Husky trơ mắt nhìn con chó xinh xắn cùng chủ đi sượt qua.
Tiêu Cố dụ dỗ lôi kéo nó qua một con đường, mới vừa đi chưa được hai bước,
đã nhìn thấy một chiếc xe quen mắt ngừng bên ngoài hoa viên Nam Thành..
Cayenne trắng, xe của Chu Nghi Nhiên.
Anh hơi khựng lại, rồi nắm xích dẫn Husky đi tiếp. Chu Nghi Nhiên
thu bóng dáng Tiêu Cố vào trong tầm mắt, gật đầu cười với anh, xem như chào hỏi.
Tiêu Cố nhìn anh từ xa, cũng gật đầu, rồi dẫn Husky vào sân hoa viên.
Chu Nghi Nhiên mà xuất hiện ở đây, chỉ có vì Mễ Tình. Hôm nay là Giáng sinh, xem ra hai người hẹn nhau đi chơi.
Cha chả.
Husky đang đi cạnh anh bỗng rùng mình, ngẩng đầu sủa với anh. Tiêu
Cố làm như không nghe thấy mà dẫn nó đi qua vườn hoa, leo lên
tầng 7.
Nhưng đến bây giờ anh chưa từng nhìn thấy mấy người họ hàng giàu
có kia, mãi cho đến khi anh 10 tuỏi, mới có một người phụ nữ
xa lạ cùng cậu bé khoảng 2, 3 tuổi, xuất hiện trước nhà họ.
Mẹ anh bảo gọi người phụ nữ kia là mẹ Tiểu Cữu, anh vâng lời
gọi theo. Mẹ Tiểu Cữu đối với anh rất tốt, khen anh đáng yêu,
còn tặng nhiều đồ chơi cho anh. Cậu bé đi cùng bà ấy được
giới thiệu là con trai bà, cũng là em họ anh.
Em họ Tiêu
rất dễ thương, Tiêu Cố rất thích em trai ấy. Hai đứa trẻ không
quan tâm chuyện người lớn, tự cầm đồ chơi lên phòng.
Buổi
chiều hôm đó, tình cảm anh em tăng cao đột biến, chỉ hận vì sao gặp nhau muộn như thế. Vì chỉ ở mỗi một ngày, nên giờ phút
chia ly tới rất nhanh. Trước khi đi, mẹ Tiểu Cữu thấy hai bạn
nhỏ lưu luyến không rời, lền dẫn Tiêu Cố đến thành phố C hai
ngày.
Mẹ Tiêu Cố đồng ý, nên Tiêu Cố đi theo em trai nhỏ. Khi đó, Tiêu Cố thấy em trai nhỏ như một tòa thành lớn.
Anh ở thành phố C được hai ngày, mẹ Tiểu Cữu cầm bộ lễ phục
nhỏ cho anh thay, anh hỏi bà sao phải mặc cái này, mẹ Tiểu Cữu cười nói, đi sinh nhật mẹ Hoắc Lệ, ở đó có rất nhiều đồ ăn
ngon.
Nói thật, Tiêu Cố với câu: “rất nhiều đồ ăn ngon” từ trong miệng bà cũng không mấy hứng thú. Vì cha anh đã làm vô
số món ngon rồi. Nhưng anh thích tiệc rượu sinh nhật, hơn nữa,
em họ cũng muốn đi.
Ngồi trên xe, mẹ Tiểu Cữu hưng phấn
cầm hai cài tóc hình thỏ cho hai đứa trẻ đeo. Khuôn mặt em họ
tối sầm lại, bẻ gãy luôn. Tiêu Cố thì không như thế, khi đi mẹ
anh đã dặn dò phải lễ phép.
Nhưng con trai mà đeo tai thỏ, anh cũng không muốn. Cuối cùng, anh không chịu được mẹ Tiểu
Cữu nhõng nhèo đòi hỏi, anh bất đắc dĩ đeo lên đầu.
Đeo một đôi tai thỏ nên việc Tiêu Cố bị các bạn nhỏ khác cười
nhạo ở tiệc sinh nhật là chuyện đương nhiên. Anh không nhịn được nên đi ra ngoài, muốn ném tai thỏ xuống, nhưng nghe thấy không xa tiếng khóc của một bé gái.
Anh đi tới xem, phát hiện thì ra là một cô bé bị chó dọa sợ tới nỗi ngã xuống đất khóc toáng lên.