Chuyển ngữ: Nấm lùn

Nghe đến chuyện tối ngày hôm qua, mặt Mễ Tinh lại ửng hồng hừng hực.

Cô không nói hai lời, xoay người bước thật nhanh. Tiêu Cố nhìn theo bóng lưng cô rồi cũng leo lên tiếp.

Lâm Tĩnh Dung sải bước đến bên cạnh Tiêu Cố, đi song song cùng anh: “Anh có chuyện gì Mễ Tinh à?”

“Không có gì đâu.” Tiêu Cố thờ ơ đáp lại.

Lâm Tĩnh Dung ngẩng đầu nhìn lên như muốn nói gì đó, cuối cùng lại cúi mắt bỏ qua, không nói gì thêm nữa.

Sau khi leo lên đến đỉnh, mọi người vui vẻ bắt đầu tự do hoạt động. Tuyết trên đỉnh núi này rất dày, phóng tầm mắt nhìn xa toàn một màu tuyết trắng. Mặc dù cảnh tuyết thì đẹp đấy, nhưng nhiệt độ ở đây cũng thấp đến kinh người, Mễ Tinh trang bị cho mình một chiếc áo khoác nhung nhưng đầu ngón tay vẫn bị đông lạnh cóng.

Tiêu Cố mang theo một cái bình giữ nhiệt, đựng trà gừng để làm nóng cơ thể. Anh đổ một ít ra nắp bình rồi đưa cho Mễ Tinh.

Mễ Tinh nhìn hơi nóng bốc ra từ cốc trà trước mặt, ngẩng đầu nói với Tiêu Cố: “Anh đừng nói chuyện với tôi làm gì, tôi không muốn nhìn thấy anh đâu đấy.”

Bỗng nhiên Tiêu Cố lại cảm thấy buồn cười, dáng vẻ của Mễ Tinh bây giờ giống hệt như cô học trò nhỏ thích làm mình làm mẩy, còn… Có vẻ đáng yêu.

“Thế em cầm lấy uống đi.” Anh khăng khăng cầm nắp bình giữ nhiệt trên tay, không có ý định thu tay về.

Mễ Tinh nhếch môi định uống nhanh mà đuổi người kia đi. Bởi vì đang định húp một hơi uống sạch, cô không để ý nước trà còn đang nóng.

Môi vừa chạm vào nước, Mễ Tinh bị bỏng thiếu chút nữa ném nắp bình trong tay: “Á, nóng quá! Tiêu Cố, anh cố ý phải không?”

Tiêu Cố cũng bị cô dọa cho giật mình, anh cau mày nhìn xem cô có bị bỏng hay không: “Em không nhìn thấy nước vẫn còn bốc hơi đấy à?”

Mễ Tinh ngước mắt nhìn chằm chằm vào anh, đôi mắt to tròn vì hốt hoảng lại long lanh ánh nước, không uy hiếp người ta một chút nào.

Tiêu Cố nhìn vào mắt cô suốt một giây rồi vội dời mắt đi, lấy nắp bình cầm trên tay cô lại. Anh nhẹ nhàng thổi mấy hơi vào cốc trà gừng còn tỏa ra hơi nóng, một lần nữa đưa nắp lại cho cô: “Công chúa nhỏ, mời em uống trà.”

Mễ Tinh: “…”

Cô hơi mất tự nhiên, khẽ “hừ” một tiếng rồi cầm lấy nắp bình, tự thổi thêm hơi nữa mới từ từ nhâm nhi.

Tiêu Cố thấy cuối cùng cô công chúa nhỏ cũng đã uống trà rồi, anh tự rót cho mình thêm một cốc rồi vừa lên bên miệng, chưa gì đã bị Mễ Tinh ngăn lại: “Anh chờ chút đã! Bên này tôi uống rồi, anh uống bên kia đi!”

Động tác của Tiêu Cố hơi dừng lại, anh khẽ cười xoay nắp bình về phía bên kia, uống trà.

Mễ Tinh nhăn mũi đi tìm Thẩm Thi Thi chụp hình, Tiểu Đức đi đến bên cạnh Tiêu Cố cười hì hì đề gnhij: “Ông chủ Tiêu, em cũng muốn uống nước.”

Tiêu Cố nói: “Cầm cốc qua đây đi.”

Tiểu Đức đau khổ: “Em không mang cốc.”

“Vậy thì cố chịu xuống núi rồi uống được.”

Tiểu Đức: “…”

Đối xử với nhân viên có cần khác biệt rõ ràng đến vậy không? Nhìn là biết ông chủ chỉ là đồ ham mê sắc đẹp!

Vừa rồi Tiểu Vương cũng để ý Tiêu Cố và Mễ Tinh suốt buổi, cô nghiêng đầu vốn định than phiền với Lâm Tĩnh Dung ở bên cạnh mấy câu, thấy sắc mặt của cô ấy không tốt, cô đảo mắt rồi gọi to Tiêu Cố: “Ông chủ Tiêu ơi, có thể chụp ảnh giúp bọn em được không?”

Tiêu Cố “ừ”, đi về phía hai người.

“Ở đây này, chụp lấy dãy núi đằng sau nhé.” Tiểu Vương đưa máy ảnh của mình cho Tiêu Cố rồi kéo Lâm Tĩnh Dung đứng lại, tạo dáng ở phía trước máy ảnh.

Tiêu Cố chỉnh tiêu cự thích hợp rồi ấn chụp rất nhanh, anh ngẩng đầu nhìn hai người: “Đẹp lắm.”

“A, để em xem nào.” Tiểu Vương cầm lấy máy chụp hình nhìn thử, cô híp mắt cười nói với Tiêu Cố, “Ông chủ Tiêu, hay để em chụp cho anh với chị Dung Dung một tấm nhé.”

Tiêu Cố vốn không thích chụp ảnh, anh lắc đầu từ chối: “Không cần đâu.”

“Ôi, đừng xấu hổ mà, khó có được cảnh sắc đẹp thế này.” Tiểu Vương vừa nói vừa kéo Lâm Tĩnh Dung đến bên cạnh Tiêu Cố, còn mình thì đứng đối diện bọn họ để lấy cảnh, “Hai người cười đi nào.”

Lâm Tĩnh Dung ngẩng đầu nhìn Tiêu Cố, cười nói với anh: “Chụp một kiểu nhé.”

Tiêu Cố không nói gì thêm nữa, Tiểu Vương nhìn cô ấy một cách đầy khích lệ, ấn chụp.

Sau khi chụp xong, cô cầm máy ảnh chạy qua phía bên kia: “Em qua bên kia chụp ảnh đã, hai người cứ từ từ trò chuyện, ha ha ha.”

Lâm Tĩnh Dung thấy cô đã đi ra xa, suy nghĩ một lúc rồi nói Tiêu Cố ở bên: “Lại sắp sang năm mới rồi nhỉ, hay là năm nay mình về quê em chơi đi?”

Tiêu Cố yên lặng một lúc mới đáp lời: “Không cần đâu.”

Lâm Tĩnh Dung có phần hơi lúng túng, cô hơi cắn khóe môi cười nói: “Anh đừng hiểu lầm, em không có ý gì đâu, chỉ tại em thấy năm nào anh cũng ở đó một mình…”

“Tôi biết.” Tiêu Cố nghiêng người nhìn cô, trong đôi mắt đen láy lạnh lùng đó như dịu dàng hơn bình thường nhiều lắm, “Với tôi mà nói, cô là một nhân viên cực kì xuất sắc, cũng là một đồng nghiệp đáng tin cậy vô cùng.”

Lâm Tĩnh Dung thoáng ngẩn người, cô cúi đầu xuống, một lúc sau mới hỏi: “Chỉ như vậy thôi à?”

” Ừ.” Giọng nói của Tiêu Cố lướt nhẹ rơi xuống từ đỉnh đầu.

Lâm Tĩnh Dung lại yên lặng một hồi, sau đó cười đáp lại: “Em hiểu rồi.” Cô ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Cố, nói với anh, “Em qua bên kia tìm Tiểu Vương.”

Tiêu Cố gật đầu rồi đi sang hướng khác.

Mọi người chơi đùa trên núi đến giữa trưa, ăn bánh bích quy lót dạ rồi mới đi xuống núi. Lúc xuống nhanh hơn khi lên nhiều, nhưng về đến nơi vẫn mất hơn một tiếng. May mà phòng ăn vẫn đề lại cơm trưa, mọi người ăn cơm xong thì nghỉ, lề mề đến hơn năm giờ mới bắt đầu trở về thành phố A.

Vị trí vẫn như khi xuất phát, chỉ có điều trước khi xe nổ máy, Lâm Tĩnh Dung chen lên chiếc xe buýt chở nhân viên. Mặc dù Thẩm Thi Thi không biết rõ chuyện gì, nhưng cô nghĩ nếu đã như vậy rồi cứ để cho Mễ Tinh và Tiêu Cố đi một xe mới tốt, vậy là mình cũng chen chúc lên chiếc xe buýt khác.

Mễ Tinh: “…”

Cô không muốn ngồi cùng với Tiêu Cố vậy đâu, nhưng mà hai chiếc xe kia không chen thêm được nữa, mọi người cũng không chịu để cô lên xe mình.

Chiếc Land Rover của Tiêu Cố bấm còi giục sau lưng Mễ Tinh, Thẩm Thi Thi cười hì hì nói lại: “Đi nhanh đi, xe ông chủ chỉ có chỗ dành cho chị thôi mà.”

Mễ Tinh: “…”

Cô bất đắc dĩ đi tới bên cạnh chiếc Land Rover, mở cửa đằng sau ra.

Tiêu Cố cũng không nói câu nào, khởi động xe theo sau hai chiếc xe buýt nọ.

Suốt dọc đường đi, hai người đều không hề lên tiếng, Mễ Tinh nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ ngẩn người. Vào mùa đông trời ban ngày rất ngắn, hơn sáu giờ tối trời đã sẩm tối rồi. Đèn đường được thắp sáng dần lên, trên kính cửa sổ phản chiếu hình bóng cô mờ nhạt.

Vì trời tối nên xe chạy không nhanh, lúc đến thành phố A đã gần tới chín giờ. Nếu như là lúc trước, Mễ Tinh vẫn như rồng như hổ, nhưng bởi vì ban ngày vừa mới leo núi mệt, lúc này đây cô đã mơ màng ngủ gật phía đằng sau.

Tiêu Cố nhìn cô qua gương chiếu hậu, xoay tay lái một vòng không đi theo hai chiếc xe trước nữa.

Đầu Mễ Tinh lắc lư đập nhẹ vào cửa kính ô tô, miễn cưỡng mở mắt ra. Nhà cửa bên ngoài xe rất lạ, nhìn không giống con đường về hoa viên Nam Thành. Cô xoa xoa chỗ mới vừa bị đụng, hỏi Tiêu Cố còn đang bận lái xe: “Đâu vậy ạ?”

Tiêu Cố nói: “Hôm nay muộn rồi, tạm thời chúng ta cứ ở đây một đêm, sáng mai anh đưa em về.”

Lông mày Mễ Tinh thoáng giật giật, bây giờ sự tín nhiệm nơi Tiêu Cố đã xuống mức thấp nhất, thấy anh đưa mình đến một nơi xa lạ, cô tăng mức đề phòng ngay lập tức: “Nghĩa là sao chứ? Chúng ta đi đâu đây?”

Tiêu Cố bật cười: “Sao nào, sợ anh bán em à?”

Mễ Tinh mất hứng nhìn anh chằm chặp, ngược lại Tiêu Cố như hớn hở hơn nhiều: “Chỗ này cũng gần đây, anh thấy em mệt đến vậy rồi nên đưa em tới đây nghỉ tạm.”

Anh vừa nói xong, xe đã quẹo qua dừng lại trước cổng nhà.

Mễ Tinh nhìn ra ngoài cửa sổ, đây là một tòa nhà rộng lớn, trên bia đá hoa trước cổng được khắc mấy chữ to Khải Thụy Quốc tế.

Bên trái cổng là trạm an ninh, mặc dù cánh cổng sắt đã mở, nhưng cái cọc chắn xe trước mặt vẫn lầm lì vắt ngang. Tiêu Cố lấy thẻ trong túi đưa nhân viên an ninh, sau khi quẹt xong, cột chắn xe mới từ từ nâng lên.

Sau khi Tiêu Cố cất thẻ lại, Mễ Tinh cũng không còn ngủ gật ngủ gà như trước nữa, cô mở to hai mắt đánh giá quanh nơi này.

Mặc dù trời đã nhá nhem tối, nhưng đèn đường bên trong thì vẫn sáng trưng trưng, cảnh vật xung quanh cũng nhìn thấy rõ ràng.

Nhà cửa ở đây đều là dạng biệt thự liên hợp kiểu châu Âu, mỗi nhà có một gara riêng, vườn hoa và sân thượng. Mễ Tinh nhìn một lúc lại đi hỏi Tiêu Cố: “Anh có nhà ở đây hả?”

Tiêu Cố thản nhiên gật đầu: “Ừ.”

Mễ Tinh: “…”

Xem ra bán thịt xiên cũng có tương lai quá.

Chiếc Land Rover của Tiêu Cố đi đến trước một ngôi biệt thự thì dừng lại, anh lái vào gara rồi xuống xe. Mễ Tinh cũng đi xuống theo anh, nhìn ngắm xung quanh thêm lần nữa. Tiêu Cố ấn vân tay vào cánh cửa trước mặt, cửa tự động mở ra.

Mễ Tinh ồ một tiếng, còn khóa bằng dấu vân tay nữa chứ.

Đợi Tiêu Cố mở phòng khách bên trong, đưa cho Mễ Tinh một đôi dép rồi đặt cạnh chân cô: “Mới đấy.”

Mễ Tinh bĩu môi, thay giày ra đi vào.

Nơi này đã sửa sang đầy đủ, hơn nữa còn quét tước gọn gàng, Mễ Tinh đi một vòng trong phòng khách rồi lại hỏi Tiêu Cố: “Sao anh sửa rồi mà lại không ở đây?”

“Nơi này xa quá, bên kia gần cửa hàng hơn.” Tiêu Cố cởi áo khoác ra ném lên ghế sofa, nhìn cô cười nói, “Chỗ này anh định làm phòng cưới.”

Mễ Tinh: “…”

Cô đỏ mặt cái gì thế!

Tiêu Cố khẽ cười, giới thiệu cho Mễ Tinh: “Tầng một là phòng khách và phòng bếp, tầng hai là phòng dành cho khách và phòng sách, tầng ba là phòng ngủ chính, em ở chỗ nào?”

“Phòng dành cho khách!” Mễ Tinh nói xong thì hùng hục chạy lên lầu. Tiêu Cố cũng đi theo cô lên tầng hai, thuận tay mở cửa phòng cho cô, “Phòng này đi, có phòng tắm riêng, em có thể tắm đấy.”

Hai mắt Mễ Tinh sáng hẳn, nghe tuyệt quá!

Cô nhìn Tiêu Cố, chớp chớp mắt: “Anh có cho thuê chỗ này không?”

Tiêu Cố cũng nhìn cô, nháy mắt: “Không cho thuê, gả vào đây có thể ở miễn phí.”

Mễ Tinh: “…”

Cô đi vào phòng, để tay lên chốt cửa: “Anh Tiêu, tôi phải nghỉ ngơi rồi, anh có thể đi ra ngoài rồi đấy.”

Tiêu Cố bật cười xoay người đi ra, Mễ Tinh thấy anh bước lên tầng thì đóng cửa thật nhanh, khóa chặt.

Lúc này, Cố Tín vẫn còn ở công ty bàn bạc về dự án âm nhạc mới. Đúng lúc đó Thẩm Thi Thi gửi một tấm hình tới Wechat của mình, Cố Tín mỉm cười nói với Chu Nghi Nhiên đang ngồi bên đối diện: “Hôm nay vất vả rồi, ngày mai mời cậu đi ăn thịt xiên cay.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play