Hắn ta phải tỏ thái độ cứng rắn để đè những lời phản đối xuống, giờ đây thấy hơi mệt mỏi.

“Huyết Chiến.” Một giọng nói nũng nịu truyền đến, hai tay ôm lấy cánh tay của hắn ta.

Tiểu Lâu Yên Vũ tội nghiệp nhìn hắn ta: “Huyết Chiến, có phải em đã gây phiền phức cho anh không?” 

Huyết Chiến vốn đang hơi buồn bực, nhưng nhìn thấy dáng vẻ nũng nịu đáng yêu, khéo chiều lòng người của Tiểu Lâu Yên Vũ thì lại cảm thấy Đàm Tiếu Giang Hồ đúng là chuyện bé xé ra to.

“Không sao, bang hội đệ nhất Đàm Tiếu Giang Hồ thì đã sao? Huyết Chiến anh cũng không phải loại vô dụng!”

“Huyết Chiến, anh thật lợi hại!” Vẻ mặt Tiểu Lâu Yên Vũ ngưỡng mộ rúc vào lòng hắn ta. 

Cố Thịnh Nhân đang làm nhiệm vụ bí mật với bọn Sơn Hà Nhất Kiếm.

Nhiệm vụ lần này cần năm người, theo thứ tự lần lượt là Sơn Hà Nhất Kiếm, Lạc Mộc Tiêu Tiêu, Phong Trung Nhất Tiếu, Tôi Chỉ Xem Thôi Không Nói Gì, còn có cả một ID là Ngọn Gió Không Gò Bó.

Cố Thịnh Nhân vừa liếc mắt đã biết mấy người này là đội hình mạnh nhất của Đàm Tiếu Giang Hồ. 

Năm người còn lại đều là người chơi trong top 10 của bảng xếp hạng PK.

Tôi Chỉ Xem Thôi Không Nói Gì và Phong Trung Nhất Tiếu thì khỏi phải nói, kẻ tung người hứng, Ngọn Gió Không Gò Bó hơi trầm tính, trừ khi đi làm nhiệm vụ, bình thường hầu như không thấy anh ta nói gì.

Lạc Mộc Tiêu Tiêu và Sơn Hà Nhất Kiếm đều là kiếm khách, Phong Trung Nhất Tiếu là ngự thú sư, Tôi Chỉ Xem Thôi Không Nói Gì là thích khách còn Ngọn Gió Không Gò Bó là đạo sĩ. 

Nói ngắn gọn, tổ hợp của bọn họ chính là bốn công và một vú em, không có đến một tấm lá chắn.

Phong Trung Nhất Tiếu từng thắc mắc về điều này, Cố Thịnh Nhân và Sơn Hà Nhất Kiếm đều nhất trí: “Giết sạch mọi thứ trên đường là được.”

Phong Trung Nhất Tiếu: Được rồi, cũng chỉ có hai đại thần các người mới có bản lĩnh nói ra câu này. 

Sự thật chứng minh, lời nói của họ không hề sai chút nào.

Trên cơ bản, mấy tiểu quái còn chưa kịp tới uy hiếp, boss vừa xuất hiện, Sơn Hà Nhất Kiếm và Lạc Mộc Tiêu Tiêu đã trực tiếp xông lên tấn công, lượng máu của boss hầu như đã mất một nửa, đợi đến lượt của Tôi Chỉ Xem Thôi Không Nói Gì và Phong Trung Nhất Tiếu, Cố Thịnh Nhân lại chém cho một đao là xong việc.

Ngọn Gió Không Gò Bó bình tĩnh đứng ở phía sau, từ trước đến giờ chưa khi nào cảm thấy vú em thừa thãi đến vậy. 

Sơn Hà Nhất Kiếm cảm khái nói: Lần đầu tiên giết boss sảng khoái như thế.

Đương nhiên anh không quên quay lại video.

Chỉ khi ở vòng cuối cùng thì gặp một chút rắc rối, quái vật không những tấn công mạnh mẽ mà lượng máu cũng nhiều vô cùng. 

Cố Thịnh Nhân và Sơn Hà Nhất Kiếm vốn là kiếm khách, hai người cùng nhau tấn công nhanh nhưng bị con quái vật kia xông lên hai lần thì cũng nằm xuống.

Phong Trung Nhất Tiếu và Tôi Chỉ Xem Thôi Không Nói Gì tốt hơn một chút cũng chỉ có thể đánh được một hiệp.

May là có Ngọn Gió Không Gò Bó truyền lực cho, làm bức tường quá lâu khiến cho anh ta cũng cảm thấy bực bội, không dễ gì được ra tay thì phải phát huy hết sức lực. 

Mấy người cứ như vậy, cuối cùng đánh cho quái vật chỉ còn 20% lượng máu.

“Cẩn thận, nó định bỏ chạy!

Phong Trung Nhất Tiếu vội vàng hét lên, quả nhiên, trong nháy mắt toàn thân quái vật lóe sáng, sau đó bỏ chạy. 

“Lực công kích lực phòng ngự trong nháy mắt đã tăng lên 30%! Có cần phải biến thái thế không.” Phong Trung Nhất Tiếu mắng.

“Bảo bối của tôi căn bản không đánh được.” Phong Trung Nhất Tiếu cạn lời, sủng vật của hắn cắn con quái thú đó một miếng mà chỉ hạ có mấy chục điểm.

Nhìn thấy lượng máu của quái vật có bảy con số, hắn cảm thấy đời người là một mảnh u ám. 

“Ngọn Gió Không Gò Bó, thêm máu cho tôi, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị thêm máu!” Đôi mắt Cố Thịnh Nhân tỏa sáng, nóng lòng muốn chém con quái vật kia.

Đúng lúc cô vừa mới học được chiêu chém giết liên hoàn mà còn chưa có dịp sử dụng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play