Nhà họ Oh không hổ là doanh nghiệp bất động sản nổi tiếng ở thành phố K, nhà riêng cũng được xây dựng vô cùng hoành tráng, từ cổng chính đến phòng khách phải đi qua cả đoạn đường dài rồi vòng qua một hòn non bộ.
Có phải này là điển hình của ngồi lên cầu mà không ị(1)! Không biết nhà ở Tam Hoàn(2) bây giờ cũng bán được hơn hai vạn một mét vuông sao? Cách người đúng là bọn ác ôn lắm tiền nhiều của!
—— By: Bạn nhỏ Do Kyungsoo từ sau khi quen lại với Kim Jongin hình như trở nên ngày càng thù nhà giàu.
Mặc dù điều này cũng không thể hoàn toàn trách Kim Jongin được, chẳng qua là cậu làm theo mấy phim thần tượng, cùng Do Kyungsoo ngồi máy bay tư nhân nhằm ý đồ cưỡng hôn cậu ta giữa khoảng trời cách mặt đất hai vạn thước Anh, vậy thôi. Không thể trách được, chẳng qua là chú Kyoongin có tiền nhưng không có chỗ tiêu! Nào biết được, anh Do từ trước đến giờ luôn sống theo phương châm cần kiệm lại phản ứng mãnh liệt như vậy...
Thôi mà, lần sau theo cậu đi ăn mấy quán lề đường là được rồi...
“Tổng biên tập, nhà họ Oh này thật sự không có chút quan hệ với anh sao? Không phải là bà con xa hay gì gì đó của anh sao?” Bế Oh Sehun hí hửng đi tới bên cạnh Wu Yifan, Park Chanyeol chớp chớp đôi mắt to linh động, vẻ mặt tràn đầy mong đợi nhìn chằm chằm vào Wu Yifan.
Tổng biên tập Wu không chút khách khí mà đưa tay ôm eo của Zhang Yixing hiện đang định sờ mặt Oh Sehun: “Không phải cùng họ đều là người một nhà, được chưa~ Nhưng mà hình như giao tình giữa Kkam Jong và ông Oh cũng không tệ, nên cậu cũng không cần lo quá.”
(Ờ thì họ Oh với họ Wu đều là họ Ngô TT________TT)
Park Chanyeol hình như là đã hiểu, lại hình như vẫn chưa hiểu: “Vậy em nhờ Jongin tìm ông ta mua nhà có được giảm giá không?”
...
Anh Lu Han hùng dũng hiên ngang đi ở đằng trước bỗng dưng bị bước bọt của mình sặc gần chết.
... Làm ơn! Giờ chúng ta đang đi cứu người đó có biết không! Cảm thấy như không phải cháu cậu nên cậu không lo! Cho hỏi cậu có nghĩ đến cảm nhận của con mình không vậy!
“Chan Chan, cậu đừng làm loạn nữa...” Cảm nhận được địch ý từ phía trước bắn tới, Byun Baekhyun vội vàng đứng ra kéo tên ngốc to xác nhà mình đi.
“Tớ không có à nha, đợi sau này con trai lớn lên rồi tớ cũng phải mua nhà cho nó... A......”
Đừng che miệng t ớ, tớ không nói nữa là được.
“Nhà?... Baba chỉ cần mua bóng chocolate cho Bạch Cửu là được rồi.” Oh Sehun ôm cổ Park Chanyeol nói rất nghiêm túc, lại còn ra dáng suy tính giữa “nhà” và “bóng chocolate”, sau đó tất nhiên là bóng chocolat chiến thắng tuyệt đối.
“Được rồi, giúp con trai tìm được Đào Đào trước đã~” Bị dáng vẽ nghịch bàn tay nghiêm túc suy tính của Oh Sehun chọc cho bật cười, Byun Baekhyun đưa tay vuốt mái tóc mềm của con trai, sau đó ngẩng đầu nói với Park Chanyeol rất mềm mỏng.
“Đúng rồi, đúng rồi! Baba mau dẫn Bạch Cửu đi tìm Đào Đào!” Nghe được lời Byun Baekhyun nói, Oh Sehun lập tức như được thông điện, nắm cổ áo của Park Chanyeol bắt đầu lắc lắc.
“Ai ai~ Tiểu Bạch Cửu, con đừng quấy nữa... Baba đâu có nói không dẫn con đi, với lại đang tìm nè!... Này, Bạch Cửu, con là đồ rắm thối trọng sắc khinh bạn! Con lại quấy ba?! Baba ghen tị! Sau này sẽ không chơi với con nữa!”
“Hing~~ Baba không được đè đầu con... Baba đáng ghét! Đào Đào là chú rể của con mà... Baba, nếu là daddy, hoặc là chú Đại Ngưu, hoặc là, hoặc là chú Do Do bị mất tích thì ba không lo lắng sao?”
...
Câu nói này nhưng lại hù dọa Wu Yifan và Do Kyungsoo: “Trời đất chứng giám, Xing Xing/Jongin, anh/tớ không phải là chú rể của cậu ấy!!”
Byun Baekhyun cùng hùa theo mà nhéo một bên tai Park Chanyeol, giả vờ tức giận nói: “Hay lắm Park Chanyeol, không nghĩ tới cậu có tam cung lục viện sau lưng tớ?”
“Không có, không có... Tiểu Bạch Cửu vừa nói vậy thôi mà cậu đã nghe theo sao Baek Baek... Ai mà có tam cung lục viện. Oh Sehun, con quả thật không phải con ruột của ba!!”
“A a baba, không được đè đầu con nha!! Hu hu, Bạch Cửu sắp đầu lìa khỏi cổ rồi...”
Cuối cùng vẫn phải là Lu Han hoàn toàn không nhìn được cảnh này, dùng ánh mắt hoàn toàn không nhìn được giành lấy Oh Sehun từ trong lòng Park Chanyeol, nhân tiện đạp cho Park baba một cước. Mức độ hoàn thành động tác: 10/10.
“Sehun ngoan, bọn họ không chơi với con thì chú Lu chơi với con! Chú dẫn con đi tìm Đào Đào!”
“Chú Xiao Lu tốt nhất~~”
“A... Đau đau đau...” Park Chanyeol nhảy tưng từng về phía trước, dựa vào người Byun Baekhyun đang cười đến nghiêng ngả, mặt cũng nhăn lại thành một nhúm: “Baek Baek, sao người không may luôn là tớ...”
Người bên cạnh vẫn cười đến mặt sắp rút gân: “... Ai bảo cậu tam cung lục viện~”
“Hử!! Tớ có đâu!!”
Wu Yifan đi ở phía sau vẫn ôm eo Zhang Yixing, mặt cuời tươi như hoa, trong nét quái dị lại có vài phần hả hê: “Xing Xing, em nói xem sao bé Baekhyun lại xem trọng Park Chanyeol?”
Zhang YiXing chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Vậy sao em lại xem trọng anh?”
“Này đâu có giống nhau...”
“Sao lại không giống? Nếu để người khác biết anh thoạt nhìn ngông cuồng – bá đạo – sang chảnh thế đó, nhưng thật ra ngày nào ở nhà cũng dùng những trò phi nhân loại làm nũng một cách kỳ cục. Anh nghĩ xem Chanyeol có hỏi em vấn đề tương tự không?”
“Cũng đâu có điên dữ vậy....”
“Điên dữ vậy thì đã sao. Em thích là đủ rồi.”
Không cần giải thích với em rằng anh yêu em chỉ vì một điểm nào đó hay si mê em trong một ánh nhìn.
Thích anh, dù anh làm gì vẫn thích anh.
Vì đó là anh.
“Imhang, anh xác định chúng ta có thể xin được tiền sao...”
“Được hay không cũng phải liều mạng thử, chẳng lẽ bảo tôi đưa một cánh tay cho Kim Jongmae sao!”
“Tùy anh... Ai ai, anh đừng làm thằng bé tỉnh lại, lát nữa nó vừa khóc vừa la chẳng phải sẽ lộ tẩy sao, để tôi bế là được rồi.”
Chiếc xe tải cũ nát khó khăn lắm mới chạy đến cổng nhà họ Oh, đầu Oh Imhang đã đầu mồ hôi, cũng không biết là do gấp quá hay là mệt quá. Hắn nhìn biển số nhà không biết đã được đổi mới từ lúc nào, trong lòng không khỏi dâng lên từng cơn thổn thức.
Nơi từng được gọi là nha, bắt đầu từ hôm nào, đã không còn trở về nữa?
“... Hứ!”
Oh Miri bế Huang Zitao đi ở phía sau, thật ra thằng bé đã sớm tỉnh lại, bởi vì vừa nãy bị cột thật chặt nên có lẽ là đang hoảng loạn, mặc dù bây giờ được cởi trói nhưng vẫn không mở miệng nói chuyện, chỉ là nơm nớp lo sợ mà nắm chặt tay áo Oh Miri, dùng động tác bộc lộ nỗi sợ hãi của mình.
Oh Miri cúi đầu nhìn Huang Zitao hình như là đang phát run trong lòng mình, dĩ nhiên là cô không đành lòng, nhưng cũng biết mình đã cùng Oh Imhang bước vào cánh cổng nhà họ Oh thì không còn quay đầu lại được nữa.
“Bé con, đừng sợ, chúng tôi sẽ không làm con bị thương.”
Huang Zitao cúi đầu cắn cắn bờ môi của mình: “Con muốn về nhà...”
“... Con phải ngoan, đừng lên tiếng, biết không?”
“Con muốn Hun Hun, con muốn ba mẹ...”
Huang Zitao bĩu môi, ngày thường trước mặt Oh Sehun nó đều biểu hiện như một kỵ sĩ nhí, giờ vẫn không nhịn được mà khóc lên.
Kỵ sĩ nhí rất lợi hại, có thể khóa chặt nước mắt ở đáy lòng để nó đừng chảy ra, nhưng mà kỵ sĩ nhí không cẩn thận bị tách rời hoàng tử của mình, vẫn phải đau lòng khóc ra.
Oh Miri nhìn chằm chằm Huang Zitao ngây người, Oh Imhang vốn đi ở phía trước rất nhanh không biết đã đứng trước mặt cô từ lúc nào.
“ĐM, cô xong chưa? Trước kia Oh Sehun ở bên cạnh cô sao không thấy cô cưng yêu nó như vậy! Hiện tại lại dạt dào tình mẹ, ngồi đó dỗ dành con của người ta!”
“Trước kia không cảm thấy mình khốn khiếp, giờ cảm thấy không được sao?” Liếc Oh Imhang một cái, Oh Miri nói chuyện cũng không nể nang gì nữa.
“Cô nghĩ đến chuyện có ích một chút được không? Lúc trời mưa thì đòi trời nắng, giờ trời nắng lại đòi trời mưa! Nếu trước đây không phải cô đòi tôi mua nhà thì tôi cũng không thiếu một số nợ lớn như vậy.”
“Ừ, là tôi đòi anh mua nhà, vậy thì sao! Tôi kết hôn với anh, tôi không được quyền tìm chỗ ở cho mình à? Anh lén tôi cá độ bóng đá với cược đua ngựa mà còn lý luận vậy sao?! Anh không có tiền thì nói thẳng ra là được rồi, tôi đâu có buộc anh đi vay nặng lãi!”
“ĐM, đàn bà các người đều miệng mồm sác lẻm! Tôi đây thật sự là...”
“Hing...”
Tiếng nức nở nghẹn ngào của Huang Zitao kéo Oh Miri trở về, nhìn người đàn ông từ đầu đến cân đều tản ra sự mệt mỏi ở trước mắt, đột nhiên cô cũng cảm thấy mệt mỏi quá, thậm chí không muốn mở miệng giải thích hay biện minh với Oh Imhang nữa. Vỗ vỗ vào lưng Huang Zitao, giọng của Oh Miri bình thản như nước: “Bé con, đừng khóc.”
“Này, Miri, cô đi đâu vậy?”
“Chẳng phải là đi gặp ba của anh sao?”
Người đàn ông vừa nãy còn ngây người ở đằng sau lập tức đi theo, vẻ mặt cũng hoà hoãn hơn rất nhiều.
“... Cô biết tôi không phải thật lòng muốn cãi nhau.”
Đã qua một hồi lâu Oh Miri mới lên tiếng: “Đừng ở chỗ này lắp bắp giải thích với tôi nữa, suy nghĩ thật kỹ xem lát nữa gặp ba anh phải nói thế nào còn hay hơn.”
“A, dì...” Giật nhẹ vạt áo của Oh Miri, Huang Zitao đột nhiên yếu ớt nói ra một câu: “Dì, cho Đào Đào về nhà đi... được không...?”
Nhưng Oh Miri chỉ vỗ vỗ lưng thằng bé lần nữa như để trấn an nó.
“Con ngoan đi, không ai làm con bị thương đâu.”
Ông Oh là người đã qua sáu mươi năm cuộc đời, mặc dù Oh Imhang không phải là đứa con duy nhất của ông, nhưng bất kể là ai đều không thể dễ dàng đuổi con mình ra khỏi cửa, theo như câu nói của người xưa chính là: “Mấy năm đầu đời cưng chiều quá mức, về sau phát hiện chuyện thật sự không ổn, muốn thay dao nhưng gỗ đã mục rồi cũng không thể đẻo gọt được nữa.”
“Ba, nếu không phải đến bước đường cùng thì con với Miri cũng sẽ không đến cầu xin ba, một nhà ba người của con hiện tại thật sự là cùng quá hoá liều rồi. Xin ba... Cho dù không quan tâm con, cũng phải nghĩ đến cháu trai của ba... giúp bọn con vượt qua cửa ải khó khăn này...”
“Ba, con biết ba giận con không ra gì, con cam đoan với ba, lần này con nhất định sẽ sửa đổi!! Ba cũng thấy đó, giờ con là người có gia đình, lúc độc thân thì có thể đần độn u mê sống qua ngày cũng được, còn hôm nay còn phải nuôi vợ con. Con sẽ là một người đàn ông khiến họ tự hào!”
“Ba... cầu xin ba, mau cứu con... Mau cứu cháu của ba đi...”
Đẩy cửa vào phòng ông Oh, Oh Imhang bịch một tiếng liền kéo Oh Miri quỳ xuống, gọi “Ba” một tiếng, tiếp sau đó là một tràng van xin khốn khổ khiến người nào nghe được cũng phải khóc ròng, đừng nói tới người, cả con mèo không cẩn thận đi ngang qua, đoán chừng cũng trưng ra vẻ mặt thương tiếc thắp cho Oh Imhang một ngọn nến.
Oh Miri vẫn im lặng suốt, cô và người được gọi là ba chồng cũng chỉ có duyên gặp nhau vài lần, nếu như Oh Imhang vẫn là đại thiếu gia của nhà này, e rằng sẽ không để một người bình thường như cô vào cửa. Len lén ngước đầu nhìn lão già ngồi trên ghế salon, lại không ngờ rằng ông ấy cũng đang nhìn cô chằm chằm... Nhìn đứa bé trong lòng, tâm trạng của Oh Miri không khỏi chùng xuống, tay cũng có chút luống cuống mà ôm chặt hơn.
“Ba, ba xem...”
“Này là... con trai của mày và cô ta hả?”
Đốt một điếu thuốc, ông Oh chậm rãi nói ra. Nhưng một câu nói này, rõ ràng đã làm Oh Imhang thấy được ánh mặt trời, hắn vội vàng trả lời: “Đúng đúng, là của con và Miri! Tên là Oh Sehun! 5 tuổi!”
Nhả ra một làn khó, ông Oh yên lặng nhìn Oh Imhang: “Tiền ba có thể cho mày, nhưng có một điều kiện —— phải để thằng bé lại đây.”
“Được được! Không thành vấn đề!”
“Như vậy sao được...”
Ý vị sâu xa mà nhìn thoáng qua Oh Miri, giọng điệu của ông Oh vẫn rất lạnh nhạt: “Dù sao cũng là con trai ruột của hai người, không nỡ giao cho ba, có thể hiểu được.”
“Không có! Ai nói không nỡ!... Đương nhiên có thể cho ba, nó đi theo ba cũng vì tốt cho nó mà... Giao cho ba, không có vấn đề gì hết!”
Oh Miri nhịn không được nên cố ý đụng cánh tay của Oh Imhang: “Imhang, anh điên rồi! Đây chính là...”
“... Cô đừng ầm ĩ nữa!”
Đại khái là cảm giác được hơn 300 vạn đang phất tay với mình, Oh Imhang liền trở về về dáng vẻ thiếu kiên nhẫn trước kia, gạt tay Oh Miri ra, tiếp đó ngẩng đầu nhìn ông Oh cười đến mặt mũi đều là nếp nhăn.
“Cho ba thật sao??”
“Cho ba! Ba muốn cái gì con cũng cho! Chỉ cần có thể giúp con trả nợ...”
“Lần này thiếu bao nhiêu?”
“300, 350 vạn...”
“Ai ôi~” Dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn, ông Oh giả vờ ‘kêu lên’ một tiếng: “Mày quả nhiên ngày càng tiến bộ.”
“Ba, con biết sai rồi... Sau này con nhất định sửa đổi, nhất định sẽ sửa!”
Oh Imhang vừa nói vừa kéo Huang Zitao qua đẩy về phía ông Oh. Oh Miri vốn làm mọi cách cũng không muốn trao đổi thấy thế lại thừa dịp Oh Imhang không chú ý đẩy hắn ngã xuống đất, ôm Huang Zitao lui qua một bên, lớn tiếng nói với ông Oh: “Bác trai, cháu không biết bác muốn đứa bé này nhằm mục đích gì, nhưng mà cháu phải nói rõ với bác, Imhang bị món nợ ép điên còn cháu thì không!! Đứa bé này không phải là...”
“BỐP~!”
“Này, Oh Miri, cô đang nói bậy gì vậy đồ đàn bà chết bầm!!”
Điều người ta không nghĩ tới chính là, Oh Imhang bò dậy, còn xông tới tát Oh Miri một bạt tai. Tát rất mạnh, ngay cả ông Oh cũng hết hồn.
Chậc chậc, thật đúng là vừa bắt đầu đã có trò hay...
Huang Zitao lại sợ quá khóc lên: “Hu hu... Mama... Con muốn mama...”
Thằng bé khóc đến trông rất đau lòng, như một bạt tat kia quạt lên mặt nó vậy, người nghe được cảm thấy tim đều phải quéo lại thành một nhúm. Ông Oh theo bản năng sờ sờ lồng mgực của mình, bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Oh Imhang đã sắp nổi điên, khẽ thở dài một hơi, lại phất tay: “Đào Đào, đừng khóc, đến chỗ ông này.”
“Thằng ranh con này đừng khóc nữa, không nghe ông nội kêu sao!! Mau qua chỗ ông nội.. Đi...”
Hoàn toàn không kịp phản ứng câu mà ông Oh vừa nói có chỗ nào không đúng, Oh Imhang nắm lấy cánh tay Huang Zitao muốn đẩy nó về trước, ngoài miệng còn hùng hùng hổ hổ —— đi vài bước mới tỉnh hồn lại... Đợi chút, sao ông già này biết thằng bé tên là Đào Đào?
Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, phía dối điện Oh Imhang đã đứng đầy người.
(1) Ngồi lên cầu mà không ị: Ý là chiếm tài nguyên mà không sự dụng, làm trở ngại cho sự phát triển của người khác, hại người cũng không lợi cho mình.
(2) Tam Hoàn:Một khu đắc đỏ ở Bắc Kinh.
Park Chanyeol vừa chỉ tay liền mắng: “Bắt con của tôi hả!! Đồ đê tiện! Đồ vô sỉ! Mất nhân tính!”
Byun Baekhyun cũng nối gót Park Chanyeol mở súng máy lên: “Hai vợ chồng các người có lương tâm hay không! Không bắt được Sehun thì bắt con của người khác, còn mặt dày mày dạn đến đòi tiền! Vì tiền làm gì cũng được sao? Nếu hôm nay bác Oh không đưa tiền, có phải các người định bán Đào Đào cho bọn buôn người không!”
Lu Han đã bẻ tay chuẩn bị động thủ: “Hừ! Dám bắt cháu trai của tôi, có tin tôi chém một nhát là hai người xịt máu không!!!”
Oh Sehun trốn sau lưng Park Chanyeol ló cái đầu nhỏ ra, cũng vội vàng hô lên: “Đào Đào, Đào Đào, Đào Đào!!”
Về phần Kim Jongin, Do Kyungsoo, Wu Yifan và Zhang YiXing nha…
“Để phối hợp đội hình, đến đây các đồng chí, chúng ta cùng chỉ ngón trỏ làm dáng tức giận….. Do Do, cậu chỉ anh làm gì, chỉ Nhậm Ngã Hành kìa~”
Ai ai, cho hỏi cảm giác buồn cười này rốt cuộc từ đâu ra... Có cần hô “Một, hai ba, cheers?”
Ông Oh cũng đứng lên, lúc nhìn Oh Imhang trên mặt không chút mảy may thương xót: “Imhang, giờ tao rất hối hận… khi nuôi lớn một thằng súc sinh như mày.”
“Tại sao? Sao lại như vậy… Park Chanyeol, sao cậu biết tôi là người nhà họ Oh? ĐM, Oh Miri, có phải là cô không!! Cô phản bội tôi!! Cô dám phản bội tôi!!”
“Imhang, anh bình tĩnh lại đi, tôi không có phản bội anh!!” Oh Imhang nắm chặt cánh tay Oh Miri làm cô ta bị đau nên muốn vùng ra, lại phát hiện tránh sao cũng không thoát: “Cho dù là xuống địa ngục với anh tôi cũng chịu, nhưng mà anh tự hỏi lòng mình đi, đứa bé này có tội tình gì! Tại sao chúng ta phải kéo người vô tội xuống nước!”
“Tôi mặc kệ!! Không có tiền trả tôi cũng sẽ mất mạng!! ĐM, ai thông cảm cho tôi!! Cuối cùng người trắng tay đâu phải là các người!”
“Đứa con ngỗ nghịch này… Sao mày lại trắng tay, mày còn không rõ sao!” Ông Oh bỗng dưng rống lên, làm Oh Imhang cũng giật mình.
“Ông vốn không cho tôi thời gian sửa đổi!! Lúc làm ăn tôi xin hỗ trợ tài chính nhưng người không chịu cho tôi mượn là ai? Nếu không thì tôi cũng sẽ không đi bài bạc, không rơi vào kết cục này! Còn đuổi tôi ra khỏi nhà, ông biết mấy năm nay tôi sống sao không? Đều tại ông, là ông hại tôi thành như vậy!!” Oh Imhang như phát điên mà lớn tiếng gào thét, quát đến cổ cũng đỏ lên, nhưng một tay vẫn nắm chặt tay Huang Zitao, thằng bé sớm đã bị nắm đau, cứ khóc nấc lên.
“Chưa từng thấy qua người không được hỗ trợ tài chính lại đi bài bạc như mày! Mấy thằng bạn hùn hạp với mày ngoại trừ chuyện đứng đắn thì ăn chơi, gái gú, bài bạc gì cũng làm hết. Tao cho mày tiền để theo chân bọn chúng hoang phí mới là hại mày! Nào biết được mày, mày cuối cùng vẫn không nên thân… Còn làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy!! Tao không có đứa con như mày!”
“Ha, ha ha, ha ha ha ha! Ông đương nhiên không có đứa con như tôi. Mẹ nó, giờ tôi không bằng thằng nhóc rắm thối con nhà người ta!”
Người từng xem phim bộ lúc 8 giờ tối cũng biết, loại chung cực boss không có tài cán gì như Oh Imhang, bình thường chỉ có hai kết cục: bị giết, hoặc là thừa cơ đào tẩu rồi sau đó lại bị giết.
Cơ trí như Oh Imhang, quyết đoán lựa chọn kết cục thứ hai.
Mặc dù trong lòng cũng đoán được Oh Imhang căn bản trốn không thoát dinh thự của nhà họ Oh, nhưng lúc nhìn hắn ta ôm Huang Zitao nhảy đường cửa sổ ra ngoài, mọi người vẫn đều sợ hãi kêu lên một tiếng.
Oh Sehun thật sự gấp đến độ giậm chân: “Hing~~ Đào Đào!! Baba, sao không thấy Đào Đào nữa! Người xấu mang Đào Đào đi đâu vậy… Hu hu hu Đào Đào không được đi…”
“Bảo bối, đừng khóc, baba đuổi theo, đi giành Đào Đào về cho con ha, con ở đây chờ đi! Ai ai, anh Lu Han, anh chạy nhanh vậy làm gì, chờ em với!”
Lu Han điên cuồng đuổi theo như nai chạy: “Em gái cậu!! Đó chính là cháu của anh! Nếu để mất nó thì lúc chị anh chặt anh thành tám khúc cậu chịu thay nha!!”
… Đúng là một đám người thành thật a, khụ khụ. =V=
“Jongin, bên chị cậu…” Đột nhiên nhớ ra chuyện này cũng dính líu đến bên Kim Jongin, Do Kyungsoo vội vàng quay đầu ân cần hỏi một câu.
Kim Jongin đang xem điện thoại, qua một lúc mới nhìn Do Kyungsoo nói: “Xong rồi, công ty cho vay nặng lãi của chị tớ bị túm~ Nếu không phải Oh Imhang làm lớn chuyện như vậy, cũng không thể tìm được gốc rể hốt trọn ổ của chị ta… Không còn Kim Jongmae (Kim Chung Mai) suốt ngày đòi chia gia sản, ba tớ rốt cuộc có thể an tâm dưỡng thai với mẹ tớ rồi…”
Zhang YiXing ở một bên nhịn không được, phư một tiếng liền bật cười: “Chị cậu tên gì? Kim Kyungmae?”
( 金囧妹 – “Mai” với “Muội” đều phát âm là “Mei” =____=)
“… Cậu là Kyungin (Quýnh Nhân – 囧人), chị cậu là Kyungmae (Quýnh muội – 囧妹), vậy em trai hay em gái sắp ra đời của cậu tên gì?” Do Kyungsoo cũng bị chọc cười.
“Dễ thôi, có thể đặt một cái tên tiếng Nhật”, Wu Yifan lười biếng tiếp một câu, “Tên là Quýnh Quýnh Hữu Thần (囧囧有神).”
“Này! Wu Yifan!! Cậu mới là Quýnh Quýnh Hữu Thần đấy! Cậu muốn chơi thành thành ngữ phải không! Dù gì thì tớ cũng vừa hốt gọn một tổ chức cho vay nặng lãi, cậu không khen tớ thì thôi còn nói những lời linh tình này trước mặt Do Do!”
Ông Oh đứng xem hơn nửa ngày bật cười ha hả đi khỏi phòng.
Mặc dù bị thằng con trời đánh của mình chọc tức, nhưng thấy đám người trẻ tuổi tranh cãi ồn ào, vẫn làm người ta cảm thấy thoải mái hơn một chút~
Chậc, tuổi trẻ thật sung sức~
… A a đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên mất chuyện chính đáng.
“Minseok a, đúng rồi, bắt được thằng đấy thì đưa ngay đến sở cảnh sát đi, coi chừng làm đứa bé kia bị thương~”
Lu Han và Park Chanyeol chạy đến chân sắp rụng rời.
Byun Baekhyun và Oh Sehun đã sớm rút lui khỏi kế hoạch tác chiến lần này.
“ĐM, nhà họ Oh này cũng là ăn no rỗi việc! Có tiền cũng không thể phung phí như vậy, nhà bọn họ thật sự có quy mô ngang bằng với vườn quốc gia!”
“Trời ơi… Anh Lu Han, phải đuổi, đuổi theo nữa à… Chẳng phải bảo vệ của nhà họ Oh ra tay rồi sao…”
“… Đuổi theo! Đương nhiên phải đuổi theo chứ! Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất…”
“Cái tên Nhậm Ngã Hành này là thủy thủ Popeye ăn rau chân vịt sao mà khỏe quá vậy… Anh thấy rồi kìa!! Ở chỗ hòn non bộ phía trước đó, Chanyeol, cậu thấy không! Này!! Đồ khốn! Trả cháu của tôi lại cho tôi!!”
Theo hướng ngón tay Lu Han nhìn sang, quả nhiên thấy Oh Imhang bế Huang Zitao định vọt qua hòn non bộ đi ra cổng, theo bản năng lo lắng Oh Imhang thật sự sẽ chạy trốn, Park Chanyeol cũng mau chóng bước nhanh hơn, rống họng lên gào: “Này!! Đồ khốn! Trả Đào Đào của con tôi lại cho con tôi!”
Trời không phụ người có lòng, lúc hai người liều chết liều sống chạy tới, Oh Imhang đã bị khống chế.
Mặc dù, không phải bị Lu Han bắt, cũng không phả bị Park Chanyeol bắt.
Một chàng trai mắt phượng trông có nét đáng yêu dùng tư thế vô cùng đẹp trai bẻ tay Oh Imhang ra sau đè người xuống đất, lúc ngẩng đầu nhìn thấy Chan Lu, anh ta lại tươi cười thân thiện.
“Xin lỗi, đã làm hai người lo lắng. Bạn nhỏ này không sao~ Nhưng mà bị hoảng hốt, vẫn nên đến bệnh viên kiểm tra thử cho chắc ăn~”
Lúc cười lên nhìn y như cái bánh bao a~
Vội vàng tiến tới ôm lấy Huang Zitao, Park Chanyeol thở hổn hển cúi chào người đối diện, bởi vì bận thở nên lúc nói chuyện cũng không động não, nghĩ cái gì liền nói ra cái đó: “Cảm ơn Bao tiên sinh…”
Lu Han âm thầm cúi đầu.
=V= Tôi không quen người đó. Tôi với Đào Đào chỉ tình cờ đi ngang qua, hôm này thời tiết thật tốt a...
Cũng may Bao tiên sinh thoạt nhìn là người tốt tính, vẫn giữ nụ cười mỉm, đồng thời còn giữ tư thế rất đẹp trai.
“Tôi là Kim Minseok, gọi tôi Minseok là được rồi, tôi là người phụ trách công tác bảo vệ ở nhà họ Oh.”
“Xin chào anh Miseok! Cám ơn anh đã cứu Đào Đào!”
“Không có gì, đây là phận sự của tôi mà~”
“Đào Đào, con có sao không? Làm cậu sợ muốn chết… Cả buổi chiều mẹ con gọi mà cậu không dám nghe…”
“Cậu, chú-chú Chan… Hu hu hu, Đào Đào muốn về nhà~~~ Hu hu…”
“Đào Đào đừng khóc~~ Vậy dẫn con về nhà ha~~ Lập tức có thể nhìn thấy Tiểu Bạch Cửu, nó chờ con mãi~~ Không khóc ha~~”
“Hu hu… Hun Hun…”
Oh Imhang nằm rạp trên mặt đất đột nhiên cảm thấy hoang mang.
Làm một chung cực BOSS, nhưng trong khoảnh khắc đóng máy cảnh cuối, hắn hoàn toàn không có chút cảm giác gì là mình đang tồn tại.
Hắn không khỏi bắt đầu nghi ngờ cuộc sống, nghi ngờ lý tưởng, nghi ngờ những thứ hắn thấy trước mắt.
... = 口= Làm ơn, tôi chỉ muốn có một cảnh quay gần thôi, nữa đi lãnh cơm tù quay gần chút được không!
“Đào Đào~~ Đào Đào, cậu có đau không? Đào Đào, cậu có muốn ăn bóng chocolate không?”
“Hing… Đào Đào, sao cậu không nói tiếng nào vậy? Đào Đào, cậu không thể nói chuyện sao?”
“〒▽〒 Baba, daddy…”
Trong bệnh viện, Huang Zitao vừa mới làm kiểm tra xong, Oh Sehun liền dùng cả hai tay hai chân bò lên giường bệnh, cầm lấy cánh tay của Đào Đào huyên thuyên không ngớt, nếu Huang Zitao không trả lời thì nó liền cuống cuồng cả lên.
Byun Baekhyun mỉm cười xoa tóc Oh Sehun: “Sehun, Đào Đào vừa mới làm kiểm tra xong, con để cậu ấy nghỉ ngơi một chút đi~”
Park Chanyeol bĩu môi: “Đúng vậy~ Khỉ con gấp cái gì, Đào Đào là của con, không ai giành với con~~ Thôi được rồi, được rồi, ba không nói bậy nữa~”
Oh Sehun cũng bĩu mỗi, vẻ mặt như là không đợi được nữa, nó gục đầu xuống trông rất tội: “Đào Đào…”
Đã qua một hồi lâu mới nghe kỵ sĩ nhí của nó mở miệng: “Hun… Hun Hun…”
“Ơi! Đào Đào!”
Có lẽ là khóc đã lâu, giọng nói của Huang Zitao vẫn còn nghèn nghẹn, mặc dù điều này cũng không ảnh hưởng đến câu mà nó muốn nói.
“Hiện tại, hiện tại tớ có thể hôn môi chú rể không…”
…
Ang… 〒▽〒
Park Chanyeol và Byun Baekhyun vô cùng ăn ý mà lấy tay che mắt mình lại.
Thật đó, baba và daddy không thấy gì hết!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT