngày hôm sau, Quý Trần Ai thức dậy từ rất sớm, bởi vì Chu Nghiêu Uẩn phải đi học, cho nên sau khi ăn xong bữa sáng anh bèn một mình dạo quanh nhà một vòng.
Chân không tốt, làm gì cũng không tiện, tuy vậy Quý Trần Ai vẫn kiên trì muốn đi ra ngoài, anh biết nếu như anh lựa chọn ở nhà giống Chu Nghiêu Cần, có lẽ sẽ thành ra anh không bao giờ muốn ra cửa nữa.
Vì vậy buổi sáng ngày hôm nay, những người ở gần nhà Quý Trần Ai đều nhìn thấy một thiếu niên ngồi xe lăn, chậm rãi di động tại lối đi bộ, nhìn thấy rác sẽ một mặt không cảm xúc, đi tới nhặt rác ném vào trong thùng rác.
Gần như tất cả mọi người nhìn thấy một màn này, đều ở cảm khái thiếu niên này phẩm chất tốt đẹp — ngoại trừ bản thân thiếu niên.
itsukahikari.wordpress.com
Quý Trần Ai chỉ trách mình tại sao không mang một đôi găng tay theo, bởi vì anh một đường qua thùng rác, chỉ cần thấy rác mà không vứt đi, có thể nghe được âm thanh Tiểu Thất tít tít, vừa tít tít còn vừa mê hoặc nói với anh, vứt một mẩu rác vào là có một chút năng lượng tích cực, so với mở topic ở trên mạng có lời hơn nhiều…
Vì mục tiêu chân mình có thể sớm khôi phục, Quý Trần Ai chỉ có thể sắc mặt âm trầm đi nhặt rác, anh phát hiện, hiện tại nghề nghiệp mà anh thích hợp nhất là võng lạc thuỷ quân* và người nhặt rác, nghề trước không cần động vẫn có thể kiếm được giá trị năng lượng, nghề sau thu nhập ổn định chỉ là có phần hơi mệt…
(*: người được trả tiền để post bài viết, comment trên mạng.)
Đi dạo cho tới trưa, Quý Trần Ai kiếm lại được hơn ba mươi điểm năng lượng, sau khi về nhà anh lập tức đi rửa tay, rồi nhận được điện thoại của Chu Nghiêu Uẩn hỏi anh buổi trưa muốn ăn gì.
Quý Trần Ai không kén ăn, nói cái gì cũng được, Chu Nghiêu Uẩn nghe xong khẽ nói thầm hai câu, đại ý chính là, nếu ca ca cứ ăn cơm không ngon, sẽ càng gầy hơn, gầy hơn thân thể sẽ không chịu nổi nữa.
Quý Trần Ai nghe Chu Nghiêu Uẩn oán giận, trong mắt lại lộ ra ý cười.
Nói một tràng, cuối cùng quyết định xong nguyên liệu nấu cơm trưa, Quý Trần Ai lại mở máy tính ra, chuẩn bị tiếp tục soát giá trị năng lượng, ngày hôm qua anh cứu bé gái kia, kiếm lời một trăm điểm năng lượng, mà lúc này cách giá trị một vạn năng lượng còn cả chẳng đường khá xa xôi, không chăm chỉ kiếm điểm, nói không chừng đến già vẫn không thể bước đi.
Ngay tại lúc Quý Trần Ai ấn chuột máy tính vào hình ảnh mèo mèo chó chó, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
Quý Trần Ai lăn xe lăn đến cạnh cửa, hỏi: “Ai vậy?”
Ngoài cửa truyền đến thanh âm của một nam nhân: “Xin hỏi là cậu Chu?”
Bởi vì lý do thân thể nên Quý Trần Ai không cách nào nhìn qua mắt mèo, vì vậy anh không thể làm gì khác ngoài cài dây xích cửa lại, sau đó mới mở ra một khe cửa, hỏi: “Đúng vậy, anh là ai?”
Sau khi trông thấy người ngoài cửa, trong nháy mắt Quý Trần Ai biết bọn họ tới làm gì, đứng ngoài cửa có ba người, một người mặc cảnh phục nam, lúc này đang nói chuyện với anh, một người đàn ông khác trong ngực ôm một bé gái có chút quen mắt, còn có một người phụ nữ ăn mặc quý phái.
Cảnh sát nói: “Hôm qua là cậu báo cảnh sát đúng không? Hôm nay cha bé gái có ý đến cám ơn cậu.”
Quý Trần Ai trầm ngâm một lát rồi nói: “Mấy người vào đi.” Lúc này anh mới mở cửa ra.
Cha bé gái hiển nhiên không nghĩ tới Quý Trần Ai ngồi xe lăn, kinh ngạc trong đôi mắt chợt lóe lên, nhưng rất nhanh trong ánh mắt chỉ còn lại cảm kích, hắn nói: “Cậu Chu, chúng tôi thật sự rất cám ơn cậu.”
Quý Trần Ai dẫn mấy người họ tiến vào phòng khách, sau khi bọn họ ngồi xuống bắt chuyện, mới nói: “Các người làm sao biết địa chỉ của tôi?”
Người đàn ông kia lời đến bên miệng còn chưa kịp nói, đã bị câu hỏi này của Quý Trần Ai làm ngẩn cả người.
Điều kiện gia đình Quý Trần Ai rất tốt, cho nên đương nhiên nhìn ra được quần áo người này này bất phàm, chỉ riêng đồng hồ đeo tay cũng đủ để mua được một chiếc xe tốt, đều nói nghèo chơi xe giàu chơi biểu lộ, thân phận của người này hiển nhiên không đơn giản.
Người đàn ông kia không lên tiếng, ngược lại là người phụ nữ bên cạnh hắn đảm nhiệm, cô nói: “Ngại quá, lão Dương thật sự rất muốn gặp mặt cảm ơn cậu, có hơi sốt ruột nên mới kêu người tra xét một chút, không có ý mạo phạm cậu đâu.”
Thái độ vợ chồng hai người đều rất khiêm tốn, điều này ngược lại ngoài dự đoán của Quý Trần Ai, anh liếc nhìn cô bé ở trong ngực người nọ, đang ôm chặt lấy hắn, ánh mắt rốt cuộc nhu hòa một chút, anh nói: “Không sao, bất quá tôi hi vọng hai người có thể gọi điện thoại trước khi đến.”
Người phụ nữ thấy Quý Trần Ai không tức giận, lúc này mới thở dài: “Cậu Chu, nếu như không có một cú điện thoại này của cậu, tôi đúng là không biết nên làm gì bây giờ.” Tiếp theo, cô kể lại đại khái chuyện này.
Kỳ thực cũng không phải cố sự gì hiếm thấy, đơn giản là bảo mẫu không trông đứa bé cẩn thận, kết quả lúc đứa bé chạy ra ngoài chơi bị bắt mất, thân thể người vợ vốn cũng không tốt, sinh ra bé gái cũng đã suýt mất mạng, càng không thể sinh đứa thứ hai, vì vậy hai vợ chồng nghĩ mọi biện pháp tìm kiếm bé gái, thậm chí treo giải thưởng với số tiền lớn, thế nhưng tìm kiếm đã hơn một năm qua vẫn không có tin tức. Ngay tại thời điểm hai người đã sắp tuyệt vọng, cú điện thoại của Quý Trần Ai, cứu vớt bọn họ.
itsukahikari.wordpress.com
Bọn buôn người thật đáng ghê tởm, tổ chức bọn họ khổng lồ, mặc dù là cảnh sát cũng không có biện pháp tốt để bắt bọn họ, bé gái Dương Vũ Nghi vốn là người phía đông bắc, nhưng lúc này lại xuất hiện ở khu vực tây nam xa ngàn dặm.
Cũng có thể từ biểu hiện bé gái nhìn ra, đứa nhỏ này đã chịu không ít khổ.
Anh Dương nói: “Cậu Chu, ngày hôm nay chúng tôi đến, chính là muốn cám ơn cậu.” Nói rồi, hắn lấy ra một tấm thẻ để lên bàn phía trước Quý Trần Ai, tiếp tục nói: “Trong này có chút tâm ý của chúng tôi, mật mã là sáu số sáu, hi vọng cậu có thể nhận lấy.”
Quý Trần Ai liếc mắt nhìn anh Dương một cái, nói: “Vậy tôi không khách khí.” Anh biết người này căn bản không thiếu tiền, sợ nhất ngược lại là Quý Trần Ai không chịu nhận tiền, nếu như Quý Trần Ai không chịu lấy tiền, đồng nghĩa với việc hắn thiếu nợ Quý Trần Ai một cái ân huệ lớn, nếu như sau này Quý Trần Ai muốn đưa ra yêu cầu gì quá phận, hắn cũng không tiện từ chối.
Nhưng bây giờ Quý Trần Ai nhận tiền rồi, có chút mùi vị thanh toán xong tiền hàng, anh Dương thấy vậy, nụ cười càng sáng sủa hơn.
Tiểu Thất đột nhiên nói: “Tiểu Ai, anh không thể như vậy nha.”
Quý Trần Ai không nghĩ tới Tiểu Thất lại đột nhiên lên tiếng: “Sao thế?”
Tiểu Thất nói: “Làm việc tốt không thể mong hồi báo, tại sao anh lại có thể thu tiền của người ta!”
Quý Trần Ai: “…” Anh trước đây vẫn chỉ hoài nghi người tại ra Tiểu Thất cái hệ thống này muốn báo thù xã hội, hiện tại anh đã xác định người làm ra Tiểu Thất quả thật chính là muốn báo thù xã hội.
Tiểu Thất nói: “Anh như vậy thực làm khó tôi nha.”
Quý Trần Ai: “… Làm khó tới mức nào?”
Tiểu Thất: “Người ta sẽ thương tâm.”
Quý Trần Ai: “Cậu thương tâm sẽ trừ giá trị năng lượng tích cực của tôi hả?”
Tiểu Thất: “Sẽ không.”
Quý Trần Ai: “Ha, vậy cậu cứ tiếp tục thương tâm đi.”
Tiểu Thất: “…” Hu hu hu.
Xử lý xong Tiểu Thất, Quý Trần Ai tiếp tục nói: “Cô bé không sao chứ?” Lúc này anh hỏi chính là bé Dương Vũ Nghi dựa vào trong lồng ngực của cha.
Cô Dương nhìn con gái của mình, trong mắt tràn đầy phẫn nộ cùng đau khổ, cô nói: “Chúng tôi mua vé máy bay buổi chiều, chuẩn bị trở về làm kiểm tra toàn diện… Nếu có chuyện gì…”
Anh Dương tiếp lời nói: “Những người kia tóm lại sẽ phải trả giá lớn.” Đặc biệt mụ đàn bà trung niên bắt Dương Vũ Nghi đi theo ăn xin kia.
Dương Vũ Nghi vẫn luôn ôm chặt lấy cha Dương không nói một lời, lúc này đột nhiên có phản ứng, bé quay đầu, nhìn về phía Quý Trần Ai ngồi ở xe lăn, sau đó nhỏ giọng kêu một tiếng: “Ca ca.”
Thanh âm kia nhỏ lại vừa nhẹ, còn mang theo âm rung, cô Dương nghe thấy đỏ bừng cả hốc mắt, Dương Vũ Nghi kêu xong tiếng ca ca này, trèo từ trong lồng ngực cha mình ra, sau đó thận trọng đi tới bên cạnh Quý Trần Ai, giống như ngày đó được cứu, ôm lấy chân Quý Trần Ai, nói: “Ca ca.”
Quý Trần Ai sờ sờ đầu đứa nhỏ, anh nghĩ nếu như có thể, anh rất nguyện ý ôm cô nhóc này một lát, thế nhưng…
Cô Dương bỗng nhiên nói: “Cậu Chu, mạo muội hỏi một chút, chân cậu là…”
Quý Trần Ai cúi đầu, nhìn Dương Vũ Nghi, nghe được câu hỏi của cô Dương vẫn không cảm thấy bị mạo phạm, anh nói: “Chuyện khi còn bé, chữa trị không hết.”
Cô Dương nghe vậy trong mắt lướt qua tia đáng tiếc, cũng không nói gì thêm, cô vốn nghĩ, nếu như có thể, cô nguyện ý để Quý Trần Ai tiếp thu trị liệu tốt nhất, nói không chừng chân còn có thể khôi phục.
itsukahikari.wordpress.com
Mấy người hàn huyên thêm một lúc rồi anh Dương dẫn một nhà ly khai, cảnh sát kia sau khi nhà Dương rời đi, bèn âm thầm dặn dò vài câu, đơn giản chính là sợ Quý Trần Ai bị trả thù, dựa theo lời của hắn, mụ đàn bà Quý Trần Ai báo cảnh sát bắt được kia là một nhân vật tương đối có vị trí trong đường dây buôn bán, thậm chí có khả năng liên luỵ tới nhân viên nội bộ cục cảnh sát, nói Quý Trần Ai thường ngày cẩn thận một chút, có chỗ nào không thích hợp, nhất định phải báo cảnh sát.
Quý Trần Ai đối mặt với ý tốt như vậy, đều nhất nhất đáp lại, cuối cùng, lúc cảnh sát rời đi, giúp hắn đóng cửa lại.
Quý Trần Ai trở lại trong phòng khách, cầm lên chiếc thẻ tín dụng kia lên, bỏ vào trong ngăn kéo của mình.
Không lâu sau khi ba người kia rời đi thì Chu Nghiêu Uẩn trở về, trong tay cầm theo thức ăn vừa mới mua, vào nhà nhìn thấy Quý Trần Ai ngồi ở phòng khách xem ti vi, mở miệng hỏi: “Ca, anh có muốn ăn cháo không?”
Quý Trần Ai nói: “Cũng được.”
Chu Nghiêu Uẩn nói: “Đừng nói cũng được… Em đang hỏi anh thích gì đấy.”
Quý Trần Ai nói: “Vậy thì ăn cháo đi.”
Nghe Quý Trần Ai nói, Chu Nghiêu Uẩn vui vẻ chuẩn bị đi nấu cháo, Quý Trần Ai nói: “Hôm nay người nhà bé gái kia đến một chuyến.”
Bước chân Chu Nghiêu Uẩn dừng lại: “Hả? Anh mở cửa cho bọn họ?”
Quý Trần Ai ừ một tiếng.
Chu Nghiêu Uẩn nhíu mày: “Ca, sau này gặp chuyện như vậy, anh bảo bọn họ gọi điện thoại cho em, loại người nửa quen biết nửa không này, cho dù là đến cảm ơn anh thì cũng đừng mở cửa.”
Quý Trần Ai biết Chu Nghiêu Uẩn là sợ anh có chuyện, thuận miệng đồng ý. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT