“Không gặp!!!”

Thanh âm mười phần rống giận truyền ra đáng sợ tới mức Tiểu Phúc Tử đang chờ chỉ thị ở ngoài thụt lùi hai bước.

Hôm nay chủ tử thật khó tính.

Hoàng đế vểnh tai nghe động tĩnh ngoài cửa đến khi không còn một âm thanh nào nữa. Tiểu Phúc Tử kia lanh lợi biết chủ tử tâm tình không tốt, không dám lải nhải, đành phải yêu cầu Lại bộ thượng thư về trước.

Thả lỏng thần kinh đang căng thẳng, y lại cúi đầu nhìn xuống kẻ đang làm mình vô cùng đau đầu kia, trái tim bỗng dưng co rút.

Máu đỏ sẫm thấm vào lụa trắng băng bó ngoài miệng vết thương. Mới mất chút thời gian ứng phó với Tiểu Phúc Tử, thế mà mặt man tộc này đã từ xanh chuyển hồng, đôi mắt to như chuông đồng nhắm chặt.

Đã chết rồi sao?

Hoàng đế cúi đầu vội vàng kiểm tra.

Ánh mắt đảo qua nơi hạ bộ dựng thẳng cao cao kia, à, chưa mềm xuống, hẳn là còn chưa chết. Vừa mới nghĩ đến đây, mặt đã không khỏi đỏ lên.

Tên cầm thú này, sắp chết đến nơi còn có sắc tâm.

Đáng chết!

Nhưng mà hình như là do mình cho hắn uống một lọ xuân dược…

Chậc chậc, trách không được máu ở miệng vết thương cứ chảy không ngừng.

“Hoàng Thượng…”

Tiếng nói của Tiểu Phúc Tử lại truyền tới. Ngôi cửu ngũ đang cuống quýt trong phòng cả kinh đến suýt chút nữa nhảy dựng lên. Còn chưa nói xong, tiếng Hoàng đế gầm lên đã lướt qua cả cánh cửa, đánh thẳng vào màng tai Tiểu Phúc Tử, “Trẫm không gặp ai hết! Cút đi!”

Cơn giận lôi đình làm ngoài cửa lập tức lặng ngắt như tờ.

Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa đã vang lên âm thanh khiếp sợ của Tiểu Phúc Tử, “Hoàng Thượng, Thái hậu cho mời.”

Thái hậu?

Đôi mày cơ trí hơi hơi nhíu lại, Hoàng đế trở nên bực bội. Lại có chuyện gì mà Thái hậu gọi? Nhưng tuyệt đối không thể không đi rồi.

Thiên tử lấy đạo hiếu mà trị thiên hạ, huống hồ, bây giờ cũng không phải lúc lâm triều, không thể lấy chính sự làm lý do; nếu y cáo ốm, nói không chừng lại kinh động đến thái hậu đích thân đến thăm.

Nơi này đất đầy máu tươi, lại còn là của Khiết Đan vương tử bị cường đạo bắt đi, nhất là hiện tại chỉ cần liếc mắt một cái là có thể chú ý đến khí quan đang gắng gượng. Thái hậu sao có thể thấy cảnh tượng này?

Mồ hôi lạnh chảy dọc xuống theo trán đế vương trẻ tuổi. Hai tay buông lỏng, y để tên đầu sỏ gây ra tất cả mọi chuyện dưới đất rồi đứng lên.

“Biết rồi, trẫm phải thay đổi xiêm y đã. Ngươi không cần phải vào đây, trẫm không vui, không muốn gặp người.”

Tiểu Phúc Tử ở bên ngoài nhu thuận đáp lời.

Hoàng đế lại hỏi, “Cửu vương gia hồi phủ chưa?”

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Cửu vương gia cùng các vị đại thần còn chưa dám rời đi, vẫn đang quỳ ở ngoài cửa đại điện.”

“Ừ.” Thanh âm thản nhiên của Hoàng đế truyền đến, “Ngươi đi ra đó, truyền Cửu vương gia tới đây, nói là… trẫm có chuyện riêng muốn bàn với hắn.”

Tiểu Phúc Tử lĩnh mệnh chạy chậm đi tìm Cửu vương gia.

Hoàng đế đứng trong phòng, sau một lúc lâu mới khom lưng, lấy tay nhẹ đấm vào phần đùi bị tê, ánh mắt dừng lại trên mặt Thương Nặc.

Hắn mặc dù là man tộc nhưng râu ria sạch sẽ, đường nét rõ ràng, không thể nói là tuấn mỹ nhưng hai chữ “phóng khoáng” thì chắc là có được.

Y quan sát người giờ phút này sinh tử đang nằm trong tay mình, cảm thấy vì hắn tối hôm qua nổi giận lôi đình, đêm khuya sai người vây đánh Khiết Đan di quán, sáng sớm hạ chỉ bắt bớ, sáng nay lại ở đại điện rít gào, thật sự là không đáng.

Bây giờ giết hắn chỉ là chuyện trong nháy mắt, chủy thủ ở ngay bên cạnh, nếu y nhẹ nhàng rút ra, tất cả liền chấm dứt.

Giết, hay không giết?

Hoàng đế từ trên cao nhìn xuống đánh giá Khiết Đan vương tử. Y không hiểu tại sao suy nghĩ của mình luôn thanh tỉnh khôn khéo lại chỉ vì người này mà rối loạn.

“Hoàng Thượng, thần đệ đã tới.” Thanh âm Cửu vương gia ở ngoài cửa vang lên cẩn thận hơn bình thường. Buổi sáng hôm nay hắn nói một tràng, dù là lời nói thật nhưng lại khiến Hoàng Thượng thương tâm.

“Đến rồi? Bên cạnh có người nào khác không? Tiểu Phúc Tử à?”

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, chỉ có một mình thần đệ. Tiểu Phúc Tử đã sang bên Thái hậu rồi.”

“À…” Thanh âm Hoàng đế cách cửa phòng truyền đến lại có cảm giác thật xa xôi. Y trầm mặc như đang có gì do dự, cuối cùng mới nhẹ giọng nói, “Cửu đệ, ngươi vào đây.”

Cửu vương gia đẩy cửa, khi ngẩng đầu nhìn thấy Hoàng Thượng sắc mặt tái nhợt thất hồn lạc phách đang đứng trong phòng, lòng hắn liền tê rần. Hắn vừa quỳ xuống, khóe mắt quét qua mặt đất.

Máu!

Đập vào tầm mắt, trừ bỏ máu tươi còn có một khuôn mặt tím tái, thân thể nằm trong vũng máu thoạt nhìn như đã mất đi tri giác.

“A!” Trấn định như Cửu vương gia cũng phải hô nhỏ một tiếng. Vừa kêu lên lại nhất thời cảnh giác mà che miệng lại, hắn bình tĩnh xoay người đóng cửa phòng lại thật kín, sau đó nhìn chằm chằm Hoàng đế, “Hoàng Thượng? Này…” Mũi hắn vì căng thẳng mà phập phồng.

“Đây là Khiết Đan vương tử Thương Nặc, ngươi đã biết rồi.” Thấy đệ đệ của mình mặt như người chết, Hoàng đế lại trở nên thong dong. Quét mắt qua Thương Nặc một cái, y cố tình lãng quên nơi đang dựng thẳng kia. Y trầm ngâm một lát rồi chuyển mắt qua gương mặt Cửu vương gia, “Hắn bị thương, lại bị trúng… trúng độc. Chỉ có hai người chúng ta biết, ngươi nói xem, nên xử trí thế nào?”

Xử trí như thế nào? Cửu vương gia nhìn Thương Nặc đang hấp hối nằm trên mặt đất.

Không khí trong phòng rộng như thế lại trở nên căng thẳng đến mức khiến người ta khó thở. Nhị ca đứng ở trước mặt lại có những biểu cảm khác thường… Cửu vương gia âm thầm kinh hãi.

Cho dù kinh hãi, hắn cũng phải tỉnh táo lại. Đầu tiên, phải quan sát tình huống một chút.

Không cần quan sát, chỉ cần trông thấy hạ thể đang khởi động của Khiết Đan vương tử nằm trên mặt đất, Cửu vương gia kinh nghiệm đầy mình đã biết thứ hắn ăn chẳng phải độc dược gì.

Là Khiết Đan vương tử đang đêm cũng bị Hoàng đế thống hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Là Khiết Đan vương tử nghe nói đang trên đường bắt giam bị bắt cóc, kết quả lại bỗng nhiên xuất hiện ở hoàng cung.

Là Hoàng đế đứng trong tẩm cung máu chảy đầy đất lại giữ kín không nói ra, chỉ gọi riêng mình lại.

Lại còn, xuân dược!

Chẳng lẽ… Một suy nghĩ khiến người ta không rét mà run lóe lên trong óc Cửu vương gia, Cửu vương gia lập tức phủ nhận.

Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Thật là một ý niệm đại bất kính!

Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, Cửu vương gia đã không còn tâm tư đâu để hỏi lý do tại sao Thương Nặc xuất hiện trong tẩm cung nữa.

Trực giác nói cho hắn biết, nếu hỏi về vấn đề này, nhất định chết không có chỗ chôn.

Người sống trong cung đình phải học được nguyên tắc đầu tiên, vấn đề nào không nên hỏi thì tuyệt không được hỏi.

“Cửu đệ, ngươi trước nay mau mồm mau miệng, sao hôm nay lại do dự như vậy? Nói cách làm của ngươi ra.” Thanh âm trầm thấp của Hoàng đế lại truyền tới.

Hai người đứng cạnh Thương Nặc đang nửa chết nửa sống đều làm bộ cúi đầu đánh giá vương tử dị quốc này.

“Giết.” Sau một hồi do dự, Cửu vương gia quyết định thật nhanh. Buổi sáng khuyên Hoàng đế không thể gây khó dễ cho Khiết Đan vương tử đã khiến cho ngôi cửu ngũ bừng bừng tức giận, giờ khó có cơ hội thần không biết quỷ không hay diệt trừ họa lớn của Hoàng đế, cớ sao lại không làm?

Dù sao cũng là huynh đệ cùng nhau lớn lên, tình huống này xuất hiện, hắn muốn khiến cho kẻ đã làm Nhị ca nổi giận biến mất.

“Hừm?” Hoàng đế trầm mặc một hồi, “Muốn giết hắn thì dễ như trở bàn tay, nhưng thi thể ở đây khó tránh khỏi sau này có người phát hiện.”

Quyết định xong, giờ chỉ còn việc làm sao cho chu đáo.

Cửu vương gia thấp giọng nói, “Chuyện thi thể Hoàng Thượng cứ yên tâm. Thần đệ biết một loại thuốc nước, chẳng những có thể hóa đi da thịt mà ngay cả xương cốt cũng sẽ biến mất không còn chút gì. Chỉ cần đổ lên miệng vết thương của hắn một ít, trong nửa canh giờ, trên trời dưới đất sẽ không thể tìm ra tung tích được nữa. Quan trọng là… Phải chắc chắn không có kẻ nào trông thấy hắn lẻn vào cung.”

Hóa thi thủy?

Hoàng đế chấn động.

Kinh hãi liếc nhìn Cửu đệ đã khôi phục giỏi giang thường ngày, y thật sự không hiểu kích động trong lòng lúc này là vì cái gì?

Chỉ cần đổ lên miệng vết thương một ít…

Tâm thần bất an, nửa ngày sau y mới thấp giọng hỏi, “Vậy thì, ai sẽ ra tay?”

Vấn đề tựa hồ không liên quan đến đại cục này lại làm Hoàng đế cảm thấy chua xót.

Cửu vương gia nghĩ nghĩ rồi mới nói, “Việc này hãy để thần đệ ra tay. Người ngoại tộc không cần làm bẩn đến tay Hoàng Thượng.”

“Hoàng Thượng, bây giờ thần đệ sẽ đi lấy thuốc nước, được chứ?”

“…”

“Hay là để đến khi hắn thực sự ngừng thở thì hẵng làm?”

“…”

“Hoàng Thượng?”

Mỗi câu nói đều như từ một nơi nào rất xa truyền đến, tới màng nhĩ rồi lại loáng thoáng không nghe rõ.

Hoàng đế ngẩng đầu, đưa mắt nhìn lồng ngực vẫn còn hơi phập phồng của Thương Nặc. Y muốn nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng tất cả lại bị y đóng quá chặt. Cửa phòng khép kín khiến y hô hấp khó khăn, ngực lại bị nỗi buồn làm nghèn nghẹn.

Vốn là, nếu Cửu đệ chần chờ không muốn giết, y nhất định sẽ độc đoán hạ lệnh giết ngay.

Không nghĩ Cửu đệ lại một mực muốn giết hắn như vậy.

Sự chắc chắn này lại khiến Hoàng đế trở nên do dự.

Giết thật sao?

Chỉ cần đổ một ít hóa thi thủy lên miệng vết thương, xèo xèo vài tiếng, tất cả liền tan thành mây khói?

“Tranh Nhi…”

Thanh âm trầm thấp tiến vào trong tai làm Hoàng đế cả kinh. Chăm chú nhìn lại, Thương Nặc đang hôn mê, mắt nhắm lại, môi cũng khép, làm sao có thể gọi tên y?

“Hoàng Thượng?”

Thanh âm này là thực.

Cửu vương gia dùng ánh mắt dò xét y.

Ngôi cửu ngũ thực sự đã đến thời điểm cần phải quyết đoán rồi.

Hoàng đế trầm mặc một lát, trên mặt lại xuất hiện một nụ cười lạnh trào phúng, “Trẫm lại thấy lời ngươi nói trên đại điện hôm nay cũng đúng mà. Cái gì mà trẫm phải là nô tài của giang sơn vạn lý, rồi là cái gì trẫm phải nhẫn nhịn, đại cục quan trọng hơn trẫm. Không phải là ngươi vẻ mặt vô cùng đau đớn, kiên quyết bảo trụ vị Khiết Đan vương tử này sao? Tại sao vừa mới có cơ hội xuống tay, ngươi lại còn sốt ruột muốn giết hắn hơn cả trẫm?”

Hoàng đế tâm tình không tốt quở trách một phen lại giống như thiên lôi đánh trên đầu Cửu vương gia, biến Cửu vương gia mọi khi hăng hái trở nên bối rối, hoang mang.

Ai ngờ Hoàng đế Nhị ca sáng nay nổi trận lôi đình thề phải bầm thây vạn đoạn Thương Nặc lại bỗng nhiên quay ngoắt một trăm tám mươi độ?

Mồ hôi lạnh liên tục chảy ra, Cửu vương gia lại không khỏi thầm nghĩ, nếu Hoàng đế tha mạng cho Thương Nặc vương tử, xem ra suy đoán đại bất kính vừa nãy chỉ là nghĩ vớ nghĩ vẩn.

Chẳng lẽ lại thật sự chỉ là “khi quân phạm thượng” thông thường?

Kỳ quái…

“Nói trẫm không suy nghĩ cho giang sơn, nói trẫm vì bản thân mà phá hỏng bang giao với Khiết Đan. Hừ, trẫm chịu sự phó thác của tiên hoàng trông giữ nơi phồn hoa này, có thể nào nghe lời ngươi, dùng hóa thi thủy với một người đường đường là Khiết Đan vương tử?”

Hoàng đế bớt dần vẻ kích động. Y thong thả khoan thai qua lại trong phòng. Tà hỏa trong lòng như được tiết ra bên ngoài, y bỗng nhiên thoải mái đến không nói nên lời. Ý đã quyết, y dừng bước nhìn chằm chằm vẻ mặt hoài nghi của Cửu vương gia rồi hạ thánh chỉ, “Người này, trẫm vì thiên hạ, không thể giết.”

Nói xong câu nay, trong lòng như được thả lỏng, y dường như đã trút tất cả bế tắc trong lòng ra ngoài.

Không sai, y bỏ qua cho kẻ này là vì tương lai Thiên triều.

Người làm chủ tử vốn là phải tận lực tránh phải động binh.

Trừ cái đó ra, không còn lí do nào khác giữ lại mạng hắn.

Hoàng đế lạnh lùng nói, “Ngươi ở lại nơi này, không được cho ngoại nhân tiến vào, cần thuốc gì thì cứ việc sai phái Tiểu Phúc Tử. Người này trẫm giao cho ngươi chăm sóc. Hắn còn sống, Ngọc Lang nhà ngươi liền sống. Hắn chết, ta sẽ dùng Hạ Ngọc Lang đền mạng.”

Cửu vương gia đang nhiệt tình săn sóc Nhị ca lại bị lời nói lạnh nhạt của y đánh cho thất linh bát lạc. Nghe xong lời nói cuối cùng của Hoàng đế, hắn ngẩng đầu, thần tình kinh hoàng, “Hoàng Thượng!”

“Đây là thánh chỉ. Ngươi dám kháng chỉ sao?” Lời nói của Cửu vương gia bị Hoàng đế không chút lưu tình cắt đứt. Đôi con ngươi của Hoàng đế tràn đầy vẻ dứt khoát, “Trẫm giờ phải thay đổi xiêm y đi gặp Thái hậu.” Đi vào nội gian, y không biết nghĩ gì mà vòng trở lại, “Trẫm không nói chơi, người này giao cho ngươi. Sống, là công của ngươi, chết, là tội của ngươi. Đây là Khiết Đan vương tử liên quan tới đại cục quốc gia, nếu làm sai, đừng trách trẫm không nể tình huynh đệ.”

Dứt lời, y tiến vào nội gian, tự mình thay long bào nhiễm máu, lại chọn một áo choàng màu lam mặc vào. Nghĩ đến cảnh Cửu đệ trong phòng luống cuống vì sinh tử của Thương Nặc, y nhịn không được mỉm cười.

Người đau đầu vì chuyện này cũng không phải là mình.

Bằng bản lĩnh của Cửu đệ, người nọ lại có thân mình hùng tráng, chắc chắn có thể cứu sống.

Chờ cứu xong rồi, y chậm rãi xử lý cũng không muộn.

Ném Cửu đệ phải đảm đương vai người chịu tội thay ra sau rồi nghênh ngang sải bước, Hoàng đế ngày thường nặng nề buồn tẻ, cuối cùng tìm được một chút tư vị của kẻ làm vương.

Nhưng ý cười cũng chỉ quanh quẩn ở trong đầu được một lát, một khắc sau bước vào trong điện, tất cả đều không còn sót lại gì.

“Hôm nay, Hoàng Thượng tức giận đến vậy cơ à?” Vừa mới đối mặt, lời nói của Thái hậu đã nhẹ nhàng truyền tới, “Có đại sự gì mà Hoàng Thượng phải dọa Thục phi sợ đến như vậy?”

Hoàng đế không ngờ sự việc truyền đến tai Thái hậu lại nhanh đến thế. Sửng sốt, ánh mắt y hướng đến Thục phi đang cúi đầu bên cạnh Thái hậu.

“Hoàng Thượng không cần phải trừng mắt với nàng. Không phải là do Thục phi nói ra, ngươi đừng có hiểu lầm. Ai gia nghe xong việc này đã gọi nàng đến đây để trấn an. Thục phi, ngươi mang long thai, không cần phải đứng hầu hạ, ngồi ở một bên cùng ai gia nói chuyện.” Thái hậu dùng nắp chén làm lá trà ở bên trong phiêu động, “Hoàng Thượng, ngươi cũng ngồi lại đây nói chuyện với ai gia.”

Hoàng đế đi tới, vén vạt áo lên, ngồi bên cạnh Thái hậu.

Thái hậu ra hiệu, cung nữ ở bên cạnh vội vàng đỡ lấy chén trà.

Thái hậu nói trước, từng lời từng lời đều thấm thía, “Hoàng Thượng, Thục phi mang long thai, nàng dù có làm sai cái gì, thân thể cũng đều bất tiện. Ngươi muốn phát giận, tìm ai khác mà chẳng được?”

“Ngạch nương nói đúng.”

“Hậu cung ba nghìn người là để làm gì? Không phải là vì huyết mạch của Hoàng Thượng, vì giống rồng hay sao?”

“Phải.”

“Hoàng Thượng đừng trách ai gia thiên vị Thục phi, chỉ vì một việc nhỏ của cung phi khiến cho ngươi không thoải mái. Suy nghĩ một chút xem, ngươi đã là người đứng đầu thiên hạ, nịnh hót lấy lòng ngươi có bao nhiêu kẻ? Ai mà lại không tìm cách mua vui cho ngươi? Ngươi tối hôm qua chọn bài tử của người nào, hôm nay cất bước đến cung của ai, ngươi lớn tiếng với phi tử nào, tất cả mọi người đều quan sát được. Thục phi không làm sai việc gì mà phải gánh chịu cơn giận của ngươi. Ta không bênh vực nàng, nhưng vạn nhất ngươi làm kinh động thai nhi, khiến huyết mạch hoàng gia chết yểu thì ai gia còn mặt mũi nào gặp tiên đế?”

Hoàng Thượng nghe mỗi câu Thái hậu nói ra đều là những câu tận tình khuyên bảo, y nhẹ nhàng đáp lại, “Hoàng ngạch nương, nhi thần biết sai rồi. Thục phi không có lỗi gì, nàng quả thực phải chịu oan uổng, nhi tử nhất định sẽ trấn an nàng.” Vừa nói xong, tâm tư y lại lập tức bay đến nơi khác.

Không biết Cửu đệ xử lý ra sao rồi?

Nhất thời lại nghĩ Thương Nặc cường tráng như vậy, không thể chết được.

Lại nghĩ tới, hắn ăn phải cái “Tể hoàn” kia, mình không nói cho Cửu đệ, chỉ sợ Cửu đệ sẽ cứu chữa lầm cách.

Nếu còn trì hoãn, tính mệnh của Thương Nặc…

“Truyền ngươi đến cũng không phải chỉ vì chuyện của Thục Phi.” Thanh âm của Thái hậu buộc Hoàng đế phải gián đoạn suy nghĩ lo lắng kia, tiếp tục cung kính lắng nghe. Thái hậu chậm rãi nói, “Ai gia trông nom hậu cung, trừ bỏ chuyện hậu cung, ai gia cũng không muốn quản gì nhiều nữa. Thế nhưng hôm nay, Hoàng Thượng không những quát mắng lão Cửu, bá quan, Tiểu Phúc Tử, hù dọa Thục phi, lại còn làm Hoàng hậu bẽ mặt nữa sao?”

Thấy Hoàng đế định mở miệng, Thái hậu nhíu mày, âm điệu vẫn cứ là như vậy, không cao không thấp, “Ngươi đừng có nghi ngờ, Hoàng hậu không tới nói gì với ai gia cả. Mà,” Đặt tay lên bàn tay Hoàng Thượng đang để ở bàn trà bạch ngọc, bà dõi theo ánh mắt y dặn dò, “Làm Hoàng Thượng không phải là dễ dàng. Một người thống lĩnh tứ phương là chuyện vô cùng gian nan, nhưng chỉ có gian nan này mới khiến ngươi bộc lộ bản lĩnh. Khi đã làm vua, nhất ngôn nhất ngữ, nhất cử nhất động đều bị người quan sát, nghiền ngẫm. Chuyện ngày hôm nay dù nhỏ nhưng cũng đủ để ngươi cảnh giác. Ngươi xem xem, chỉ cần mình ngươi không thoải mái, quần thần đều run sợ, cả cung cũng bất an. Đừng trách ngạch nương nhiều lời, ngạch nương chỉ muốn ngươi tỉnh táo lại. Ngươi có là minh quân, Thái hậu như ta mới an tâm.”

Hoàng đế yên lặng nghe, mới đầu không để tâm, nhưng tới một câu cuối cùng, lòng lại chùng xuống.

Thái hậu một phen nói hết tất cả, cung nữ vừa dâng trà lên, bà liền nhấp một hơi, cười hiền từ, “Hôm nay ngạch nương lải nhải, Hoàng Thượng có phiền lòng không?”

Hoàng đế lắc đầu, trầm ngâm một lát, y cố tươi cười nói, “Những điều ngạch nương nói đều chí lý, cũng là vì muốn cho Nhi thần được tốt. Nhi thần hiểu cả, về sau nhất định sẽ lưu tâm. Ngạch nương yên tâm, nhi thần sẽ không nổi giận với quan lại nữa. Về phần Hoàng hậu cùng phi tử, nhi thần thương các nàng còn không kịp, sao có thể tức giận.” Dứt lời, ánh mắt thản nhiên quét qua xung quanh một vòng.

Chẳng những Thục phi, ngay cả những cung nữ ở bên cạnh hầu hạ Thái hậu cũng run rẩy dưới ánh mắt y.

Thái hậu lại hỏi, “Nói nửa ngày lại quên không hỏi sao hôm nay Hoàng Thượng lại nổi giận? Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Nghe xong lời này, đủ loại buồn bực trong đầu đêm qua lại nhoáng lên một cái. Trong phút chốc, y tỉnh táo lại. Đây không phải là chuyện có thể thổ lộ với Thái hậu. Hoàng đế cười chua xót lại không giấu được vẻ mệt mỏi, “Ngạch nương yên tâm, nhi thần đã giải quyết xong rồi. Chỉ là chuyện của Khiết Đan thôi.”

“Là quốc sự?” Thái hậu lộ vẻ mặt nghiêm túc, “Nếu là quốc sự, ai gia sẽ không quản. Hoàng Thượng không cần phải nói, tự mình lo liệu là được rồi.” Tiếp theo, bà liền quan tâm hỏi đủ thứ chuyện lặt vặt, lại cho đòi Tiểu Phúc Tử tiến vào, luôn dặn dò hắn phải chăm sóc long thể cẩn thận.

Hoàng đế đáp lại từng câu một.

Ngày thường tới nơi này thỉnh an, y luôn cảm thấy ngôi cửu ngũ mặc dù cô tịch nhưng dù sao cũng còn tình cảm gia đình, mẫu từ tử hiếu, đủ để truyền thành giai thoại.

Thế nhưng hôm nay, không biết tại sao, y lại cảm thấy Thái hậu gần mình trong gang tấc lại trở nên vô cùng xa lạ. Mỗi ngày đều nói, mỗi ngày đều trông nom, mỗi ngày đều hỏi, chỉ là chuyện chức vị Thái hậu nên làm.

Bà nói không sai.

Y có là minh quân, bà làm Thái hậu mới an tâm được.

Rất nhiều người cùng y chịu vinh nhục, tựa như Hoàng hậu, Thục phi, Thái hậu, thậm chí là cả Tiểu Phúc Tử.

Hoàng cung lớn như vậy, ai cũng chỉ giống như một quân cờ.

Nếu người thân quanh ngạch nương còn tại, bọn họ còn có thể thỉnh thoảng tâm tình, thế nhưng ai rồi cũng đoản mệnh.

Trong lòng đã suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn lần, làm thiên tử, hiếu đạo là không thể thiếu. Hoàng đế miễn cưỡng hầu hạ hơn nửa canh giờ mới tìm được một cơ hội rời đi.

Bước ra đại môn, sắc trời đã dần sầm xuống. Y đứng ở bậc thềm, trong thoáng chốc nhìn không rõ phía trước là cái gì đang bị lá hoa che khuất. Hoàng cung quen thuộc như vậy, trong chốc lát trở nên xa lạ vô cùng.

Tranh Nhi là từ vô cùng thân thiết, là từ mà ngay cả Thái hậu cũng sẽ không gọi. Hoàng đế đứng một mình, khóe môi gợn lên ý cười lạnh lùng.

“Chủ tử, Người không nên đứng ở đầu gió, sẽ dễ bị lạnh.” Tiểu Phúc Tử đứng ở phía sau, cúi thắt lưng nhỏ giọng nói. Tâm tình Hoàng đế hôm nay khác thường, hắn ăn nói càng phải cẩn thận gấp bội, “Chủ tử, Người có tới chỗ Hoàng hậu nương nương không?”

“Không.”

“Vậy… Còn Thục phi nương nương?”

“Không.”

“Vậy…”

“Tới Bàn Long Điện.”

Nghĩ tới Bàn Long Điện nơi tên man tộc kia đang phải chịu báo ứng, tâm tình sa sút của Hoàng đế bỗng chốc sáng sủa hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play