Sau khi chăm sóc cho cô công chúa nhỏ cơm nước xong xuôi, Tiêu Cố mang xe đạp đến trả Lâm Tĩnh Dung, còn dặn dò cô nếu Mễ Tinh có mượn cứ từ chối thẳng thừng, sau đó gọi điện thoại cho anh.

Mặc dù nghe cái hiểu cái không nhưng Lâm Tĩnh Dũng vẫn gật đầu đồng ý từng cái một.

Sau khi ngã lộn nhào một cái, Mễ Tinh cũng đàng hoàng không ít, hai ngày nay cô vẫn ngoan ngoãn nhận nhiệm vụ dẫn Husky đi dạo.

Hoa viên Nam Thành có một tiệm cắt tóc, thiết bị thì cực kì cao cấp, mỗi ngày dẫn chó đi ra ngoài dạo chơi, Mễ Tinh đều đi phải đi qua cửa tiệm này. Rốt cuộc hôm nay cô cũng dừng trước tiệm, nhìn xuyên qua của sổ bằng kính vào bên trong.

Mễ Tinh nhớ ra cũng đã lâu rồi cô không hề làm tóc, tiện tay cầm một nhúm tóc lên nhìn thử, dài ra rồi, chẻ ngọn nữa.

Còn một ngày nữa là năm mới, Mễ Tinh muốn đưa Cẩu đản về, sau đó quay lại đây làm kiểu đầu thật đẹp. Tươi tắn chào năm mới.

Quyết định vậy xong, Mễ Tinh dắt Husky về nhà, nhịp bước cũng nhanh hơn khi nãy.

Sau khi dẫn Husky về nhà, Mễ Tinh xách túi xuống lầu ngay.

Số người làm tóc trong tiệm bây giờ không đông lắm, một anh chàng gội đầu mang tạp dề nhiệt tình dẫn cô đi. Phòng gội đầu có khoảng năm sáu giường để người ta nằm gội, Mễ Tinh chọn một chỗ trống rồi ngồi lên. Anh chàng gội đầu buộc khăn lông sau phần gáy cho cô, một nhân viên đang gội đầu cho khách ngay bên cạnh còn mập mờ huýt sáo, khuôn mặt anh ta cũng bỗng dưng ửng đỏ.

Mễ Tinh không biết những chuyện kia, cứ thế nằm thẳng xuống. Anh chàng gội đầu mở nước nóng, vừa thử nhiệt độ vừa hỏi cô: “Nhiệt độ này đã được chưa quý khách”.

“Được rồi”. Mễ Tinh đáp.

“Vâng”. Anh chàng nọ bắt đầu gội đầu cho cô theo trình tự, Mễ Tinh cũng nhắm mắt dưỡng thần. Giữa chừng anh ta còn hỏi có cần dưỡng tóc không, cô cũng đồng ý luôn.

Bỗng nhiên điện thoại trong túi rung bần bật, Mễ Tinh mở mắt lấy nó ra, là Tiêu Cố gọi tới.

“Sao thế ạ?”

Cô ngồi dậy nghe máy, giọng Tiêu Cố vang lên từ tai nghe: “Em đang ở đâu vậy?”

“Em gội đầu ở ngay dưới lầu thôi, phải mất một lúc nữa.”

“Gội đầu?” Tiêu Cố im lặng một lát rồi khẽ ừ một tiếng, “Đồ ăn trong tủ lạnh hết rồi, anh xuống mua thức ăn trước nhé.”

“Vâng ạ”. Bởi vì đang gội đầu, Mễ Tinh cũng không nói gì nhiều, trực tiếp cúp máy. Tiêu Cố nhốt Husky đang lanh chanh muốn chạy, một mình đi ra ngoài.

Muốn tới khu bán thức ăn sẽ phải đi qua chỗ Mễ Tinh làm đầu, lúc ngang qua cửa tiệm, sau cửa sổ thủy tinh, anh nhìn thấy Mễ Tinh đang nằm bên trong đó. Anh suy nghĩ một chút, vẫn đi vào.

Mễ Tinh đã gội đầu xong rồi, nhân viên nọ đang massage đầu cho cô.

“Đã đủ mạnh chưa cô? Có đau không ạ?” Anh ta quan tâm hỏi, nghe giọng rất dịu dàng.

Mễ Tinh nhắm mắt đáp: “Tôi không biết nữa, thoải mái lắm”.

Chân mày Tiêu Cố nhăn càng chặt.

Anh chàng nọ xoa bóp thêm mấy cái, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua vành tai của Mễ Tinh, xoa xoa hai cái nơi dái tai: “Có cần lấy ráy tai không?”

“Không cần”. Mễ Tinh còn chưa kịp lên tiếng, giọng của Tiêu Cố đã chen ngang cướp lời.

Mễ Tinh và anh chàng gội đầu sững cả người, cô mở bừng mắt ra, thấy khuôn mặt Tiêu Cố có vẻ đầy khó chịu đang đứng một bên rồi nhìn cô chằm chặp.

Cô ngước mắt, hỏi anh: “Sao anh lại ở đây?”

Tiêu Cố đáp: “Anh xuống mua thức ăn, vừa khéo đi qua đây”

“Ừm…” Mễ Tinh thu tầm mắt.

Ánh mắt tò mò của mấy người đang gội đầu cũng chuyển hết sang đây, nhân viên nọ cũng cảm thấy áp lực ngày càng lớn.

Tiêu Cố đứng một bên, nhét hai tay vào túi quần: “Phải gội bao lâu?”

Mễ Tinh nói: “Xong ngay đây mà.”

Ánh mắt Tiêu Cố dời đến chàng nhân viên đang gội, anh chàng đó giật mình nói theo: “Gội thêm một lát nữa là xong.”

May là tóc Mễ Tinh không dài, anh ta nhanh chóng gội lại qua cho cô, lấy khăn lông bọc tóc.

Mễ Tinh được đưa sang chỗ sấy, rốt cuộc người kia mới nhẹ nhõm thở phào.

Đồng nghiệp vừa huýt sáo lúc nãy cũng trêu đùa anh ta: “Khó lắm mới có một khách hàng xinh đẹp, quả nhiên là có bạn trai rồi.”

Anh gội đầu: “…”

Đồng nghiệp an ủi vỗ vỗ vai anh ta: “Đừng nghĩ nhiều, bạn trai cô ấy cao ráo đẹp trai đến thế mà, lại còn quan tâm người ta nhiều như vậy, không đùa được đâu.”

Anh gội đầu: “…”

Anh phải đi nói với quản lý, không thể làm chung với tên này được nữa.

Mễ Tinh ngồi trước gương sấy tóc, Tiêu Cố cũng ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cô. Thợ cắt tóc một tay cầm máy sấy, một tay luồn qua mái tóc cô: “Anh chàng đẹp trai bên cạnh là bạn trai cô hả?”

Mễ Tinh gật đầu: “Vâng.”

“À” Thợ cắt tóc nhìn Tiêu Cố mỉm cười đầy hàm ý, lại hỏi Mễ Tinh thêm một câu: “Phải cắt thế nào đây?”

Mễ Tinh vốn định sửa kiểu đầu một chút, nhưng nhìn mặt Tiêu Cố đã thối đến thế rồi, phải tốc chiến tốc thắng thôi: “Vâng, anh cắt bớt đoạn tóc chẻ là được.”

“Được”. Thợ cắt tóc sấy khô xong thì lấy kéo và lược, thành thạo sửa đuôi tóc cho cô.

Chưa đến hai mươi phút đã hoàn thành công việc. Lúc cô đi tính tiến, cô gái ở quầy nhất quyết khuyến mãi cho cô một tấm thẻ hội viên, Mễ Tinh lại nghĩ không bao lâu nữa mình đã dọn sang khu Khải Thụy ở rồi, đành từ chối người ta.

Đi ra từ tiệm làm đầu, Tiêu Cố không nói câu nào hầm hầm đi theo sau lưng cô. Mễ Tinh nghiêng đầu nhìn anh thử, tiến lại kéo kéo cánh tay kia: “Anh đang giận gì à? Em chỉ gội đầu thôi chứ mấy.”

Tiêu Cố nhìn thẳng vào mắt cô: “Em không biết gội đầu là cử chỉ thân mật lắm sao hả?”

Mễ Tinh đáp ngay: “Hừ, nói cứ như anh chưa từng để mấy em gái gội đầu gội cho mình vậy”.

Tiêu Cố giật giật khóe miệng, không nói gì.

Lần này Mễ Tinh lại nhíu mày không vui: “Anh không nói gì là thừa nhận phải không? Mấy cô bé gội đầu sờ soạn hết rồi sao, anh còn không biết xấu hổ mà nói em nữa đấy.”

Tiêu Cố chợt phì cười: “Vậy sau này anh chỉ tìm con trai gội đầu thôi, còn em chỉ được tìm con gái”.

Mễ Tinh suy nghĩ một chút rồi đáp lại: “Không, em thích trai gội đầu.”

Nụ cười trên miệng Tiêu Cố như vụt tắt.

Mễ Tinh nói tiếp: “Con trai gội đầu rất nhẹ nhàng…” Cô lướt nhìn sắc mặt u ám của Tiêu Cố, cười lên, “Sau này nếu em muốn gội đầu, anh gội đầu cho em có được không?”

Tiêu Cố: “…”

Hóa ra là chờ anh kia đấy.

Mễ Tinh thấy anh không nói gì, cô lại nói: “Nếu anh không muốn thì em đành đi tìm người ta vậy”.

Tiêu Cố đang cúi đầu bực bội cũng bật cười, cong môi nhìn sang cô: “Tuân mệnh, công chúa nhỏ”.

Mễ Tinh vui vẻ cười.

Tiêu Cố kéo tay cô, cùng nhau đi về khu chợ bán đồ ăn: “Nhưng mà phải chờ nhà bên sửa xong mình mới chuyển sang được. Bên kia là nhà mới, sửa sang sẽ đẹp hơn, nhưng lúc nãy anh thấy kĩ thuật nhân viên bình thường quá”.

Mễ Tinh ồ một tiếng.

Tiêu Cố nói thêm: “Lần sau anh dẫn em tới quán cắt tóc mà anh thường hay tới, mặc dù cửa tiệm đó không to, nhưng mà nhân viên thì rất giỏi, có thể nhờ bà chủ tới gội đầu cho em”.

“Hay lắm”.

Hai người vừa nói vừa đi tới khu chợ, rất nhiều tiểu thương ở đó quen Tiêu Cố, thấy anh dẫn một mỹ nữ vào, tất cả mọi người đều tranh nhau trêu chọc.

Đi dạo một vòng quanh khu chợ, nguyên liệu mua được chẳng bao nhiêu, nhưng mà ai ai cũng biết ông chủ Tiêu mới có bạn gái xinh đáo để, còn la hét muốn được uống rượu mừng.

Sau khi đi ra khỏi chỗ này, mặt Mễ Tinh cũng đỏ rực cả lên, Tiêu Cố ở bên cười vui vẻ: “Tiệm mình toàn chọn đồ ăn trực tiếp từ đây cả, cho nên mọi người cũng có quen biết nhau, nói chuyện mới thẳng thắn như thế, nhưng mà da mặt em cũng mỏng quá đi mất”.

Mễ Tinh oán hận trừng mắt nhìn anh: “Anh tưởng ai cũng mặt dày như anh chắc”.

Tiêu Cố bật cười kéo cô về nhà.

Bởi vì phải đợi Mễ Tinh một lúc ở trong tiệm làm đầu, thế nên khi bắt đầu nấu cơm cũng đã trễ lắm rồi. Tiêu Cố đổ thức ăn cho chó vào chậu của Husky trước, sau đó mới đi vào phòng bếp chuẩn bị nấu bữa trưa.

Mễ Tinh vẫn giống như khi trước, giúp ăn xử lý một vài đồ đơn giản, không bao lâu sau đã dọn món lên bàn.

Mễ Tinh ăn cơm được một nửa, dường như cô nghĩ tới điều gì, ngẩng đầu lên đối diện với Tiêu Cố rồi nói: “Đúng rồi, mai là 31 tháng 12 rồi”.

Tiêu Cố thắc mắc nhìn lại cô: “Cho nên?”

Mễ Tinh vui vẻ nói: “Mai có thể mua được túi phúc Bunny rồi”.

Tiêu Cố cầm bát trầm mặc một lúc, khiêm tốn xin chỉ bảo: “Không phải em nói họ bán hết rồi mà?”

“Họ bán xong đồ online ý, nhưng mình có thể đến mua ở cửa hàng”.

“À”. Tiêu Cố thuận miệng đáp: “Nếu vẫn còn mua được, sao trước kia em lại đau khổ như thế chứ?”

“Anh không thể hiểu đâu”. Mễ Tinh thở dài nói với anh: “Hằng năm túi may mắn Bunny bán đắt hàng lắm ấy, toàn là đồ limited mang ra bán nữa kìa, cho nên mọi người phải tới sớm một ngày rồi xếp hàng suốt đêm, em đâu thể xếp hàng xuyên đêm được”.

Đuôi lông mày của anh khẽ nhướng lên: “Vậy bây giờ…”

“Giờ có anh rồi”. Tiêu Cố còn chưa dứt lời, Mễ Tinh đã phấn khởi nói luôn.

Tiêu Cố: “…”

Mễ Tinh mong đợi nhìn anh: “Tối mai anh xếp hàng giúp em, sáng hôm sau em tới đó thay anh”.

Tiêu Cố: “…”

Anh đặt bát cơm xuống, nghiêm túc khuyên bảo cô: “Mấy túi đồ may mắn bán rẻ như kiểu này chắc chắn áo quần trong đó chẳng đẹp đâu”.

Mễ Tinh lập tức phản bác anh: “Sao đồ Bunny lại xấu được”.

Tiêu Cố: “…”

Nói chuyện theo tiêu chuẩn người ngốc anh không có cách nào mà đáp trả.

Mễ Tinh tiếp tục giải thích thêm: “Túi may mắn Bunny không phải là thanh lý kho hàng đâu, mà là một hình thức tăng doanh thu may mắn, thường toàn đồ mà cửa hàng bán được, nhưng kiểu dáng ít nhất là vẫn mới, hơn nữa họ còn chọn để phối thành một bộ. À còn nữa, để tặng quà cho các fan đã xếp hàng suốt đêm, các cửa hàng bán túi may mắn còn ưu tiên hơn so với mua trên mạng, ngay cả luckybag cũng rất xinh”.

Tiêu Cố: “…”

Cái này là nhất quyết muốn anh xếp hàng rồi.

Anh đặt bát xuống lại cúi đầu trầm mặc, cuối cùng đành cam chịu: “Được rồi, anh biết”.

Mễ Tinh hoan hô khẽ một tiếng, nụ cười dần dịu lại, cô híp mắt nhìn chằm chằm Tiêu Cố: “Có khi nào anh xếp hàng một hồi, cuối cùng lại thích một cô bé đứng xếp hàng cùng không, sau đó cùng nhau đi thuê phòng?”

Tiêu Cố: “…”

“Trí tưởng tượng của em lại đột phá nhận thức của anh rồi”. Tiêu Cố cười với cô.

Mễ Tinh bĩu môi đáp lại: “Đừng có cười, chuyện này đã xảy ra rồi đấy, vào đúng năm ngoái luôn, em thấy trên diễn đàn có một cô than khóc, nói bạn trai xếp hàng mua túi phúc giúp mình, kết quả nửa đêm lại đi thuê phòng cùng một người trong hàng”.

Người mua túi phúc đa số chỉ toàn là con gái, Tiêu Cố lại đẹp trai như vậy, vừa tới đó đã là mục tiêu rồi. Mễ Tinh càng nghĩ càng không yên.

Tiêu Cố nhìn co, nhíu mày buồn cười nói: “Không yên tâm thì em phải tự đi thôi”.

Nghĩ tới đây mắt của anh giật giật, một mình Mễ Tinh ở bên ngoài suốt đêm, anh cũng không yên tâm, nói không chừng mới đảo mắt đó đã bị người ta bắt cóc rồi.

Hai người im lặng suốt một hồi, Mễ Tinh dứt khoát đề nghị: “Được rồi, tối mai em xếp hàng với anh”.

Cứ thế thì không còn nguy hiểm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play