Nóng.

Đây là cảm giác duy nhất khi Cố Thịnh Nhân đến Tây Phượng cốc. Nàng thân là kiếm hoàng, nóng lạnh không thể xâm nhập mà còn cảm thấy nhiệt độ kinh người.

Không hổ là nơi sản sinh ra báu vật như hỏa nhãn lưu tương. So sánh với núi lửa mà Trình Tích Tri đã phải trải qua, thì đều không thể phân định thắng thua.

Hệ thống chỉ yêu cầu nàng ngăn cảm Bạch Hinh Nhã lấy được hỏa nhãn lưu tương, cụ thể như thế nào thì không có yêu cầu.

Thật ra, Cố Thịnh Nhân có một biện pháp đơn giản nhất để xóa bỏ uy hiếp của Bạch Hinh Nhã với mình… giết nàng ta.

Nhưng cô lại không muốn làm như vậy.

Một là Bạch Hinh Nhã có Bạch Liên Hoa quang hoàn, theo lời hệ thống, sẽ có thể thêm vào kết quả của số mệnh, có thể lấy mạng nàng ta không rất khó nói; Hai là bản thân Cố Thịnh Nhân cũng không muốn làm như vậy, “người” mà cô được đóng vai, luôn rất chân trọng sinh mệnh. Nếu như Bạch Hinh Nhã không làm gì cô, cô cũng không thể giết người một cách tùy tiện, dù đó là người mình có ác cảm.

Lúc này, Bạch Hinh Nhã đang cùng Tẩy Lưu Phong đang trên đường tới Tây Phượng cốc.

Dù trong truyền thuyết nói Tây Phượng cốc sản sinh ra hỏa nhãn lưu tương, nhưng rất hiếm, thậm chí ngàn năm mới xuất hiện một lần. Cho nên bình thường không ít người tới để thử vận may, cũng rất nhiều người cố thủ ở đây.

Khi Cố Thịnh Nhân tới, nơi này chỉ có hai người. Một người lại là người nàng đã từng quen. Đó là đệ tử nội môn kiếm phái Tinh La nàng đã từng cứu mạng Triệu Hỉ Minh: “Thái sư thúc tổ!” Triệu Hỉ Minh nhìn thấy Cố Thịnh Nhân vô cùng sung sướng.

Hắn ta nhìn Cố Thịnh Nhân rồi đột nhiên trầm giọng: “Xin thái sư thúc tổ dừng bước.”

Cố Thịnh Nhân đến bên cạnh hắn ta, Triệu Hỉ Minh nói với nàng: “Tốt nhất sư thúc tổ nên che mặt đi, dù sao giờ người ở Đại thế giới Thiên Lanlà người rất nổi tiếng, sẽ có người ác ý liên tưởng đến thân phận của người.”

“Lần này ta nhận được tin quan trọng, ngày mười lăm tháng này, khi trăng tròn, hỏa nhãn lưu tương sẽ xuất hiện ở Tây Phượng cố, để tránh khỏi sự đối phó, sư thúc tổ hãy che mặt lại thì tốt hơn.” Ánh mắt của hắn ta vô cùng khẩn khoản nhìn Cố Thịnh Nhân.

Cố Thịnh Nhân vô cùng kinh ngạc: “Tin quan trọng như vậy, ngươi lại nói cho ta, ngươi không sợ ta sẽ nảy sinh ý đồ gì sao?”

Triệu Hỉ Minh cười khổ: “Với tư chất thập giai kiếm, hõa nhãn lưu tương có há gì? Huống hồ…” Hắn ta chăm chú nhìn Cố Thịnh Nhân: “Đệ tử tin rằng sư thúc tổ không phải là người như vậy.”

Cố Thịnh Nhân dở khóc dở cười, cảm thấy bản thân đã gặp người ngưỡng mộ mình. Nhưng nàng liếc nhìn Triệu Hỉ Minh, người này nàng thấy rất vừa mắt, nếu bản thân tìm được hỏa nhãn lưu tương sẽ nhân tiện tăng thêm ân tình nữa cũng không đến nỗi nào.

Nếu Triệu Hỉ Minh đã khẳng định hỏa nhãn lưu tương sẽ xuất hiện, vậy đám người Bạch Hinh Nhã cũng đã nghe ngóng được tin tức giống như vậy.

Mấy ngày tiếp theo, Cố Thịnh Nhân ở cùng với Triệu Hỉ Minh, âm thầm cùng đợi tới ngày mười lăm, thi thoảng Huyền Kha lại truyền một tin đến, để nói rằng bản thân minh rất khỏe.

Rất nhanh sau đó Bạch Hinh Nhã và Tẩy Lưu Phong đã tới. Cố Thịnh Nhân liếc nhìn họ, Tẩy Lưu Phong là thiếu chủ của Tẩy Thiên các, chắc chắn không tới một mình. Một người kiếm hoàng, một người kiếm tôn. Xem ra Tẩy Lưu Phong quả thực rất được cưng chiều.

Sau khi nàng thấy thân phận mình không bị tiết lộ, người của Tẩy Thiên các không dám có thể ra tay với mình. Trừ phi họ chịu đựng sự tức giận của hai kiếm thánh kiếm phái Tinh La.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play