Editor: Cogau

Sau khi ăn xong, việc đầu tiên Mễ Quang làm là đi tắm rửa sạch sẽ.

Chỗ bị Tổng giám đốc Bàng sờ qua, bây giờ vẫn cảm thấy nhơm nhớp, cô đổ một vốc lớn sữa tắm lên mu bàn tay, rửa đi rửa lại ba lần, cuối cùng mới cảm thấy bớt ghê tởm.

Trở về phòng, cô lại đắp mặt nạ rồi bắt đầu mát xa. Cả ngày làm việc hôm nay đã làm cho thể xác và tinh thần cô mệt mỏi, tay phải cô cầm máy mát xa mát xa khắp người, còn tay trái thì cầm điện thoại di động lên mạng vào trang cá nhân của anh ‘Thỏ’.

"Đùi vịt kết hợp với khoai tây và bơ ăn kèm với sốt cam: Ngon tuyệt!!! ^_^[ hình ảnh ]"

Mễ Quang nhìn chằm chằm hình ảnh rồi hít mũi một cái, cô cũng rất muốn ăn đùi vịt với bơ và khoai tây nha. Trước đây không lâu, cô còn mặc lễ phục xinh đẹp ngồi trong nhà hàng cao cấp ăn bữa ăn Tây, nhưng bây giờ phải ru rú ở đây, ăn mỳ ăn liền sắp hết hạn.

Cô thoát khỏi trang cá nhân, bắt đầu nhớ lại hương vị của món đậu hũ chiên cay và sườn sốt tối nay.

Ngày hôm sau, Tiếu Cố cho chó đi dạo về rồi dẫn Mễ Quang tới Nhà hàng tự chọn để giới thiệu.

Lúc này, nhà hàng vẫn chưa bán, trong đại sảnh chỉ có người nhân viên phục vụ. Thấy Tiếu Cố dẫn theo Mễ Quang đi vào, tất cả mọi người giương mắt nhìn bọn họ chằm chằm, vẻ mặt thì tò mò muốn chết nhưng lại không dám mở miệng hỏi.

Ngược lại, Tiếu Cố không ‘thừa nước đục thả câu’, mà đi thẳng vào vấn đề: "Giới thiệu với mọi người, đây là Mễ Quang, hôm nay sẽ bắt đầu phụ việc ở Nhà hàng chúng ta một thời gian."

"Cái gì?!" Tiểu Đức - lần trước dẫn Mễ Quang vào là người đầu tiên không nhịn được, lên tiếng kinh ngạc: "Cô muốn phụ việc ở Nhà hàng sao chứ?"

‘Tiên nữ giáng trần’ mà làm việc này, tuyệt nhiên cậu ta không dám tin!

Mễ Quang cười, rồi nói với cậu ấy: "Mong được giúp đỡ nhiều ạ."

Tiểu Đức ‘được’ người đẹp cười nên bối rối, ngại ngùng tựa vào quầy thu ngân. Lâm Tĩnh Dung đang ở trên lầu, nghe tiếng ồn ào phía dưới, liền đi xuống xem xem có việc gì: "Chuyện gì vậy?"

Tiếu Cố ngẩng đầu nhìn cô ấy, nói: "Mễ Quang sẽ ở đây phụ việc một thời gian, cô hướng dẫn cho cô ấy nha."

Lâm Tĩnh Dung đang xuống lầu nghe vậy dừng lại, vẻ chần chừ rồi mới đi xuống: "Anh để cho cô ấy phụ việc ở đây sao?" Trông cô ấy Đại tiểu thư thế, có thể làm việc này sao chứ!?

"Ừ." Tiếu Cố gật đầu một cái, không giải thích nhiều: "Phải trả lương cho cô ấy đấy, cho nên có việc gì thì cứ gọi cô ấy đi làm, đừng có khách sáo nha."

Mễ Quang: ". . . . . ."

Lâm Tĩnh Dung: ". . . . . ."

Giờ này đông người, cô ấy cũng không tiện hỏi gì nhiều, chỉ có thể gật đầu: "Biết rồi ạ."

Tiếu Cố nghiêng người sang, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Mễ Quang mấy lần, nói: "Ở trong Nhà hàng phải mặc đồng phục thống nhất, tóc của cô phải cột lên, còn nữa, cô cắt móng tay đi."

Chân mày nhỏ dài của Mễ Quang chuyển động, đồng phục của Nhà hàng cô đã thấy, kiểu dáng còn có thể chấp nhận được, tóc cột lên thì cũng không phải là chuyện gì lớn, nhưng còn chuyện cắt móng tay. . . Cô cúi đầu nhìn xuống bộ móng tay đẹp mình đã làm, có chút không muốn: "Nhất định phải cắt móng tay sao ạ? Bộ móng tay này của tôi làm hơn bốn tiếng."

Lãng phí thời gian và tiền bạc thì cũng không tính toán đi, nhưng sau khi cắt thì sẽ thế nào đây!?

Tiếu Cố nhìn cô: "Cô đã từng thấy nhân viên phục vụ nào mà để móng tay không? Ngành ăn uống quan trọng nhất chính là vệ sinh, để móng tay dài như vậy khách thấy sẽ nghĩ sao đây?"

Mễ Quang bĩu môi, đương nhiên là cảm thấy rất đẹp rồi, nói không chừng còn sẽ hỏi cô ‘làm ở đâu’ đấy.

Đáng tiếc, bây giờ cô không dám công khai chống đối chủ nhà kiêm ông chủ Tiếu Cố, chỉ có thể hậm hực trong lòng mà thôi.

Tiếu Cố thấy cô có vẻ không phục lắm, lại bổ sung: "Sau khi cắt, phải bôi sạch nhũ nhiếc gì đó đi, không được sơn móng tay."

. . . . . .

Mễ Quang chỉ không hiểu, làm nhân viên phục vụ nữ thì không phải là phụ nữ sao? Sơn móng tay thì sao nào? Sơn móng tay là không vệ sinh à?

Cô tức giận đùng đùng nhìn thẳng vào mắt Tiếu Cố, Lâm Tĩnh Dung thấy vậy, vội vàng ra mặt hoà giải : "Yên tâm đi, em sẽ giám sát cô ấy cắt móng tay."

"Vậy cô đưa cô ấy đi xử lý ngay đi, những chuyện tiếp theo cũng giao cho cô." Tiếu Cố bàn giao công việc xong, thu hồi ánh mắt đi khỏi nhà hàng. Mễ Quang thầm khinh khỉnh, làm quản lý chỉ việc giao nhiệm vụ thật đúng là thoải mái nha.

Tất cả nhân viên trong đại sảnh đều nhìn Mễ Quang, Lâm Tĩnh Dung vỗ tay một cái, nói: "Sắp tới giờ mở cửa rồi, phải làm gì thì làm cái đó đi, đừng có ở đây nhiều chuyện."

Chị Dung lên tiếng, mọi người vội đi làm việc của mình ngay. Lâm Tĩnh Dung nhìn Mễ Quang, rồi nói với cô: "Vậy tôi dẫn cô qua chỗ Nhân sự nha."

"A, vâng ạ." Mễ Quang thầm kinh ngạc, cô nghĩ rằng việc tuyển người tự ông chủ quyết định là được, thì ra còn có cả Bộ phận nhân sự, xem ra Tiếu Cố mỗi ngày thực sự chỉ chơi mạt chược thôi.

Lâm Tĩnh Dung dẫn cô tới khu Văn phòng trên lầu hai, trong một phòng làm việc rộng. Trong đó có năm sáu người ngồi, đều ngồi trước bàn làm việc của mình. Lâm Tĩnh Dung dẫn cô tới trước một nhân viên Nhân sự nữ mặc âu phục công sở, kêu một tiếng: "Tiểu Thái, đây là đồng nghiệp mới hôm nay ông chủ Tiếu vừa tuyển, giúp cô ấy làm thủ tục nha."

Tiểu Thái ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Mễ Quang thì hơi bất ngờ: "Cô ấy á?"

Lâm Tĩnh Dung gật đầu: "Ừ, chức vụ là nhân viên phục vụ Sảnh trước."

Tiểu Thái sững sờ gật đầu một cái, trông thế nào cũng cảm thấy cô ấy không giống tới làm nhân viên phục vụ ấy nhỉ.

"Trước mắt, giao cô ấy cho cô nhé, tới giờ mở cửa rồi nên giờ tôi hơi bận." Lâm Tĩnh Dung nói xong với Tiểu Thái, lại nhìn Mễ Quang nói: "Cô làm xong tất cả thủ tục thì hãy tới tìm tôi nha."

"Vâng." Mễ Quang gật đầu, Lâm Tĩnh Dung liền đi ra ngoài. Tiểu Thái đưa bản kê khai cho Mễ Quang điền, khi nhìn thấy tên trường mà cô tốt nghiệp thì Tiểu Thái lại không hiểu.

Tại sao một du học sinh - tốt nghiệp ngành Thương mại Quốc tế ở nước ngoài phải chạy tới Nhà hàng của họ làm nhân viên phục vụ đây? Là để trải nghiệm cuộc sống sao? Cô cảm thấy con đường sự nghiệp Nhân sự của mình có vẻ không thích hợp rồi.

Mặc dù, Mễ Quang thấy lúc cô ấy nhìn thấy thông tin của mình rõ ràng là vẻ sững sờ, nhưng lại không hỏi gì, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, cũng có một chút xíu biết ơn.

Tiểu Thái sắp xếp hồ sơ xong, nói với cô: "Do ngành ăn uống cần Giấy chứng nhận sức khỏe, cô bớt chút thời gian đi khám sớm đi nha, có Giấy chứng nhận thì đưa cho tôi."

"Vâng . . ." Mễ Quang suy nghĩ một chút: "Vậy việc thanh toán thì sao ạ?"

Tiểu Thái nói: "Nếu làm việc đủ một năm trở lên thì được thanh toán, mỗi năm đều phải khám sức khỏe định kỳ, chi phí Nhà hàng chịu trách nhiệm thanh toán."

Mễ Quang gật đầu, Tiểu Thái lại đưa cho cô mấy phiếu nữa, giới thiệu từng thứ: "Cái này cầm tới chỗ Tiểu Vương – Bộ phận hành chính, để cô ấy cấp đồng phục và chìa khóa tủ đựng đồ, cái này cầm tới giao cho Bộ phận kế toán."

Mễ Quang ghi nhớ kỹ càng, cầm phiếu đi vài bước, lại quay đầu lại nhìn cô ấy: "Văn phòng các cô còn thiếu người sao?"

Tiểu Thái sững sờ giây lất, sau đó cười nói: "Nếu văn phòng thiếu người, tôi sẽ điều cô lên."

Mễ Quang vui vẻ nói: "Vậy cám ơn nha!"

Người Phụ trách hành chính Tiểu Vương cấp đồng phục và chìa khóa tủ cho cô, rồi dẫn cô tới phòng thay đồ để đăng ký vân tay. Mễ Quang vừa làm thủ tục đăng ký vân tay, vừa nghĩ thầm, Nhà hàng lẩu tự chọn thế này mà cũng chấm công bằng vân tay cơ đấy!

Trong thời gian cô làm thủ tục, lầu dưới cũng lấy cô làm đề tài để bắt đầu bàn tán.

"Cái cô Mễ Quang đó có phải là người mà lần trước ông chủ nói là khách trọ không ấy nhỉ?"

"Chắc vậy, mấy người nói thử coi, quan hệ giữa cô ấy với ông chủ là như thế nào? Không lẽ là bà chủ tương lai sao?"

"Hả? Tôi thì vẫn nghĩ rằng bà chủ tương lai sẽ là chị Dung cơ."

"Tôi ủng hộ chị Dung. Mặc dù Mễ Quang rất đẹp, nhưng vừa nhìn đã biết đó là ‘đại tiểu thư’ rồi, đâu có biết quản lý Nhà hàng như chị Dung đâu!"

"Tôi cũng có thể quản lý Nhà hàng đấy, vậy tôi có được đề cử mình không?"

". . . . . . Cô hay quá ha."

Lâm Tĩnh Dung từ trên lầu đi xuống, liếc nhìn mấy cô ấy: "Nhiều chuyện gì đây? Xong việc hết chưa vậy?"

Mấy người tan tác như chim muông, chỉ có Tiểu Đức còn mặt dày theo sát: "Dung Dung, chị tiết lộ chút tin tức cho em đi."

Lâm Tĩnh nhìn cậu ta một cái: "Tiết lộ tin tức gì cho cậu, hả?"

Tiểu Đức nói: "Đương nhiên là Mễ Quang á, cô ấy có bạn trai chưa?"

Lâm Tĩnh Dung cười hì hì một tiếng, nhìn Tiểu Đức, nói: "Như cậu mà muốn theo đuổi người ta sao? Chờ cậu lên làm Quản lý Nhà hàng thì có lẽ còn có thể."

Tiểu Đức đầu tiên là bất mãn cong miệng, sau đó lại làm mặt lơ nói: "Thật ra thì em làm Quản lý chi nhánh Nhà hàng cũng không phải là không có khả năng, dù sao thì em cũng là nhân viên kỳ cựu, người lại vừa đàng hoàng vừa thông minh nữa."

Lâm Tĩnh Dung nén cười, gật đầu rồi đuổi cậu ta đi làm việc.

Không bao lâu, Mễ Quang thay xong đồng phục đi xuống, Tiểu Đức chạy tới xem đầu tiên: "Oa, mấy người mau tới xem đi, cũng cùng một kiểu đồng phục, sao mặc lên người người đẹp trông lại đẹp thế chứ!"

Lập tức có một cô gái trêu cậu ta: "Đẹp thì sao đây? Cậu cũng chỉ có thể nhìn thôi."

Mấy cô gái khác cũng ‘giậu đổ bìm leo’ cười hùa vào.

Tiểu Đức hừ họ một tiếng, định tới tán gẫu với Mễ Quang, liền bị Lâm Tĩnh Dung đuổi đi. Lâm Tĩnh Dung nhìn cô mấy lượt, nói: "Ừ, không ngờ cô mặc đồng phục kiểu cổ này cũng rất hợp nha."

Mễ Quang cúi đầu quan sát đồng phục trên người mấy lần, nói: "Kiểu đồng phục và màu sắc cũng tương đối ha." Vừa giữ lại được đặc điểm của Hán phục cổ, lại cải biên rất thuận lợi và phù hợp cho công việc. Hoa văn màu xanh dương trên đồng phục mang đậm chất Trung Quốc cổ xưa nha.

Lâm Tĩnh Dung cười, nói: "Đương nhiên rồi, đồng phục của chúng ta mặc đều do ông chủ thuê người thiết kế đấy."

Mễ Quang khẽ nhướn mày, gật đầu.

Lâm Tĩnh Dung đưa dây cột tóc cho Mễ Quang: "Dùng cái này cột tóc lên đi, kìm bấm móng tay ở đây cũng có, nhân tiện bây giờ cắt móng tay luôn."

Mễ Quang: ". . . . . ."

Cô nghĩ rằng cô ấy chỉ nói vậy thôi, hóa ra là giám sát cô thật.

Cô cầm lấy dây cột tóc, cột lên thành cái đuôi ngựa, đứng ở phía sau quầy thu ngân cắt móng tay với vẻ luyến tiếc. Lâm Tĩnh Dung ở bên cạnh nhìn cô, không nhịn được thở dài nói: "Móng tay cô làm đúng là rất đẹp."

"Phải không, tôi chọn mãi mới chọn được bộ này đấy!" Mễ Quang nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn không nỡ.

Cô cắt xong 10 móng tay, nhìn mấy ngón tay trở nên trụi lủi, rồi thở dài.

Cô đã không giữ được chiếc áo khoác rồi, giờ thì tới bộ móng tay cũng không giữ được.

Lâm Tĩnh Dung chờ cô cắt xong móng tay thì đưa cô đi giới thiệu nơi làm việc trong Nhà hàng, thuận tiện giới thiệu lịch sử Nhà hàng luôn: "Nhà hàng này là nhà hàng do ba ông chủ mở, đầu tiên chỉ là một quán ven đường, sau đó ông chủ tiếp nhận, rồi từ từ mở rộng kinh doanh, phát triển thành Nhà hàng như hôm nay cô thấy. Bây giờ, ông chủ đang có ý định mở chi nhánh, đã chọn được địa điểm rồi."

Mễ Quang trừng mắt nhìn: "Muốn mở chi nhánh thêm sao?"

Lâm Tĩnh Dung nói: "Đúng, mặc dù hiện tại Nhà hàng này khá lớn, nhưng không chứa được hết lượng khách, mỗi ngày đều có người phải xếp hàng ở ngoài, rồi còn nhiều người ở xa lái xe tới nữa, họ cũng nói với ông chủ nhiều lần về chuyện mở chi nhánh rồi."

Mễ Quang có chút đăm chiêu, gật đầu, xem ra việc làm ăn của Nhà hàng so với tưởng tượng của cô còn tốt hơn nhiều.

Lâm Tĩnh Dung tiếp tục nói: "Khi nào chính thức khai trương chi nhánh, thì một nửa số nhân viên kỳ cựu ở đây sẽ điều qua bên đó để kèm người mới, nửa số còn lại thì ở đầu hướng dẫn người mới, tất cả mọi người đang mong đợi được thăng chức đấy." Cô ấy cười cười, rồi lại nói tiếp với Mễ Quang: "Mười một giờ là chính thức mở cửa, ở đây có một cô bé sẽ tới liền, cô bé ấy cũng là một sinh viên đại học, các cô sẽ có khối chuyện để nói với nhau đấy, tôi sẽ để cho cô ấy hướng dẫn cô."

Cô ta đang nói, thì có một nữ sinh tóc ngắn từ ngoài chạy vào: "Dung Dung, em tới rồi!"

Lâm Tĩnh Dung nhìn cô nữ sinh vừa vào, giới thiệu với Mễ Quang: "Đây chính là cô bé mà tôi nói với cô, tên là Thẩm Thi Thi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play