“Sơn Hà! CảLạc Mộc Tiêu Tiêu đại thần nữa, mau xem người chơi trên bảng PK!” Phong Trung Nhất Tiếu đột nhiên hét lên.

Cố Thịnh Nhân mở bảng xếp hạng, vừa liếc mắt đã thấy, quả nhiên có rất nhiều người chơi ở trong bảng xếp hạng vốn là người của bang hội Huyết Chiến giờ đã trống không.

“Quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, những người chơi ở cuối bảng xếp hạng thì không nói, người chơi xếp hạng bậc trung của Huyết Chiến đã trống một nửa!” Phong Trung Nhất Tiếu cười hưng phấn nói 

Tâm trạng của Cố Thịnh Nhân rất tốt, ít khi nói được một câu: “Tài sản của bang hội họ ít đi một nửa, người cũng ít đi một nửa, không phải là quá tốt sao?”

Phong Trung Nhất Tiếu sửng sốt, một lúc lâu sau mới kinh ngạc nói: “Không ngờ Lạc Mộc đại thần cũng có những lúc nguy hiểm như vậy!”

Cố Thịnh Nhân giữ im lặng, thật sự Lạc Mộc Tiêu Tiêu của trước kia quá lạnh lùng, cho dù cô muốn thay đổi nhưng cũng không thể trong một sớm một chiều, chỉ có thể thay đổi từ từ. 

“Tiêu Tiêu.” Sơn Hà Nhất Kiếm đột nhiên gọi.

Cố Thịnh Nhân ngạc nhiên, trước đây ở cùng với nhau Sơn Hà Nhất Kiếm chưa bao giờ gọi tên thật của cô, bình thường hai người ở cùng nhau thì đều gọi là anh em, đột nhiên gọi như vậy nghe thấy hơi là lạ.

Cô kinh ngạc nhìn Sơn Hà Nhất Kiếm nhưng cũng không nói gì. 

Đôi mắt Sơn Hà Nhất Kiếm sáng rỡ lên rồi cười nói: “Cùng anh đi đến một nơi.”

Cố Thịnh Nhân khẽ gật đầu, theo như cô biết thì những nơi mà Sơn Hà Nhất Kiếm dẫn cô đi chưa bao giờ khiến cô phải thất vọng.

Phong Trung Nhất Tiếu cười nhìn hai người rồi xoay người đi, đáng tiếc là hai đương sự căn bản không để ý đến hắn. 

Đợi khi hai người kia rời đi, Tôi Chỉ Cười Thôi Không Nói Gì luôn làm khúc gỗ ở bên cạnh mới âm thầm đi đến bên cạnh Phong Trung Nhất Tiếu, hai người nhìn nhau ngầm hiểu rồi phá lên cười.

Phong Trung Nhất Tiếu: “Xem bộ dạng của Sơn Hà thì nhất định đã động tâm tư rồi.”

Tôi Chỉ Cười Thôi Không Nói Gì: “Còn cần anh phải nói ra sao! Đến kẻ ngốc cũng nhìn ra.” 

“Nhưng...” Phong Trung Nhất Tiếu xoa cằm: “Lạc Mộc Tiêu Tiêu đại thần này, xem ra tính cách cũng không dễ dàng chung sống, còn vẻ ngoài thì...”

Tôi Chỉ Cười Thôi Không Nói Gì vỗ vào đầu hắn: “Tôi nói anh sao lại có thể nói thô như vậy! Lạc Mộc Tiêu Tiêu đại thần được gọi là có cá tính! Còn vẻ ngoài nhất định rất xinh đẹp.”

Phong Trung Nhất Tiếu: “Thích cái đẹp, đây cũng là bản tính của đàn ông thôi có được không!” 

...

Cố Thịnh Nhân đi theo Sơn Hà Nhất Kiếm đến một nơi.

“Nơi này là...” Cô cho rằng Sơn Hà Nhất Kiếm lại phát hiện được cửa ải bí mật nào đó, không ngờ anh lại đưa cô đi ngắm cảnh. 

Trong game đang là lúc hoàng hôn, chân trời xa xa mây đỏ như lửa, ánh chiều hoàng hôn soi trên mặt hồ nước, phản chiếu một cảnh đẹp mê người.

Sơn Hà Nhất Kiếm nhìn dáng vẻ của cô không vui như trong tưởng tượng của mình nên nghi ngờ hỏi: “Anh ngẫu nhiên phát hiện được nơi này, cảm thấy rất đẹp. Không phải con gái bọn em rất thích những cảnh đẹp như thế này à? Sao em lại không thích?”

Cố Thịnh Nhân lấy lại tinh thần, nhìn Sơn Hà Nhất Kiếm: “Không, rất đẹp.” 

Hai người đều là tóc đen áo trắng, tay áo tung bay phất phới đang ở cùng với nhau. Dưới ánh chiều hoàng hôn, dương như được bao quanh bởi một vầng hào quang.

Thật trùng hợp là có người chơi đi ngang qua đã chụp được cảnh này.

Hôm sau Cố Thịnh Nhân vừa vào game đã nhận được tin nhắn của Sơn Hà Nhất Kiếm: “Lên diễn đàn.” 

Cô lập tức lên diễn đàn, phát hiện tấm hình của mình và Sơn Hà Nhất Kiếm hôm qua đã đứng ở vị trí số một.

Tấm hình ở trên topic chính là hình ảnh hai kiếm khách áo trắng đang đứng sóng vai bên nhau, tóc bay bay quấn vào nhau, không biết có phải do góc chụp của người chụp không mà trông hai người có vẻ hết sức mờ ám.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play