Từ bệnh viện đi ra, Park Chanyeol bế Oh Sehun đi về hướng trạm xe điện ngầm. Lúc này Oh Sehun đang cố gắng hút hết một chút xíu sữa đậu nành còn lại trong chiếc hộp mà nó cầm trong tay, quanh miệng bóng nhẫy vì vừa ăn xong một cái bánh thịt nướng, Park Chanyeol đang định giúp thằng bé lau sạch, liền nghe điện thoại trong túi reo lên. Vì vậy, vội vàng đổi Sehun sang tay bên kia để bế nó, dùng tay còn lại khó khăn móc điện thoại di động ra.

“A lô?”

“Chan Chan, Sehun sao rồi?” Bởi vì phải đi làm, lại cách công ty khá xa, chưa tới bảy giờ sáng thì Do Kyungsoo đã đi mất, trong lòng vẫn lo lắng cho Oh Sehun nên giờ lại gọi điện thoại qua đây.

“Hết sốt rồi, giờ đã xuất viện. Không có chuyện gì đâu, Đô Đô, cậu đừng lo lắng ~”

“Vậy là tốt rồi, tớ đi làm nên không thể nói điện thoại lâu được, nghe nói boss mới tới rất biến thái, tối nay tớ sẽ sang tìm cậu nha~”

“Được, tối rồi nói. Tiểu Bạch Cửu, tạm biệt chú Đô Đô đi!”

Oh Sehun khôn khéo mà hướng về phía điện thoại di động hô lớn một tiếng: “Chú Đô Đô, tạm biệt!”

“Đúng là ngoan ~” giúp thằng bé lau miệng sạch sẽ, Park Chanyeol cưng chiều hôn lên mặt Sehun một cái.

Tiểu Bạch Cửu nhà chúng ta thật đáng yêu quá, đáng yêu nhất trên đời, sẽ không đưa nó đến viện mồ côi.

Đã qua giờ cao điểm nên lượng người trong ga xe điệm ngầm cũng không đông lắm, Park Chanyeol tìm một chỗ trống ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi Oh Sehun đang tự chơi một mình rất vui vẻ ở trước mặt cậu: “Tiểu Bạch Cửu, có chỗ nào khó chịu không?”

Thằng bé kia ngẩn người, lập tức nghiêm túc nhìn mình từ trên xuống dưới một lần, lắc đầu: “Không có ~~ thỏ tử không đau!”

“Phư~ Bạch Cửu ngốc, là bao tử, không phải là thỏ tử ~”

Tới trạm kế tiếp, cửa vừa mở ra, dòng người thoáng cái tràn đầy thùng xe, Park Chanyeol vội vàng kéo Oh Sehun sát vào trong lòng mình. Thằng bé đã sớm tập mãi thành quen với cảnh chen chúc trong xe điện ngầm, đơn giản mà bò lên trên đùi Park Chanyeol, vùi vào lòng baba, bộ dạng thoải mái không gì sánh được.

Ngồi đối diện Park Chanyeol là một chàng trai trạc tuổi cậu nhưng gương mặt vẫn còn rất trẻ con, trong tay cũng ôm một đứa bé trạc tuổi Sehun. Nhưng mà đứa bé kia vừa nhìn đã biết là được mặc quần áo cẩn thận mới dắt ra cửa: bộ đồ gấu trúc có lông mịn, trên nón còn có hai cái lỗ tai màu đen, rất đáng yêu… Nhìn con nhà người ta một chút, nhìn lại con mình, Sehun ăn mặc quả thật rất cẩu thả, Park Chanyeol lại chột dạ.

Về nhà cũng phải mua đồ bộ chó con cho Tiểu Bạch Cửu!… A~ không đúng! Hình như trọng điểm không phải cái này…

Nhìn chằm chằm bộ quần áo của thằng bé ngồi đối diện, Park Chanyeol căn bản không có chú ý tới Tiểu Bạch Cửu ở trong lòng đã nắm chặt bàn tay, dùng mắt giao chiến kịch liệt với gấu trúc nhỏ ở phía đối diện.

Kỳ thực nhắc tới cũng rất đơn giản, mấy đứa nhỏ ba bốn tuổi có gì phức tạp đâu =v=… Chẳng qua là sau khi hai đứa bé nhìn nhau vài giây, gấu trúc nhỏ dường như không quá thân thiện mà làm mặt quỷ với Oh Sehun. Vì vậy, Tiểu Bạch Cửu liên tục thè lưỡi lại với thằng bé kia, gấu trúc nhỏ liền quơ quơ bài quyền mèo quào của mình, sau đó Bạch Cửu lại nhe răng nhếch mép mà cho người ta một cái bạch nhãn thật to. Sau đó gấu trúc… Sau đó Bạch Cửu… Sau đó…

“Này? Đào Đào, con đang làm gì vậy?! Sao lại có thể bắt nạt người khác!” Chàng trai mặt búng ra sữa có chút kinh ngạc mà kéo gấu trúc nhỏ, thằng bé kia không biết sao lại tiến vào trạng thái bùng nổ, dự định nhào đến cắn chết người ngồi đối diện. Park Chanyeol ngồi ở đối diện cũng phục hồi tinh thần, nhìn Oh Sehun ở trong lòng một chút, quả thật, cũng tức giận rồi, con mắt nhìn trừng trừng thằng bé đối diện.

“Tiểu Bạch Cửu, không thể vô phép như vậy!”

“Là nó hung dữ với con trước!”

“Vậy cũng không thể vô phép! Hơn nữa, sao bạn nhỏ kia lại hung dữ với con?” Park Chanyeol bật mode ngụy nghiêm phụ lên! Nha ~ tuy rằng giả bộ không giống chút nào…

Nhưng mà Oh Sehun thì lại sợ thật, khí thế lập tức giảm xuống: “Nó, chính nó hung dữ với con mà…”

“Là cậu trợn mắt với tôi trước!” Gấu trúc nhỏ ở đối diện không chịu tỏ ra yếu kém.

Chàng trai mặt trẻ con lại lên tiếng: “Xin lỗi cậu, Đào Đào nhà chúng tôi tính tình cộc lốc lắm. Thật ra nó không có ác ý đâu…”

Park Chanyeol nhìn thấy mắt to của người này vụt sáng lên, cũng khách khí lại mà nghiêm túc trả lời “Không có việc gì, không có việc gì. Con tôi cũng như vậy, động một chút là trợn trắng tròng mắt…”

Chưa kể, vừa dứt lời, Oh Sehun lại thưởng cho Park Chanyeol một cái bạch nhãn lớn siêu cấp.

“Con – con của cậu? Xin lỗi, tôi không có ý gì khác, chỉ là có chút kinh ngạc… Cậu còn trẻ mà con trai lại lớn như vậy…”

Park Chanyeol ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn gấu trúc nhỏ không quá thân thiện bên cạnh chàng trai mặt như trẻ con, chàng trai lập tức nở nụ cười mà nói: “Tôi là cậu của nó”

“Ha, tôi muốn có con sớm.” Vui vẻ trả lời lại, Park Chanyeol không cảm thấy có chút gì là khó mở miệng, chuyện này quả thật không có cái gì phải giấu. Có ít thứ càng giấu thì càng dễ bị phơi bày, vậy thì cần gì phải giấu.

“Cậu ơi, xuống xe, xuống xe đi…”

Lại đến một trạm, gấu trúc nhỏ lôi chàng trai kia xuống xe, trước khi đi chàng trai đó còn nhìn Park Chanyeol cười, vươn tay ra: “Rất hân hạnh được biết cậu, tôi là Lu Han.”

Park Chanyeol cũng mỉm cười vươn tay: “Park Chanyeol.”

“Gấu trúc thối.”

“Tiểu Bạch Nhãn!”

Được rồi… Oh Sehun và cậu bé gấu trúc nhỏ tên Huang Zitao kia, hai đứa bé xem như đã xong…

“Baba, buổi tối ba vẫn đến quán cá nướng sao?”

Lúc gấn đến cửa nhà, Oh Sehun đột nhiên kéo kéo tay áo của Park Chanyeol, dùng giọng nói bập bẹ hỏi han cậu.

“Phải đi chứ, nếu không lấy cái gì nuôi Tiểu Bạch Cửu hả ~”

“Baba, sau này con sẽ không ăn kem nữa… Cũng không phải đi bệnh viện…”

Bị bộ dạng nghiêm túc lại tiếc nuối của đứa bé kia chọc cười, Park Chanyeol mỉm cười chọt chọt vào gương mặt của Oh Sehun: “Lần sau đừng ăn nhiều như vậy thì sẽ không đau bụng nữa ~”

“Bệnh viện dọa người… Mùi vị khó ngửi… Chú Baekie hung dữ, hung dữ với baba…”

Dường như giọng nói của Oh Sehun mang theo chút uất ức, từ trước đến nay Park Chanyeol vốn không chịu nổi thằng bé nũng nịu với mình nên thoáng cái liền tan chảy: “Cậu ấy mắng ba cũng đúng, là ba không chăm sóc con chu đáo. Ba chưa làm tròn trách nhiệm của một baba… Con còn nhỏ như vậy, ba…”

“Baba, Bạch Cửu đói bụng rồi =v=”

Về đến nhà, Park Chanyeol cho Oh Sehun một ly sữa tươi, sau đó thì đi vào phòng vẽ tranh một chút.

Cũng không phải là tòa soạn hối bản thảo hoặc là muốn làm để kiếm thêm. Chẳng qua là cậu đột nhiên có linh cảm, muốn lấy bảo bối bốn tuổi nhà mình làm hình mẫu để vẽ một bộ truyện. Tiểu Bạch Cửu lớn lên quá nhanh, không dùng cách gì đó để ghi chép lại, sau này già rồi nhất định sẽ cảm thấy hối hận, phải không?

Con tôi thật đáng yêu quá mà… Dường như lúc con mắt cười rộ lên thì có thể hoà tan người đang nhìn nó… tỉ lệ ngũ quan cũng chuẩn, lớn lên nhất định rất đẹp trai… Ưm… hình như vẽ không ra cảnh tượng này.

“Tiểu Bạch Cửu” dưới ngòi bút của Park Chanyeol quả thật cực kỳ đáng yêu, trên đầu còn có hai cái lỗ tai nhỏ, tuy rằng ý tưởng này là cậu ăn cắp từ gấu trúc nhỏ trong xe điện ngầm, nhưng đặt lên đầu Sehun nhà mình cũng rất đẹp mà, phải không~! Kỳ thực là tôi cảm thấy con trai của tôi lại đáng yêu hơn một chút *Đủ rồi…*

“Là con sao? Baba đang vẽ con sao?” Chơi ô tô chán rồi, Oh Sehun bò lên chân của Park Chanyeol, nhìn thấy trên màn hình là một nhân vật hoạt hình mới được vẽ phác thảo, ngốc ngốc mà đặt câu hỏi.

“Đúng vậy, thích không con trai? Nó cũng tên là Tiểu Bạch Cửu ~”

“Lỗ tai của nó ở trên đầu…” Thằng bé nghiêm túc nắm lỗ tai của mình: “Lỗ tai không nằm ở chỗ này thì con không nghe được nữa…”

“Ha ha ha, cái này chỉ là manga mà thôi… Yên tâm, lỗ tai của con vẫn còn ở đó ~”

“Tại sao muốn vẽ Bạch Cửu vậy baba? Ba không thích con sao?”

Phư~ sao fic này sắp biến thành manh hệ phụ tử văn rồi.

“Sao lại như vậy được. Cũng bởi vì rất thích Sehun, mới muốn ghi chép lại cuộc sống của con từng li từng tí.”

Thằng bé kia không đáp lại, không biết nghe có hiểu không.

Park Chanyeol ôm nó trên đùi, cười híp mắt mà viết xuống một câu: 《Tiểu Bạch Cửu có cái lỗ tai 》.

Trời đã sẫm tối, Park Chanyeol hết giờ làm việc ở quán cá nướng. Về đến nhà, chân trước vừa mới đóng cửa lại thì điện thoại bàn ở sau lưng đã reo lên.

“Baba baba ~~ có điện họi~~” Oh Sehun quả thật rất vội, nện dép vui vẻ chạy tới.

“Phư~ cái gì mà có điện họi… Là có điện thoại a… A lô~”

Nhận điện thoại, gương mặt vốn đang tươi cười của Park Chanyeol chậm rãi nghiêm túc lại.

“Xin lỗi dì, không thể thư thả thêm mấy tháng sao…”

Người phụ nữ bên kia điện thoại cảm thấy rất có lỗi khi phải nói như vậy, nhưng giọng nói lại không có chút ý gì là muốn thương lượng: “Xin lỗi cậu, con tôi kết hôn không có nhà ở nên phải dọn vào nhà này. Tôi cũng không có biện pháp… Đâu thể nhìn con cưới không được người con gái mà nó thích…”

“Dì ơi, con, hiện tại con vẫn chưa tìm được công việc ổn định, lại dẫn theo đứa bé, nửa tháng này dì kêu con tìm chỗ khác ở đâu…”

“Chanyeol a… Cậu xem cậu ở nhà tôi hơn nửa năm nay, tôi thấy một mình cậu không dễ dàng gì nên tiền thuê nhà cũng không có lấy nhiều, bình thường cũng giúp đỡ cậu biết bao… Dì biết cậu gặp khó xử, nhưng mà chuyện này…”

Cúp điện thoại, Park Chanyeol đặt mông ngồi trên sàn nhà, bĩu môi ra, bộ dạng rất thương cảm như bị người khác bắt nạt.

Trong nháy mắt, tâm tình thật sự rơi xuống đáy cốc, dì chủ thuê đột nhiên gọi điện thoại tới nói căn phòng mà mình đang thuê tháng sau phải lấy lại làm phòng cưới cho con trai bà, vừa lúc tiền thuê nhà mình cũng trả đến tháng này. Giờ đã gần tới ngày hai mươi rồi, muốn mình trong vòng mười mấy ngày tìm căn phòng khác để thuê không phải là chuyện vớ vẩn sao…

Căn phòng mà mình đang ở, mặc dù là nhà trọ cũ trong một khu tồi tàn, thế nhưng môi trường cũng không tệ, thiết bị gia dụng cũng đầy đủ mọi thứ, vừa ra cửa đã có trạm xe điện ngầm. Dì chủ cho thuê nhà rất thích Park Chanyeol, giá cho thuê cũng vô cùng ưu đãi, theo lời nói của Chanyeol chính là, lúc ấy vận khí tốt…

Trong lòng cậu biết rõ, cùng số tiền ấy, cậu không thể nào tìm được một căn phòng có điều kiện tương đương với chỗ mà mình đang ở… Khả năng có người thuê chung cũng không cao, bạn bè của cậu sau khi tốt nghiệp đại học thì hầu như đều đến những thành phố lớn như Bắc Kinh hay Thượng Hải. Cho dù ở thành phố K có thể có người chịu thuê chung, bản thân mình mang theo một đứa bé bốn tuổi cũng có nhiều bất tiện. Bạn bè còn như vậy, chớ nói chi là người xa lạ…

“Baba, ba làm gì thế?” thấy Park Chanyeol ngồi xổm trên mặt đất bĩu môi, nhìn phía trước chằm chằm không nói lời nào, Oh Sehun cũng bu lại, đặt mông ngồi ở bên cạnh Park Chanyeol, cũng nhìn theo hướng ánh mắt của cậu mà chăm chú quan sát: “Ba đang nhìn cái gì vậy?”

“Con trai… Chúng ta sắp không có nhà để về…”

“Cái gì là không nhà để về?”

“Không có gì… Con không cần biết TAT…”



Một phút đồng hồ.

Ba phút đồng hồ.

Năm phút đồng hồ.



“Baba, chân của con đã tê rần rồi.”

Quay đầu nhìn thấy Oh Sehun đã ngồi bẹp ở bên cạnh mình, nét mặt xoắn lại vì muốn đứng dậy nhưng đứng không nổi, Park Chanyeol khẽ cười một tiếng, sau đó bế nó lên: “Bạch Cửu ngốc, ngồi xổm khó chịu tại sao không nói?”

Oh Sehun vùi đầu vào trước ngực Park Chanyeol cọ cọ, vừa mở miệng liền mang theo mùi sữa nồng nặc: “Hiện tại được rồi… Baba đừng có không vui…”

“Ừ, Tiểu Bạch Cửu của ba ngoan nhất.”

“Leng keng ~”

“Chú Đô Đô ~ Nhất định là chú Đô Đô~~”

Park Chanyeol vẫn giữ vẻ mặt buồn rười rượi, mở chốt cửa ra đứng đối diện với Do Kyungsoo cầm không ít đồ ăn chuẩn bị cho hai ba con ăn khuya.

“Hử? Tình huống gì đây…”

“Tớ và Tiểu Bạch Cửu sắp không có nhà để về TAT…”

“A, a? ( ⊙ o ⊙)?”

“Chú Đô Đô, cái gì là không nhà để về?”

“A, cái này… ( ⊙_⊙)”

“Tớ và Tiểu Bạch Cửu sắp không có nhà để về…”

“Nha Park Chan Chim, cậu đừng có gào (#`′)!!”

…Tôi đây cũng đâu muốn… làm bầu không khí chùng xuống thế này…

“Sehun a ~ nói với chú, muốn ăn khuya với món gì nào?”

“A a có ăn khuya ~~~ Mì Ý! Mì Ý ~~”

Mặt của Park Chanyeol từ hớn hở biến thành cầu xin an ủi, sau đó biến thành ngổn ngang trong gió.

… Lại bị bỏ quên hoàn toàn…

Ông đây cũng là nhân vật chính đó!!! Biết không hả!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play