Cuối tháng này là sinh nhật của Park Chanyeol, Byun Baekhyun một mực suy nghĩ xem nên tặng quà sinh nhật gì cho cậu ấy.

Dĩ nhiên là cảm thấy mình hữu tình mà người lại vô ý, nhưng thật sự không thể nào kiềm chế tình cảm đó lớn dần lên.

Nếu thích thì cứ thích thôi, có sự tham dự của cậu ấy hay không vẫn là thích, đó chính là yêu thầm.

Mặc dù bởi vì phần tình cảm này, Byun Baekhyun thường xuyên cảm giác mình có chút buồn cười. Đã từng có lúc rất liều lĩnh, dù cho bị người khác mắng là gay cũng muốn dũng cảm tiến tới người mà mình thích, đổi lại kết quả là hắn thật ra chưa từng yêu mình. Bây giờ cho dù mình giấu kín sự rung động kia, chỉ cần một cơn sóng ngầm cuồn cuộn ngất trời, kết quả vẫn giống nhau là không đổi được gì.

Bất kể mình là người thế nào, cũng không thể thay đổi được sự thật là người kia không yêu mình.

Cũng may là thời gian vẫn tiếp tục trôi qua, cũng may Byun Baekhyun không có tùy tiện sinh ra hoang tưởng là muốn thắt cổ chết đi, cũng may Park Chanyeol cho tới bây giờ vẫn không cảm giác được sự quan tâm và chăm sóc mà mình dành cho cậu ấy bao gồm cả thận trọng, lọc đi một lớp lại là sự yêu mến.

“Anh Lu Han, Baekhyun, ngày hai mươi bảy là sinh nhật của em, chúng ta cùng đi ăn cơm nha~~”. Tối hôm nọ, Park Chanyeol vừa mới post một chương 《Nhà có Bạch Cửu》, cùng Oh Sehun một trước một sau mà đi ra, ngồi ở chính giữa chỗ Lu Han và Byun Baekhyun đang xem TV.

Oh Sehun vô cùng tự nhiên mà bò vào trong lòng Byun Baekhyun.

“Vừa định hỏi cậu sắp xếp sinh nhật thế nào đây. Cũng chỉ ăn một bữa cơm thôi sao?” Lu Han gật gật đầu.

“Đúng vậy, dẫn theo Tiểu Bạch Cửu nên cũng không thể đi chơi quá muộn~ Em cũng không có ý định gọi quá nhiều người, chỉ gọi hai người, lại tính cả DoDo, bạn trai của DoDo, anh Joonmyeon, nếu như tổng biên tập của em cũng nể mặt mà tới… thì coi như…”

“Bạn trai của DoDo?”

“Tổng biên tập của cậu cũng đi?”

Lu Han và Byun Baekhyun gần như đồng thời mở miệng hỏi.

“À? Không phải, tổng biên tập của em không phải là bạn trai của DoDo đâu… Tổng biên tập vẫn còn theo đuổi anh Xing Xing, nhưng mà anh Xing Xing giống như quyết tâm không muốn tái hợp với anh ấy… Tình hình của hai người có vẻ gay go…”

Lu Han và Byun Baekhyun lại đồng thời làm động tác lau mồ hôi: Ai hỏi cậu cái kia…

Không có cách, Lu Han đành phải hỏi lại một lần: “DoDo quen bạn trai hồi nào vậy?”

Park Chanyeol cầm trái chuối tiêu trên bàn lên cắn một cái, sau đó đưa cho Oh Sehun: “Tiểu Bạch Cửu, có ăn không?”

“Ăn ~~~” Thằng bé vốn không có hứng thú với chủ đề của người lớn nên buồn ngủ, trông thấy chuối tiêu thì lập tức sống lại.

“Thì hai ngày trước, vào cuối tuần trước… Quen nhau cũng mới vài ngày, nghe DoDo nói cậu ta là đồng nghiệp, theo đuổi khoảng một tháng rồi~”

Một tháng cũng đâu tính là dài, lúc đầu tớ theo đuổi cái tên chết bầm kia cũng một năm rưỡi đấy… Byun Baekhyun tức giận thầm nghĩ.

“Còn chuyện ông chú kỳ quái giải quyết xong chưa?”

Park Chanyeol lắc đầu: “Hình như chưa, nhưng mà DoDo nói ông chú kỳ quái kia đã rất lâu rồi không có động tĩnh…”

“Gọi tổng biên tập của cậu cùng đi?” Byun Baekhyun hỏi tiếp, Oh Sehun ở trong lòng cậu đã cảm thấy chán phèo mà leo sang bên cạnh tìm remote để đổi kênh xem “Chú cừu vui vẻ và lão sói xám” rồi.

“Ừ, không biết anh ấy có tới hay không. Tớ càng ngày càng cảm thấy tổng biên tập cũng không tệ, như là nhìn thì hơi dữ tợn một chút, thật ra cũng không khó ở chung. Những ngày này làm phụ tá của anh ấy, cảm giác học được không ít thứ~… Oa, ĐM! Oh Sehun, con đang làm gì thế! Tuổi còn nhỏ mà xem trình diễn áo tắm cái gì!”

“Tìm không thấy, tìm không thấy chú cừu vui vẻ mà…”

“Vậy cũng không thể xem cái này, không thích hợp với thiếu nhi! Chờ con trưởng thành rồi xem!”

Lu Han không khách khí mà thọt Park Chanyeol một phát: “… Êu…”

Cũng may là mấy người chúng ta cùng một chỗ giúp cậu nuôi lớn thằng bé này, nếu chỉ nghe theo lời của cậu, nó nhất định biến thành một gã thô bỉ không tả nổi =v=.

Hai cha con đùa giỡn một lúc, Park Chanyeol ôm thằng bé đi rửa mặt để chuẩn bị đi ngủ. Byun Baekhyun cầm điện thoại của Lu Han lướt weibo của 《 Nhà có Bạch Cửu 》.

“Baekie, có gì vui không?” Duỗi lưng một cái, Lu Han lười biếng vùi mình vào ghế salon.

“Thật nhiều người post bài, thật nhiều người nói NgưuChan.”

“NgưuChan? Là cái gì?”

“Là cậu ấy và tổng biên tập ghép thành đôi a, ở trong manga Wu Yifan không phải tên là Đại Ngưu sao =v=. Suốt mấy chương gần đây luôn là chuyện của bọn họ.” Byun Baekhyun nói xong, giọng điệu có mùi chua chua.

Từ trước đến nay khứu giác của Lu Han luôn bén nhạy, ý vị sâu xa mà liếc Byun Baekhyun một cái: “Baek, cậu không bình thường nha.”

Bác sĩ Baekie cắn môi, tăng tốc độ ngón tay lướt trên màn hình: “Nào có.”

“Có vài người quá đần nên không nhìn ra đầu mối, nhưng sao có thể trốn được pháp nhãn của anh đây… Đồng chí Baekhyun, gần đây cậu có chút quá mức với đồng chí Chanyeol nha~”

“… Bộ em không tốt với anh Lu Han sao~”

Lu Han tươi cười đụng đụng vào người Byun Baekhyun: “Nói muốn cơm hộp tình yêu thì làm cơm hộp tình yêu cho cậu ấy. Cậu ấy chỉ nói một câu người nào đó ra album mới, sau hôm đó lại nhìn thấy trên mặt bàn của cậu… Còn có, lúc nghe Chanyeol nói tổng biên tập của cậu ấy tốt cỡ nào thì giọng điệu lại không hài lòng… Còn có, len lén hỏi Sehun xem ba của nó thích cái gì không thích cái gì… Cậu không biết Sehun là đứng bên anh sao~”

“QAQ anh Lu Han…” Bị đâm trúng tâm sự, trên mặt của Byun Baekhyun có chút nhịn không được rồi.

“Đúng đúng, còn có bộ dạng không biết là thẹn thùng hay là ngạo kiều, đoán chừng Park Chanyeol cũng không nhìn ra cậu thích cậu ấy~~~ Ai~~~ Con trai thích con trai mà còn muốn đi theo con đường tươi mát nên thơ sao?” Ôm lấy Byun Baekhyun kéo cậu về phía mình, Lu Han khoái chí nhìn hai lỗ tai Byun Baekhyun đều đỏ lên.

“Cậu ấy đối với em… không có ý đó… Em đương nhiên chỉ có thể chính mình cùng chính mình chậm rãi tiêu hóa…”

“Phư~ thằng ngốc kia ngay cả chuyện mình mặc quần áo size mấy cũng không biết rõ, cậu xác định cậu ấy có biết bản thân thích cậu hay không?”

Luôn cảm thấy đây là chuyện thương tâm không muốn nhắc tới, Byun Baekhyun cũng không muốn nói cặn kẽ, nhỏ giọng lầm bầm một câu “Em biết rõ mà”, sau đó liền ném di động cho Lu Han đứng dậy về phòng của mình.

“Ê, Baekie!”

“Hả?”

“Đừng để nỗi băn khoăn của cậu cản trở bước chân, cậu đáng được quý trọng hơn bất cứ ai.”

Nói xong câu đó, Lu Han đã bị phong độ người trí thức cực kỳ ngẫu nhiên mới có thể nhô ra của bản thân mình khuất phục —— Mình thật sự quá tài tình, nói xong lời này chính mình cũng bị cảm động luôn! Nhưng mà xét đến cùng thì sao mình không thể dựa vào những kỹ năng này câu được một cô em chân dài!

Byun Baekhyun gật đầu, lại lắc đầu, suy nghĩ một chút mới lên tiếng: “Em cứ len lén thích cậu ấy là tốt rồi… Cứ như vậy đi, dù là đồng tình thì em cũng nhận.”

“Baekhyun… a.” Không đợi Lu Han nói xong, Byun Baekhyun đã đóng cửa lại.

Ông trời ơi~~ cảm giác đây là một đoạn nghiệt duyên =v=.

Hai tên đần độn này, nếu đầu óc có thể thông mình hơn một chút, tự tin hơn một chút, có lẽ cũng không đi nhiều chặng đường oan uổng như vậy nha.

—— Cảm giác nói cho cùng vẫn là do não của Park Chanyeol không phát triển đó mà.

Ngày 27 tháng 11. Sinh nhật hai mươi bốn tuổi của Park Chanyeol.

Bánh kem là do Byun Baekhyun đặt, một cái bánh kem chocolate rất đẹp, bên trên là hai con chó được vẽ bằng bơ, một lớn một nhỏ, trông rất sống động.

Bộ dạng của Oh Sehun nhưng thật giống như không thích lắm, cùng Byun Baekhyun đi ra khỏi tiệm bánh vẫn vểnh cái mỏ nhỏ xinh lên không muốn nói chuyện.

“Làm sao vậy Sehun? Hôm nay là sinh nhật của baba, đừng có không vui mà~”

Thằng bé lắc lắc cánh tay Byun Baekhyun: “Sao không có chú Baekie?”

“Hả?”

“Bên trên bánh kem đó, sao chỉ có con và baba, chú Baekie, chú Baekie đâu?”

Trong lòng Byun Baekhyun đột nhiên cảm thấy ấm áp, mỉm cười sờ lên đầu Oh Sehun: “Bánh kem là chú Baekie mua mà~ Hơn nữa, bánh sinh nhật cho baba của con đương nhiên phải vẽ người quý giá nhất…, không phải là Tiểu Bạch Cửu sao~”

“Chú Baekie cũng rất quý giá mà! Chú Baekie mua bánh kem cho baba! Hing hing~ vậy cũng vẽ chú Baekie lên trên đi…”

“… Đứa bé ngốc này~ Chú quý trọng baba của con, baba của con cũng không quý trọng chú.” Nhỏ giọng lầm bẩm một câu, Byun Baekhyun kéo Oh Sehun đi vào xe điện ngầm.

“Baba có mà… Baba cũng thường xuyên nói…

‘Tiểu Bạch Cửu, con lại xù xì to nhỏ cái gì với chú Baekie vậy’,

‘Chú Baekie hôm nay thoạt nhìn tâm tình không tốt lắm, Tiểu Bạch Cửu, con đi hỏi chú một chút xem sao’,

‘Tiểu Bạch Cửu, chương này cho chú Baekie mang mắt kính thế nào’

‘Tiểu Bạch Cửu, con nói xem có phải hôm nay ba chọc cho chú Baekie của con mất hứng nữa’…

Thật nhiều thật nhiều… so với chú Baekie hỏi còn nhiều hơn…”

Nhưng mà, một chuỗi lầm bầm này của Oh Sehun thật sự là quá nhỏ tiếng, Byun Baekhyun chỉ coi như nó đang tụng kinh. Vì vậy, thằng bé phí hết sức lực nói liên miên không dứt, ngẩng đầu lại phát hiện Byun Baekhyun không biết từ lúc nào đã đeo tai nghe, giờ đang đong đưa đầu theo nhạc trong tai nghe.

Ra sức bĩu môi, Oh Sehun cực kỳ uất ức.

… Chán ghét… Bạch Cửu muốn một nhà ba người mà sao lại khó như vậy hả!

Chuyện Wu Yifan đến tham gia tiệc sinh nhật của Park Chanyeol, nhưng thật ra là có chút lúng túng. Dù sao mỗi một người ngồi ở đây hắn đều không quen, có vài người hoàn toàn không nhận ra —— Nhưng có một người vô cùng quen thuộc là Kim Jongin, còn phải làm bộ không biết.

Nhưng mà đoán chừng cũng không cần giả bộ quá lâu, theo sự hiểu biết của Wu Yifan đối với Kim Jongin, người bạn bên cạnh cậu ta, sau khi đuổi tới tay thì có thể ở chung hơn mười ngày hay không —— Rất hiển nhiên, Do Kyungsoo cũng không chuẩn bị kỹ năng cá nhân đặc biệt gì để cải biến “định lý” này.

“Jongin a, cậu muốn ăn cái gì?”

“Sao cũng được…, thật ra thoạt nhìn đều cảm thấy tầm thường.”

“Thật ra nhà hàng này nấu ăn ngon lắm đó… Vậy cậu uống gì? Nước trái cây hay là bia?”

“Tùy cậu thôi DoDo, đừng hỏi tớ suốt như vậy…”

Từ thật xa đã nhìn thấy Kim Jongin bá đạo nắm cả bả vai Do Kyungsoo, vẻ mặt bực bội như thằng côn đồ, trong lòng Wu Yifan cảm thán một câu, chỉnh sửa quần áo xong cũng bước vào phòng.

“Tổng biên tập!” Vốn đang cùng Byun Baekhyun và Oh Sehun chơi yoyo, thấy Wu Yifan tới, ánh mắt của Park Chanyeol lập tức sáng lên, nhét yoyo vào trong tay Byun Baekhyun, sau đó cái miệng rộng liền cười toe toét xông tới chỗ tổng biên tập đại nhân hào quang vạn trượng.

“Tổng biên tập! Còn tưởng rằng anh sẽ không tới~~~ rất cảm ơn~!”

“Sinh nhật của nhân viên đần nhất, đương nhiên không thể bỏ qua.” Wu Yifan mỉm cười đưa quà sang.

Chanyeol mà đần hả! Ngại cậu ấy đần thì anh đừng có đến, thiệt tình chứ! —— Bên bàn có một người nhỏ con đang vặn tay trừng mắt nhìn tổng biên tập.

“Đừng gọi tổng biên tập tổng biên tập nữa, lúc không làm việc, gọi một tiếng anh là được rồi.”

Park Chanyeol vẫn toét miệng cười đến không thấy con mắt: “Anh Yifan!”

Kêu một tiếng anh có gì mà đáng phải vui vẻ như… Tớ còn lớn hơn cậu nửa năm đây này, nếu cậu nguyện ý gọi tớ một tiếng anh thì tớ cũng không có ý kiến! —— Ho khan một cái, hình như màn kịch này càng diễn càng nghiêm trọng à nha~

“Tổng biên tập, em giới thiệu với anh, đây là con của em, Oh Sehun, anh gọi nó Tiểu Bạch Cửu là được rồi~”

Vết thương trên mặt Wu Yifan cũng sắp lành hết rồi, gương mặt như điêu khắc còn thêm chuyện nở nụ cười thì dĩ nhiên là không có dọa người nữa, Oh Sehun cũng không sợ, rất dễ gần mà vẫy vẫy tay với Wu Yifan: “Chào chú Đại Ngưu!”

“Tiểu Bạch Cửu, con nói cái gì đó…”

Wu Yifan phất tay: “Ha ha, không có việc gì, cứ gọi tự nhiên, Đại Ngưu cũng rất tốt.”

“Hai người này là bạn ở chung nhà với em, Lu Han, còn có Byun Baekhyun.”

Trông thấy Byun Baekhyun, Wu Yifan trưng ra biểu cảm “A?”, rồi nhìn thoáng qua Park Chanyeol, lại lập tức nhìn về phía Byun Baekhyun, trong lời nói tràn ngập vui vẻ: “Cái này anh biết rõ, đây là người bạn cưỡng —— cậu rất nhiều, luôn nghe cậu nhắc đến.”

Lu Han thiếu chút nữa phun một ngụm nước ra ngoài… Người bạn cưỡng cậu rất nhiều =口=, lời này nghe sao cũng thấy không được tự nhiên.

“Anh Yifan.” Cảm giác bộ dạng của Wu Yifan giống như có bí mật gì đó với Park Chanyeol, điều này làm cho Byun Baekhyun càng thêm không thoải mái, lại cũng không cách nào nói ra, đành phải cố sức nặn ra một nụ cười hiền lành, vừa lặng yên khinh bỉ Park Chanyeol một phát.

“Tiếp đó, người này chính là DoDo, chúng em là bạn tốt từ hồi cấp II, bên cạnh là bạn trai của cậu ta – Jongin, bên cạnh là bạn cùng phòng của DoDo – anh Joonmyeon.”

“Chào anh! Em là DoDo!” Do Kyungsoo vượt qua lễ phép mà cúi chào.

Kim Jongin chỉ gật đầu: “Kim Jongin.”

Wu Yifan đưa tới ánh mắt ‘nhờ cậu diễn kịch cho trọn’: “Chào cậu.”

So với những người bạn trai bạn gái trước đây của Kim Jongin, Do Kyungsoo thật sự quá chính trực, nhìn sơ đã thấy rất chính trực, nhìn sơ cũng không phải là người biết tìm niềm vui cho mình, chớ nói chi là tìm niềm vui cho Kim Jongin ———— Cho nên, ngay từ đầu Kim Jongin bị sự chính trực của cậu ta hấp dẫn, đến tột cùng thì có thể kiên trì bao lâu đây…

Nghĩ đi nghĩ lại, Wu Yifan đột nhiên bật cười.

Nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ… Mình còn phải suy nghĩ thật kỹ, làm thế nào mới có thể để cho bảo bối Xing Xing của mình hồi tâm chuyển ý.

“Jongin, tớ giúp cậu lột vỏ tôm~”

“Tiểu Bạch Cửu, không biết dùng đũa cũng không cần lấy tay bốc thức ăn!”

“Anh Joomyeon, anh mua gì cho Chanyeol vậy?”

“Tự tớ làm được rồi mà… DoDo, cậu đừng giống như mẹ tớ được không~~”

“Không biết cậu ấy thích gì nên mua một cái áo gia đình cho cậu ấy và Tiểu Bạch Cửu.”

“Chanyeol, cậu đừng hung dữ với con được không! Làm như lúc cậu bằng nó không dùng tay bốc thức ăn vậy!”

“Hing~~~ Món Bạch Cửu thích bị chuyển đi rồi 〒▽〒…”

Không biết tại sao trên bàn ăn dị thường hỗn loạn, Wu Yifan bình tĩnh mà nhìn một đám người kia, luôn cảm thấy, càng nhớ Zhang YiXing rồi.

Anh sẽ không bao giờ hạn chế em, không cho em ra ngoài liên hoan với đồng nghiệp nữa. Anh sẽ không bao giờ kéo em đi ăn những món cao cấp đắt muốn chết mà chỉ có chút xíu. Anh… chỉ cần em trở về bên cạnh anh.

Đột nhiên trong đĩa của Wu Yifan có thêm một con tôm.

“Anh Yifan, sao lại không ăn vậy~?” Park Chanyeol vẫn cười đến vô cùng rực rỡ.

Byun Baekhyun tức giận, cũng không có khách khí mà đạp Park Chanyeol một cước dưới mặt bàn.

… Đó là con tôm tớ lột cho cậu mà!

“Được rồi được rồi, đã tới lúc~~~ cắt bánh kem, thổi nến, mở quà đi~~~”

Lu Han gõ ly thúc giục mọi người mau chóng tiến hành bước tiếp theo —— Đã sắp chín giờ rồi, Oh Sehun ăn uống no đủ nên đã sớm mềm oặt trong lòng Lu Han mở mắt không lên.

“Được được~ thổi nến~~ Jongin, cậu đi hỏi phục vụ mượn thêm mấy cái đĩa, mượn luôn cái bật lửa~~~”

Kim Jongin biểu thị không hiểu mà nhếch mày lên: “Sao lại là tớ?”

Kim đại thiếu gia từ lúc nào mà làm luôn chuyện… đi tìm phục vụ mượn cái bật lửa. Từ trước đến giờ chỉ cần cậu vung tay lên là có người giúp cậu làm việc cần làm rồi.

“Có vấn đề gì à? Đi nhanh đi.” Do Kyungsoo cũng cảm thấy khó hiểu, nhưng mà không nghĩ nhiều nữa, hơi dùng sức đẩy Kim Jongin ra ngoài.

“A… Thật phiền quá…”

Wu Yifan thu hết cảm xúc của Kim Jongin vào trong mắt, không cách nào nói chuyện với nhau, chỉ có thể lặng lẽ cảm khái trong lòng: Mỗi một mối tình đều hưởng thụ quá trình theo đuổi người ta, đuổi tới tay lại cảm thấy không có ý nghĩa —— đây rốt cuộc là bệnh gì.

Bất kể là bệnh gì, dù sao cũng phải trị, có đúng không?

Bên kia, Park Chanyeol cực kỳ nghiêm túc mà cầu nguyện.

Oh Sehun thức dậy xoa xoa con mắt, nhìn thẳng vào chỗ Channal baba của nó: “Baba, ba ước cái gì vậy?”

“Bạch Cửu ngốc, nói ra sẽ không linh nữa.”

Thằng bé cũng không còn cảm thấy buồn ngủ, quay đầu nhìn Byun Baekhyun: “Baba không cần phải nói, chú Baekie nói cho Bạch Cửu có được không ~~ Baba ước cái gì vậy?”

Byun Baekhyun có chút trở tay không kịp: “Chú? Chú sao biết được…”

Lu Han túm lấy bả vai có hơi rụt lại của Kim Joonmyeon: Vậy mới tốt chứ! Bảo bối Sehun quả nhiên là bé ngoan của chú Lu!

Kim Joonmyeon vỗ vỗ tay của Lu Han, ý đồ muốn quăng móng vuốt đặt trên vai của mình xuống, sau mấy lần lấy ra không được thì Lu Han cũng tự động rụt tay lại.

… Nể tình tớ chỉ đến góp vui thôi, xin cậu đừng làm tớ tàn phế trở về có được không…

“Oa, áo gia đình!! Cám ơn anh Joomyeon! Con trai xem đi! Baba cũng có áo hình con chó!”

“A DoDo, tớ yêu cậu! Cái tai nghe này! Tớ muốn từ lâu rồi!”

“=..= Anh Xiao Lu… tặng đồ lót là có ý gì…”

“Trời! Ai cho tớ điện thoại vậy! I, IPhone 18?”

“Là anh.”

“Là tớ.”

Wu Yifan và Byun Baekhyun đồng thời mở miệng, bầu không khí sôi nổi lập tức hạ xuống không độ.

Park Chanyeol run lẩy bẩy mà mở một cái hộp khác, quả nhiên hai cái điện thoại di động lặng yên nằm ở đó, một đen một trắng, như là Wu Yifan và Byun Baekhyun, một bá đạo một ôn hòa —— mặc dù cậu cũng không nghĩ rằng sẽ phải đặt hai người kia chung một chỗ để so sánh.

Lúc đối mặt với Wu Yifan, ước chừng cảm thấy việc so khí thế với anh ta đồng nghĩa với tự tìm đường chết, Park Chanyeol luôn nghe lời như một con teddy: “Anh Yifan… quà quý như vậy… em nhận không nổi đâu…”

Lúc quay đầu nhìn sang chỗ Byun Baekhyun thì lại tùy tiện hơn rất nhiều, trực tiếp ném cái hộp đựng điện thoại di động màu trắng bên trên có viết “Cho kẻ đần” tới trong ngực Byun Baekhyun.

Còn tươi cười vỗ vỗ vai Byun Baekhyun: “Baekhyun a, cậu không có chỗ xả tiền đúng không?! Sao lại tặng món quà như vậy cho tớ! Mau lấy lại đi! Lãng phí tiền quá!”

Mặc dù nguyên nhân đối xử khác nhau là bởi vì quan hệ với tổng biên tập vẫn chưa tới mức độ có thể tùy tiện đùa giỡn.

Lu Han vẫn túm lấy vai của Kim Joonmyeon, há hốc mồm lặng yên trong trạng thái JPG.

Bởi vì Byun Baekhyun, mắt đỏ hoe, từ trong phòng chạy ra ngoài.

Có thể với cậu mà nói, tớ là người tuyệt đối không quan trọng.

Nhưng mà thật xin lỗi, tớ vẫn không cách nào chấp nhận được, cậu thừa nhận chuyện này ngay trước mặt tớ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play