Vừa nghĩ tới việc ngày mai có thể gặp được người ấy, từng giờ từng khắc đều được ở bên cạnh trợ giúp đối phương, trái tim đã run rẩy tê dại.

*

Mùa xuân ở Tây Nam Trường Xuân* chỉ kéo dài có nửa tháng. Ngay trước xuân ẩm ướt lạnh lẽo, ngay sau xuân cảnh sắc tươi đẹp, rực rỡ hơn lửa.

Trên sân huấn luyện của tiểu đoàn trinh sát, các binh sĩ mặc áo thun rằn ri, xếp hàng thành nhóm luyện tập đấu tay đôi**, vượt chướng ngại vật lao về đích. Bầu không khí đặc quánh, ngập tràn mùi mồ hôi bỏng rẫy quyện với hương thơm thoang thoảng, thanh mát của cỏ cây, núi rừng.

*Tra trên Baidu thì C 市 (C thị – nguyên gốc trong bản raw) là Trường Xuân, nên mình đổi hết nhé.

**Động tác đấu tay đôi, bao gồm nhiều động tác (Nguyên gốc là tóm lấy đối phương vật ngã). Mọi người có thể xem ở video, hì nh ảnh:

Một người đàn ông cao khoảng 1m8 mặc bộ trang phục khác với bộ đội dã chiến, dáng người thẳng tắp, rắn rỏi mạnh mẽ đi ra từ tổng hành dinh.

Cậu kéo sụp vành mũ xuống rất thấp, gần như cả khuôn mặt bị che khuất nhưng vẫn không giấu nổi khóe miệng đang cong lên.

Lúc đi ngang qua sân tập, cậu dừng chân đứng nhìn một lúc, đang chuẩn bị đi thì từ đằng xa vọng đến một tiếng thét đầy giận dữ:

“Lăng Yến, cậu đứng ngay lại cho anh!”

Cậu quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông chạy như bay tới, liền bỏ mũ xuống.

Cậu vốn rất trắng, lại trẻ tuổi, đứng trong ánh nắng đầu xuân, làn da lấp lánh phát sáng, đôi mắt trong veo, khóe mắt vẽ nên nét cười, vẫy vẫy tay với người đang chạy tới, gọi: “Diệc Ca!”

Tuân Diệc Ca vừa mới chạy việt dã 10km, cả người mồ hôi ròng ròng, hai tay chống trên đầu gối, vừa thở hổn hển vừa ngẩng đầu nhìn cậu chằm chằm: “Lăng Yến, cmn thật sự cậu muốn làm thông tín viên?”

Đuôi mắt Lăng Yến cong cong, tâm trạng phấn khích quăng rơi cả mũ, nói: “Em vừa mới đến phòng chỉ huy, đã hoàn tất thủ tục chuyển đổi binh sĩ, ngày mai sẽ đến hỗ trợ Tiểu đoàn trưởng.”

“Cmn cậu…” Tuân Diệc Ca đỡ đầu gối đứng dậy, đi về phía trước một bước, mồ hôi đọng trên chóp mũi suýt nữa thì rơi xuống mũi Lăng Yến.

Hắn cao hơn Lăng Yến một chút, làn da lúa mạch khỏe mạnh, áo ba lỗ ướt đẫm dính chặt vào cơ thể, cơ bụng rắn chắc lồ lộ ẩn hiện.

Hắn dùng ngón trỏ ấn mạnh trán Lăng Yến: “Chỗ này của cậu bị hỏng rồi hả? Chúng ta liên tiếp nhận danh hiệu quân nhân ưu tú của đại đội toàn doanh, đang yên đang lành cậu lại không muốn làm lính trinh sát, dở hơi muốn đi làm thông tín viên của Tiểu đoàn trưởng? Lăng Yến, cậu nói xem, rốt cục thì đệch mợ cậu muốn gì? Cậu có biết đám Vương Hổ nói gì sau lưng cậu không?”

Lăng Yến lui về phía sau một bước, sờ sờ trán bị ấn đỏ, vẫn nhăn nhở như không cười cười: “Em biết chứ, họ nói em muốn bợ đỡ nịnh nọt Tiểu đoàn trưởng, muốn trèo cành cao, sau này một bước lên mây. Thậm chí còn nói em cậy vào bản mặt thanh tú này, muốn tạo quan hệ với Tiểu đoàn trưởng, đòi lấy con gái của thủ trưởng làm vợ.”

Tuân Diệc Ca lau lau mồ hôi trên mặt, “Thế rốt cục cậu nghĩ gì? Đừng nói với anh cậu thật sự muốn bợ đít Tiểu đoàn trưởng! Anh thật sự đếch hiểu nổi, năm ngoái anh em ta là tân binh ăn đắng uống khổ, cực không kể xiết, sống chết liều mình cố gắng mới được phân đến Đại đội Tinh Anh số 1*. Xét riêng về lính trinh sát của đại đội, tối thiểu 2/3 đều là xuất thân từ bộ đội đặc chủng, thế mà cậu… Sao cậu lại có thể cạn nghĩ tới vậy, khăng khăng muốn làm thông tín viên của Tiểu đoàn trưởng? Cậu đẹp trai, chuẩn. Thông tín viên yêu cầu mặt mày chính trực, không sai. Nhưng trong tiểu đoàn, người đẹp trai hơn cậu đâu phải không có, ai ở Đại đội 4 nhỉ, Trần Húc? Đúng, vốn đã bảo Trần Húc đi, tên đó so với cậu còn đẹp trai hơn nhiều. Đệch mợ thế mà cậu lại chen chân hóng vào góp vui làm gì? Chúng ta là những quân nhân xuất sắc nhất, sao lại có thể làm mấy trò vớ vẩn bưng trà rót nước, nhìn sắc mặt người mà sống cơ chứ?”

*Đại đội Tinh Anh số 1, nguyên gốc là 精英一连. Hiện mình vẫn chưa nghĩ ra tên nào hay hơn nên để vậy. Cảm ơn Can chan đã góp ý về cái tên =)))

“Anh đừng coi thường thông tín viên, kiến thức của họ hơi bị nhiều đấy.” Lăng Yến bị quở trách một trận tơi bời cũng không hề tức giận, còn cười hề hề dựng cho mình bậc thang đi xuống: “Anh đừng nói gì nữa, trong tiểu đoàn của chúng ta, thực sự chẳng có ai thích hợp làm thông tín viên hơn em đâu. Trần Húc đẹp trai hơn em? Nhưng hắn có siêu như em không? Tất nhiên là không. Ngược lại, anh thì giỏi hơn em đấy, nhưng bản mặt này của anh…”

Lăng Yến vỗn vỗ lên khuôn mặt Tuân Diệc Ca, “Đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng hung hăng nguy hiểm quá.”

Cậu vừa nói xong liền quay người chạy.

“Lăng Yến!” Tuân Diệc Ca quát: “Anh đang nói chuyện phải quấy với cậu, cmn cậu đứng lại ngay!”

Lăng Yến thở dài thườn thượt, “Em cũng nói hết nước hết cái với anh rồi, Diệc Ca, em biết anh lo lắng cho em, nhưng chức vụ thông tín viên này, em chắc chắn phải làm!”

Mặt Tuân Diệc Ca đen như đít nồi, nói: “Vì sao? Cậu muốn tạo quan hệ đã có anh đây cho cậu tạo, chúng ta là anh em đồng chí, của anh chẳng lẽ không phải là của cậu sao? Gia đình anh…”

“Không phải vì chuyện này.” Lăng Yến ngắt lời, “Diệc Ca, không phải như anh nghĩ đâu. Em làm thông tín viên của Tiểu đoàn trưởng chẳng có liên quan gì tới việc tạo quan hệ, móc nối nọ kia.”

“Vậy cậu muốn gì?” Tuân Diệc Ca nóng ruột, “Lúc chúng ta còn là tân binh sát cánh kề vai, không phải đã từng nói phải cùng nhau cố gắng nỗ lực để sau này được làm bộ đội đặc chủng sao? Cậu mới 20 tuổi, hiện tại chạy đi làm chân bưng trà rót nước, lỡ dở việc huấn luyện thì phải làm sao?”

Lăng Yến ngây người rồi rất nhanh vẻ mặt lại khôi phục như thường, “Muốn gì… học hỏi được nhiều thứ ạ.”

“Làm thông tín viên thì có thể học được cái khỉ gì?”

“À, đạo lý làm người, đối nhân xử thế?” Tự Lăng Yến nghe câu trả lời của mình cũng cảm thấy khôi hài, dừng một chút rồi nói tiếp: “Em nghe nói Tiểu đoàn trưởng của chúng ta trước đây chính là bộ đội đặc chủng, năm ngoái chúng ta nhập ngũ, mới được điều động đến làm bộ đội thường trực. Em đi theo anh ấy, biết đâu lại học lỏm được vài chiêu.”

Lúc này, sắc mặt Tuân Diệc Ca mới khá lên một chút, nói tiếp ý cậu: “Anh cũng nghe nói vậy, mà còn thấy bảo anh ta bị thương, không thể tiếp tục chấp hành nhiệm vụ chiến đấu đặc biệt, mới bị phân về đây. Đúng rồi, trước đây Tiểu đoàn trưởng chính là binh sĩ trong Đại đội Tinh Anh số 1 đấy!”

Đáy mắt Lăng Yến xẹt qua một tia tăm tối, những sợi lông mi li ti mảnh tang run rẩy, chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy Tuân Diệc Ca hạ giọng nói: “Nghe đồn, có khả năng Tiểu đoàn trưởng bị thương ở một chỗ.”

Lăng Yến nhíu mày: “Chỗ nào?”

“Chính là chỗ này!” Tuân Diệc Ca chỉ chỉ phía dưới: “Của quý đó!”*

*Bộ phận quan trọng nhất trên cơ thể đàn ông, thứ mà ai-cũng-biết-là-gì-đấy ha!

Lăng Yến lạnh giọng hẳn: “Đừng có nói liều.”

“Nào có nói liều?” Tuân Diệc Ca nói năng hùng hồn ra vẻ ta đây biết tuốt: “Năm nay Tiểu đoàn trưởng 30 tuổi rồi, chúng ta đều đã gặp anh ta, chính trực trang nghiêm, cao to đẹp trai, không chắc là đẹp hơn cậu với Trần Húc, nhưng lúc hai người 30 tuổi, dám cá không thể nào có mùi vị đàn ông chín chắn, từng trải như Tiểu đoàn trưởng. Thế cậu nói đi, vì sao đến giờ anh ta vẫn chưa lập gia đình? Hơn nữa trong quân đội không giống như xã hội ngoài kia, đến tuổi rồi mà còn chưa vợ, cậu chưa lo thì thủ trưởng, cấp trên đã quắn hết cả lên! Nói tóm lại, Tiểu đoàn trưởng có thể vì bị thương ở chỗ đó, có bóng ma tâm lý, nên không thể chấp hành nhiệm vụ chiến đấu đặc biệt, nên mới được điều về nhậm chức bên bộ đội thường trực.”

Lăng Yến thất thần vài giây, đẩy Tuân Diệc Ca một cái, không cười nữa: “Không được loan truyền bậy bạ, tán phét chuyện của Tiểu đoàn trưởng, đây là kỷ luật.”

Lăng Yến là người điềm đạm ôn hòa, tính cách thoải mái cởi mở, thường xuyên tự lấy mình làm trò đùa, là tân binh lúc nào cũng cười đùa tươi vui, rất hiếm khi có lúc giận tái mặt. Tuân Diệc Ca nhìn thấy ánh mắt lạnh buốt của cậu, trong lòng không khỏi cảm thấy không ổn, một lát sau gãi gãi đầu, chắc hẳn đã bị khẩu khí của cậu dọa cho chết khiếp, lắp bắp nói: “À, chuyện đấy, anh…”

Lăng Yến hít sâu một hơi, đôi mắt sáng lên, vỗ vỗ bả vai Tuân Diệc Ca, cười nói: “Sao hả, vừa rồi có phải em ra dáng thông tín viên của Tiểu đoàn trưởng lắm không?”

Tuân Diệc Ca ngẩn ra: “Đệch mợ!”

“Hahaha”, Lăng Yến cười phá lên, “Thế nên hẳn là em có thiên phú đặc biệt với việc làm thông tín viên nhỉ? Diệc Ca, em biết anh lo cho em, yên tâm đi, con đường này chính em chọn, lính truyền tin cũng được, lính trinh sát cũng tốt, bộ đội đặc chủng cũng thế, chỉ cần làm việc không thẹn với lương tâm, vậy là đáng rồi.”

Tuân Diệc Ca đăm đăm nhìn cậu vài giây, bất đắc dĩ nói: “Thôi được rồi, nếu cậu đã quyết định như vậy, anh có khó chịu cũng phải ủng hộ cậu.”

“Cảm ơn người anh em.” Lăng Yến hất cằm về sân tập, “Nhanh chóng quay lại đi, vẫn còn phải thao luyện mà.”

“Cậu thì sao?”

“Trung đội trưởng Trương nói muốn gặp em trao đổi vài câu.”

Tuân Diệc Ca xoa xoa mặt, “Cậu đấy, chuẩn bị tinh thần bị anh ấy gọi hồn riết đi, anh ta thật sự rất nuối tiếc cậu.”

Trung đội trưởng Trương là trung đội trưởng của Trung đội 1 thuộc Đại đội Tinh Anh số 1, tên là Trương Thần Đống. Lăng Yến vừa thấy anh ta, y như rằng bị réo tên liên hồi mãi không thôi. Tóm lại nội dung cuộc nói chuyện nhằm thông báo cho cậu biết, tuy bề ngoài thông tín viên có vẻ chỉ làm những việc như giúp thủ trưởng xử lý công văn giấy tờ, nhưng thực chất, chẳng khác lính cần vụ là bao. Cả ngày trực lệnh thủ trưởng, lại còn chăm lo đời sống sinh hoạt, đảm bảo an toàn của thủ trưởng, theo sát thủ trưởng 24/24 như hình với bóng, gần như chẳng có thời gian dành cho mình.

“Lăng Yến, cậu cùng Tuân Diệc Ca đều là lính trinh sát xuất sắc nhất. Tôi nói chân tình với cậu, cậu đi làm thông tín viên, thật sự tự thui chột chính mình, uổng phí tài năng.” Trương Thần Đống nói đầy tiếc nuối: “Đáng ra tôi không nên nói những lời như vậy, nhưng… tôi thật sự tiếc cho cậu. Cậu không thể cân nhắc lại một chút sao?”

Lăng Yến đứng dậy, cúi người thật sâu, vẻ mặt tươi cười, chân thành lễ phép nói: “Trung đội trưởng Trương, thật sự cảm ơn sự công nhận của anh, chuyện này tôi đã quyết định xong.”

Trương Thần Đống thở dài xua tay, không mảy may che giấu sự thất vọng trong ánh mắt, quay lưng lại với cậu, nói: “Hy vọng cậu không giống như lời người khác nói, vì xu nịnh Tiểu đoàn trưởng nên mới làm thông tín viên.”

Giấy xác nhận đã được chuyển từ Đại đội Tinh Anh số 1 tới phòng chỉ huy, Lăng Yến không cần tiếp tục tham gia huấn luyện của đại đội. Sau khi trở về ký túc xá, cậu đã thu dọn xong đồ dùng sinh hoạt, buổi tối, trong lúc tắm nghe được người Đại đội 2, Đại đội 3 nói kháy sau lưng.

Cậu nhếch nhếch môi, nhưng cũng chẳng cảm thấy khó chịu gì, thậm chí ngược lại còn vô cùng phấn khích, sốt ruột như không thể chờ thêm một giây một phút nào nữa.

Vừa nghĩ tới việc ngày mai có thể gặp được người ấy, từng giờ từng khắc đều được ở bên cạnh trợ giúp đối phương, trái tim đã run rẩy tê dại.

Lần cuối cùng nằm trên chiếc giường ở Đại đội 1, cậu cúi xuống, từ từ nhắm hai mắt hôn nhẹ lên mép giường.

Hết chương 1

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play