Lúc Byun Baekhyun mở mắt ra là bảy giờ mười lăm phút sáng.

Cầm lấy đồng hồ báo thức ở đầu giường nhìn thoáng qua, ừ, còn sớm, ngủ một lát nữa rồi xuống giường rửa mặt.

… Chờ đã.

Tối hôm qua mình về nhà bằng cách nào?

Byun Baekhyun cũng không phải là người thường xuyên uống rượu, hoặc là nói một cách khác, nếu không phải tâm tình không tốt đến một mức độ nào đó, cậu cũng sẽ không đến quán bar, nhất là gay bar để mua say. Thật ra ngẫm lại mà nói, cũng không phải chuyện đến độ muốn chết, nhưng hôm qua trên đường tan ca về nhà, nghĩ đến cảnh tượng sau này Park Chanyeol cũng sẽ ghét mình, cũng sẽ như người bạn đã từng không quay đầu lại mà rời khỏi, cậu cảm thấy trong lòng đau âm ỉ, sau đó ngẩng đầu lên, chính mình đã đứng trước cửa quán bar EXO rồi.

A đúng rồi, Park Chanyeol.

Nghĩ tới đây, đầu Byun Baekhyun vốn có chút hỗn độn bỗng dưng tỉnh táo lại.

Trong ấn tượng, hình như mình đã gọi điện thoại cho cậu ấy… Sau đó thì sao… Sau đó thì không nhớ gì hết…

Có lẽ, có lẽ đại khái là… chưa nói gì thêm với cậu ấy…

Thế nhưng, có chút thấp thỏm không yên mà mở điện thoại di động của mình ra, trong danh sách nhật ký cuộc gọi, tên của Park Chanyeol dễ làm người khác chú ý khi nằm ở vị trí đầu tiên… Nhưng mà cậu hoàn không có ấn tượng là đã nói với cậu ấy hay chưa…

Sau khi xoắn xuýt vài giây đồng hồ, Byun Baekhyun ảo não mà vỗ đầu của mình một phát. Tám phần là đã nói rồi… Nếu không thì đây là gì? Lúc đó mình gọi điện cho Chanyeol còn có thể lảm nhảm chuyện gì khác sao? Chanyeol a, có phải cậu đói bụng đến mờ mắt rồi không? Nếu cậu đói bụng đến mờ mắt rồi thì nói với anh, anh đây cho cậu một khúc ruột già để xào lăn.

〒▽〒 đừng làm rộn…

Lúc Byun Baekhyun còn đang xoắn xuýt, cửa phòng của cậu đột nhiên bị đẩy ra.

Park Chanyeol tới để lấy cái áo khoác tối qua bỏ quên trong phòng của Baekhyun. Cho rằng tối hôm qua Byun Baekhyun uống nhiều rượu như vậy nên giờ chắc sẽ chưa tỉnh, Park Chanyeol cũng không gõ cửa, vì vậy đẩy cửa ra đã nhìn thấy Baekhyun vẻ mặt táo bón mà ngồi trên giường, có chút sững sờ, đứng ở đó không biết câu đầu tiên nên nói cái gì cho phải.

Eyeliner vẫn chưa được lau đi, Park Chanyeol nhớ rõ trước kia nghe một chị quen với mình nói mấy thứ này không thể dùng nước lau nên cũng không dám giúp cậu lau bậy. Vì vậy, đẩy cửa ra, lại là một chàng trai tác phong hoàn toàn không giống bình thường đang ngồi ở đó, người kia vẫn còn đang há miệng, rõ ràng vẫn là bác sĩ Baekie sớm tối ở chung.

“Chan, Chanyeol a…”

Bộ dáng cắn môi cứ như đang muốn nói lại thôi, phối hợp với ánh mắt rũ xuống được vẽ eyeliner, thật sự là… thật sự là rất muốn sờ đầu của cậu ấy!

“Đi đâu vậy? Tớ còn muốn nói hôm nay sẽ giúp cậu xin nghỉ với bệnh viện, cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi~ Có chỗ nào không thoải mái sao?”

Nghe xong lời này, tim của Byun Baekhyun trong nháy mắt liền cảm thấy nguội lạnh, trên mặt cũng lập tức có thần sắc thấy chết không sờn: “Tối hôm qua sao tớ về nhà được?… Có phải tớ đã nói với cậu tớ là… tớ…”

Park Chanyeol thu hết phản ứng của Byun Baekhyun vào trong mắt, trong đầu lập tức hiện ra những hình ảnh của tối hôm qua. Baekhyun như một động vật nhỏ cuộn mình thành hình tròn, Baekhyun chảy nước mắt, Baekhyun một mực nói bất kể là như thế nào cũng không được nói cho mình biết tính hướng của cậu ấy, còn có, còn có…

Đầu lưỡi không tự giác mà liếm liếm bờ môi hơi khô ráp.

“A, hả? Nói cái gì đó… Cậu gọi điện thoại kêu tớ đón cậu về nhà, tớ… Ặc, lúc đó tớ đang ở bên ngoài ăn cơm với đồng nghiệp mà! Sau đó thì…” Ngay lúc Lu Han ở căn phòng bên cạnh đẩy cửa phòng ra chuẩn bị đi làm, Park Chanyeol một bước tiến đến tóm lấy Lu Han: “Sau đó là anh Lu Han đưa cậu về nhà đó!”

Mặc dù đã chuẩn bị đi làm nhưng mà thầy giáo Xiao Lu giờ phút này rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ, con mắt chỉ mở một nửa, hoàn toàn không nắm bắt được tình huống: “Hả? Cái gì… Anh Lu Han phải đến nhà trẻ đi làm… Cuối tuần sẽ dẫn Sehun đi uống sữa đậu nành và ăn bánh quẩy…”

“Thật không? Là anh Lu Han đưa tớ về nhà sao? Tớ… tớ không có nói chuyện khác cho cậu biết?”

Park Chanyeol tùy tiện mà hất tay: “Lừa cậu làm gì~~ Sao? Cậu còn có bí mật nhỏ gì muốn nói với tớ nhưng không thành hả?~”

Byun Baekhyun vội vàng lắc đầu, ngoài miệng tươi cười vui vẻ: “Không có gì~~ Anh Lu Han, tối hôm qua làm phiền anh rồi!”

Lu Han ngáp một cái, xem như tỉnh táo lại một chút: “Cái gì… phiền anh cái gì…”

“Anh Lu Han, Tiểu Bạch Cửu đang gọi anh đó, anh có nghe thấy không? Oa~ giọng thật lớn, thằng bé kia nhất định là gây họa nữa rồi!” Vung tay lên, Lu Han lại bị Park Chanyeol đẩy ra khỏi phòng Byun Baekhyun —— bộ dạng liền mạch lưu loát làm người khác lập tức nghĩ đến một câu: “Triệu chi tức lai, huy chi tức khứ”(ý chỉ cực kỳ nghe lời mà làm theo ==#)

Nhưng mà Park tiên sinh, ngài không phát giác ra là câu nói dối bừa của ngài có chỗ không đúng lắm ư? Chẳng lẽ bác sĩ Baek không có lỗ tai, không nghe được Oh Sehun kêu to sao?

Bên này, Byun Baekhyun còn không có kịp phản ứng. Bên kia, Oh Sehun đang mặc quần áo ngược lại là nghe thấy được những lời này, vừa nhỏ giọng nói thầm vừa mặc quần áo nhanh hơn: “Con không có gây họa, con chỉ không kéo quần lên được mà thôi! Hu hu hu~ sao mà kéo lên không được a!!”

Lu Han vẫn cảm thấy không hiểu gì hết, vừa nhìn thấy Oh Sehun ngồi ở trên giường đấu trí so dũng khí với cái quần của mình liền bật cười ha ha ha.

“Ai u!!! Bảo bối… Con xỏ ống quần ngược từ dưới lên trên thì làm sao có thể kéo lên được… Được rồi! Được rồi! Đừng có ráng mà nhét vào trong, chú giúp con mặc lại…”

Mắt thấy Lu Han sắp cười rớt cằm, Oh Sehun bĩu môi mặt đỏ rần, rồi ngay sau đó lại phát hiện sự thật thảm hại hơn, đau đớn hơn…

“Sao mà cởi… cũng cởi không ra! A a a~ Thật đáng ghét! Kẹt rồi~ Chú Xiao Lu, chân của Sehun kẹt ở bên trong không rút ra được!”

“… Ha ha ha~ Sehun, sao con lại có thể đáng yêu đến như thế…”

“〒▽〒 Chú Lu đừng cười nữa, thật sự là cởi ra không được mà, hu hu hu…”

Byun Baekhyun rốt cuộc lau sạch eyeliner.

“Như vậy mới là Baekhyun mà tớ quen~~ Không thể không nói bộ dạng cậu lúc vẽ eyeliner thật là quá…”

“Quá cái gì?”

Nói ra được hơn phân nửa, Park Chanyeol lại đột nhiên im miệng.

… Thiếu chút nữa là nói ra rồi… Baekhyun kẻ eyeliner, quá, quá mê hoặc rồi…

Byun Baekhyun từ trong gương nhìn sang Park Chanyeol đột nhiên biến thành trạng thái JPG, trong lòng cậu vẫn cảm thấy vui, nhưng đồng thời cũng là nửa vui nửa buồn. Vui là vì vẫn chưa phá hỏng cánh cửa kia, vẫn là bạn tốt với Chanyeol; lại đồng thời cảm thấy lo lắng, tình bạn có phần tạm bợ như vậy có thể kéo dài được bao lâu —— Nhưng mà sự thật là, cho dù “tạm bợ”, trong chuyện này, cậu cũng không muốn làm người thành thật.

Tất cả những gì cậu mang đến đều rất tốt đẹp, tớ không muốn buông tay.

“Nói đi, quá cái gì?”

Park Chanyeol ở đối diện cũng phục hồi tinh thần, lại bắt đầu khả năng bịa chuyện vô cùng tệ của mình: “Quá… giống hồ ly con~~ rất muốn bắt nhốt cậu lại làm thú cưng cho Tiểu Bạch Cửu.”

“=口= Tớ có chỗ nào giống thú cưng! Tớ đây rất đàn ông, có biết không?”

Quả nhiên, không có eyeliner, đứa bé nào đó hay giận xù lông lại trở về rồi.

Chanyeol mỉm cười vò rối tóc Baekhyun: “Ừ, cậu con là thú cưng đàn ông nhất mà tớ từng thấy.”

“… Cậu thiếu đánh có phải không?~”

“Baek Baek ngoan nha, ta sẽ để cho Sehun thiếu gia đối đãi với mi thật tốt, tiểu thiếu gia thích nhất là chó con đó~~”

“YAA.A.A.. Park Chanyeol!!”

… Rốt cuộc, Byun Baekhyun vốn là ngồi ở trên mặt ghế, bị làm cho phát bực mà tức giận đứng dậy nhào tới Park Chanyeol đang ngồi ở bên giường, cái tên ngồi ở bên giường cười toe toét mà trốn tránh nắm đấm đánh vào người mình.

“Ây da!!! Baekhyun, cậu lại cào tớ!”

“Tớ không cắn cậu là còn may đấy! Cậu mới là thú cưng, cậu mới là thú cưng!”

“Tớ bỏ cuộc! Chú Baekie, cậu nhất định là kỳ tài luyện võ có một không hai. Tớ cảm giác hứa gả cậu cho con tớ sẽ có tai nạn chết người…”

Giằng co một hồi lâu, thấy Byun Baekhyun không có ý định dừng lại, Park Chanyeol liền mạnh mẽ ôm đứa bé đang giương nanh múa vuốt vào trong ngực.

Cũng nên biểu hiện thân mật một chút thì Baekhyun mới không nghi ngờ chuyện tối hôm qua, để cho cậu ấy cảm thấy chúng ta vẫn giống như trước đây, nói nói đùa đùa, cãi nhau ầm ĩ… Anh Park nào đó đã tưởng tượng ra khung cảnh đẹp đẽ thế đấy.

Rồi lại giống như không để ý đến, ngày bình thường chính cậu mới không cùng người khác “tiếp xúc thân mật”, nhất là động tác đột nhiên ôm người ta vào trong ngực… Chỉ con của cậu mới có đãi ngộ đó…

Ánh mắt của Byun Baekhyun vừa vặn đối diện với bờ môi Park Chanyeol, trong nội tâm tự nhiên sinh ra một cảm giác quen thuộc lại thẹn thùng mãnh liệt, khiến cho mặt của cậu đỏ bừng lên.

“Đồ khốn! Không có một câu đứng đắn…”

“Tớ đang nói lời đứng đắn đó, Baekhyun a.” Đem tay khoác lên trên vai Byun Baekhyun, Park Chanyeol đột nhiên trưng ra một nụ cười vô cùng chân thành, làm anh Byun lập tức sinh ra ảo giác “Đồ khốn, cậu ấy sẽ không thật sự muốn mình làm con dâu nuôi từ bé của cậu ấy chứ”

〒▽〒 Bỏ qua cho tớ đi lão gia. Tớ không cho cậu cơ hội ăn ruột già xào lăn đâu!

… Khụ khụ, thật sự đừng làm rộn…

“Về sau không được một mình uống rượu giải sầu nữa, nếu mà không vui… thì cứ tìm tớ. Có lẽ tớ không giúp cậu giải quyết vấn đề được, nhưng mà tớ rất giỏi chọc người khác vui vẻ~”

Miệng của cậu ấy, đóng đóng mở mở, đang nói chuyện.

“Niềm vui thì muốn chia sẻ với mọi người, nhưng ai cũng không nói chuyện buồn của mình ra, muốn một mình gánh chịu, có phải không?”

Sau đó, dùng một nụ cười vô cùng xán lạn để kết thúc công việc. Khí thế của kẻ ngốc, có tác dụng hơn bất cứ đạo lý to lớn nào.

Cần người như vậy từ rất lâu rồi, không phải sao? Cần người nói cho mình biết, đừng ngu ngốc nữa, cậu không phải một mình.

Nhìn chằm chằm vào miệng Park Chanyeol, Byun Baekhyun thoáng thất thần.

[Cậu hôn tôi một cái, tôi sẽ tin tưởng cậu.]

Đã nói câu đó với ai nhỉ? Sao nó lại đột nhiên xuất hiện rõ ràng trong đầu của mình, sau đó cũng muốn biến nửa câu đầu thành sự thật… Rung động…

Hôn tớ một cái, hôn tớ một cái, hôn…

ĐM! Byun Baekhyun, tối hôm qua nhất định là mày nằm mộng xuân mới suy nghĩ bậy bạ với trai thẳng!

Park Chanyeol không hiểu gì hết mà nhìn Byun Baekhyun đột nhiên đong đưa đầu mình như trống lắc, chỉ cảm thấy tiết tấu này thật sự là không đúng lắm —— Mình cảm giác mình nói rất trí tuệ mà! Sao bộ dạng của Baekhyun giống như uống nhầm thuốc vậy?

“Baba, baba, nhanh lên đi~~~ Con bị muộn rồi~~! Đào Đào bảo hôm nay mang máy bay điều khiển cho con coi đó! Không thể tới trễ nha!”

Oh Sehun vừa ồn ào vừa vội vã xông vào, nhìn thấy baba khoác tay lên vai chú Baekie, lại thấy chú Baekie mặt đỏ bừng một mực lắc đầu liên tục, đột nhiên giống như đã hiểu cái gì.

Thằng bé vội vã chạy tới chen vào chính giữa Park Chanyeol và Byun Baekhyun, nóng lòng nhìn qua Baekhyun: “Con cũng muốn, con cũng muốn! Chú Baekie, Sehun cũng muốn bobo!”

Byun Baekhyun thở gấp lên nên trực tiếp sặc một cái…. Đứa nhỏ này có siêu năng lực ư!

Run lẩy bẩy mà hôn một cái lên má trái của Oh Sehun, tâm tính của anh Byun vô cùng thiện lương đó!

Sao mà cảm thấy… Tiểu Bạch Cửu mới là chung cực BOSS…

Chen chúc lên tàu điện ngầm giống như mọi ngày, hai ba con Park Chanyeol đều sắp bị đè bẹp, cuối cùng cũng tìm được một chỗ ngồi.

“Tiểu Bạch Cửu, con nói thật với baba, có phải con biết cái gì rồi không?” Ôm Oh Sehun lên đùi mình, vừa ngồi vào chỗ, Park Chanyeol lập tức hỏi.

Trực giác nói cho cậu biết, Oh Sehun hình như biết rõ cái gì.

Oh Sehun chớp chớp mắt, không quá hiểu ý của Park Chanyeol: “Biết rõ cái gì a?”

“Nãy con vừa nói đó, vì sao ‘cũng’ muốn bobo với chú Baekie?”

“Không phải baba đang bobo chú Baekie sao?”

“Ặc, đương nhiên không phải rồi!”

Thằng bé lấy hai viên kẹo sữa bò trong túi của mình ra, một viên bỏ vào trong miệng mình, đưa bàn tay nhỏ bé bỏ một viên vào trong miệng Park Chanyeol, phối hợp mà nói tiếp: “Không phải bobo sao? Là ngày hôm qua baba nói với con đó, chú Baekie hôn ba rồi. Baba còn một mực nói làm sao bây giờ làm sao bây giờ. Bạch Cửu nói với baba là vậy ba cũng hôn chú Baekie thì tốt rồi…”

“Cái gì! Sao con lại biết chuyện trong quán bar tối hôm qua!” Park Chanyeol quá sợ hãi.

“Baba ngủ mớ nên nói ra… Nói rất lâu a, đều chỉ có mấy câu kia…”

“Câu, câu nào…”

Oh Sehun đường đường chính chính mà nhắm mắt lại bắt chước baba.

Phất phất tay: “0_0 Làm sao bây giờ~~~”

Chân run lẩy bẩy: “T_T Baekhyun ở quán bar hôn mình rồi ~~”

Ôm tim: “>_
Bảo bối, con giỏi quá! Tương lai nhất định sẽ trở thành ảnh đế đó…

Cả đầu Park Chanyeol đều là dấu #####, hiện tại ước gì cho mình một cái tát —— Từ lúc nào mà mình lại có kỹ năng nói mớ a. Cứu mạng!

Tàu điện ngầm đã đến trạm, dòng người tản đi một ít, Park Chanyeol đè vai Oh Sehun lại, ý đồ để cho giọng nói của mình có vẻ như một ông bố nghiêm khắc: “Con trai, con đồng ý với baba, chuyện tối hôm qua baba và chú Baekie bobo, con ngàn vạn lần không thể nói cho chú Baekie biết, hiểu không?”

Thằng bé đương nhiên không hiểu: “Sao lại không được? Chú không biết sao?”

“Ặc… Cái này có hơi khó giải thích, dù sao con nhất định phải giúp baba giữ kín bí mật, có biết không? Chuyện này liên quan đến… ưm… hạnh phúc cả đời của baba!! Đúng! Chính là như vậy!!”

Oh Sehun dùng bàn tay nhỏ bé chống cằm, thoạt nhìn là đang dùng sức tiêu hóa câu nói của Park Chanyeol… Vẫn không hiểu nhiều nha, hạnh phúc cả đời của baba, là một cái bobo với chú Baekie sao?

… Nói như vậy giống như nói cho qua chuyện á…

“Được không, Tiểu Bạch Cửu, chúng ta hứa là không nói chuyện này ra? Baba mua cho con thật nhiều thật nhiều bóng chocolate! Ngoéo tay?”

“… Ừm, được! Không nói cho chú Baekie, baba ngoéo tay.”

“Bạch Cửu giỏi nhất! Bạch Cửu của baba là Bạch Cửu nhất đẳng~~!”

Ôm lấy con trai hôn lia lịa, Park Chanyeol thiếu chút nữa là rơi nước mắt vì kích động =v=… Mặc dù ước nguyện ban đầu là muốn bảo vệ Byun Baekhyun không bị thương tổn. Mặc dù bây giờ nhìn lại càng giống như là mình làm một việc trái với lương tâm… Mặc dù… những chuyện này cậu cũng không thể nói rõ ràng…

Mãi cho đến lúc đưa Oh Sehun đến cổng nhà trẻ, Park Chanyeol vẫn còn xác nhận nhiều lần: “Tiểu Bạch Cửu, còn nhớ rõ con đã đồng ý với baba cái gì không?”

“Dạ! Bạch Cửu giữ bí mật! Không nói cho chú Baekie!”

“Tuyệt đối, tuyệt đối không nói?”

“Dạ! Dùng một trăm bóng chocolate đổi lại con không nói ra!”

Sau đó, vào buổi tối, Park Chanyeol đã bị thầy giáo Lu Lu thẩm vấn rồi.

“Bạn học Park Chanyeol, mời bạn giải thích rõ ràng một chút hôm qua bạn và bạn học Byun Baekhyun đã làm gì ở quán bar? Nộp vũ khí đầu hàng nếu không sẽ bị giết!”

Park Chanyeol phun ngụm nước trái cây trong miệng ra.

“Oh Sehun, chẳng phải con đồng ý với baba là sẽ giữ bí mật sao!!!”

“… A… Baba chỉ nói là không cho nói với chú Baekie, chứ không có nói là không cho nói với chú Lu nha…”

… Sao mà mơ hồ trông thấy thằng bé kia còn wink một cái…

Bởi vì Bạch Cửu của baba, là nhất đẳng Bạch Cửu mà! *WINK*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play