Hai tay treo lên bị cắt ra hai đạo vết thương dữ tợn, máu thuận theo cổ tay nhỏ xuống, rơi xuống đất tạo thành một vũng máu nho nhỏ, đem Lâm Hành bao bọc ở giữa trung tâm.
Theo huyết dịch không ngừng trôi đi, bởi vì viên thuốc vừa nãy Lâm Hành mới ngắn ngủi khôi phục thần trí cũng nhanh chóng suy yếu, rất nhanh mà, cậu lại trở nên mộng mị.
Trong phòng còn dư lại ba người đều không nói gì, A Triệt bị ngăn chặn miệng còn đang không ngừng kêu, theo huyết dịch Lâm Hành chảy đến càng ngày càng nhiều, cậu không lên tiếng kêu gào dần dần âm thanh biến thành nghẹn ngào.
Máu Lâm Hành chảy rất nhanh, có lẽ do nguyên nhân của thuốc, máu tươi như dòng nước lũ từ bên trong tay cậu trào ra. Đến phía sau thậm chí ngay cả Cố Dịch đều cảm thấy được kỳ quái: Trong thân thể người, làm sao có thể chứa đựng nhiều dòng máu như vậy?
Máu ở dưới chân của cậu hội tụ thành một vũng máu, nhưng mà máu vẫn không ngừng chảy, máu chảy xuống bắt đầu từ từ hình thành một vòng xoáy không lớn không nhỏ, không ngừng xoay tròn như là muốn rút lấy năng lượng thừa thãi, tốc độ cũng dần dần mà từ chậm lại.
Nam Úc Thành trước sau không lên tiếng nhìn tất cả những thứ này, cho dù là trước mặt cảnh tượng huyết tinh như vậy, thần sắc của anh vẫn không biết hoá chút nào.
Qua một hồi lâu, mắt thấy bên trong tay Lâm Hành máu chảy ra trở nên càng ngày càng chậm, mà sắc mặt Lâm Hành cũng càng tái nhợt, thậm chí lộ ra một loại màu sắc xanh tím không rõ, cậu rốt cục chậm rãi mở miệng: "Được rồi."
Một bên hai tên quỷ liền vội vàng tiến lên nắm chặt vết thương trên cổ tay Lâm Hành, chỉ là nhẹ nhàng chạm vào vết thương, ngay lập tức vết thương bị khép lại, không nhìn ra vết tích.
Nam Úc Thành không có nhìn thêm, lui về đứng ở phía sau, đối với Cố Dịch nói: "Còn dư lại ông tới đi. Tôi không có cách nào khống chế thứ đó của nhà ông."
Nam Úc Thành nói "thứ đó", chính là quỷ của Cố gia. Điểm này Cố Dịch tự mình cũng hết sức rõ ràng, lão cười cười, vỗ vỗ vai Nam Úc Thành: "Cực khổ rồi." Nói xong, liền liếc mắt một cái Cố Kỳ Viễn trước sau trầm mặc, ông chần chờ một chút, nói: "Kỳ Viễn, đồng thời lại đây?"
Cố Kỳ Viễn chậm rãi lắc đầu. Đôi môi đóng chặt có thể nhìn thấy hắn cắn chặt hàm răng, tựa hồ vẫn luôn khắc chế tâm tình.
Cố Dịch cười cười, nói một câu: "Vẫn là tính khí trẻ con." Lại ngoắc ngoắc tay, gọi người đem A Triệt kéo qua.
A Triệt bị bắt đến trước mặt Lâm Hành, bởi vì lúc trước A Triệt làm ầm ĩ quá mức lợi hại, bị nhét vải vào miệng. Vào lúc này bị lôi kéo, tự nhiên là một đường giãy dụa, nhưng mà A Triệt làm quỷ bản năng làm cho cậu ta không có cách nào chống lại mệnh lệch của chủ nhân, cho dù cậu có ý chí của mình, sức mạnh trong thân thể, cũng bởi vì mệnh lệnh của Cố Dịch mà chịu áp chế cực lớn. Bởi vậy cho dù cậu ta phản kháng, động tác cũng vô cùng yếu ớt, căn bản là không có cách tránh thoát.
A Triệt bị đè lên quỳ gối trước mặt Lâm Hành, hai con quỷ khác cũng tự động quỳ xuống bên cạnh Lâm Hành.
A Triệt giẫy giụa muốn đứng lên, nhưng mà huyết dịch của Lâm Hành dưới mặt đất như là có thêm sức hấp dẫn không có gì sánh kịp, khiến A Triệt vững vàng bị cầm cố ở vị trí của cậu ta. Cậu ta căn bản không có cách nào đứng thẳng, một nguồn sức mạnh vô hình áp bức cậu cúi người xuống trước mặt Lâm Hành, đầu của cậu bị ép cúi xuống, đôi mắt chỉ có thể nhìn chăm chú vào dòng máu không ngừng xoáy tròn trước mặt.
A Triệt trong lòng đau đớn, tâm tình cậu ta sắp hỏng mất, muốn ngẩng đầu nhìn Lâm Hành, lại cảm thấy đầu của mình phảng phất có sức nặng ngàn cân, cậu ta giẫy giụa rất lâu, vẫn không có cách nào khống chế một luồng sức mạnh không rõ, chỉ có thể tuyệt vọng nhắm mắt lại, từ chối nhìn vũng máu kia.
Nhưng mà, cho dù là như vậy, loại màu đỏ kia vẫn cứ phảng phất xuyên thấu mí mắt của cậu ta, đâm thẳng vào nơi nội tâm sâu xa của cậu.
Loại máu màu đỏ thẫm mang theo một dòng sền sệt, như là một bức họa chiếm cứ trong đầu toàn bộ thế giới của cậu... Từ từ, A Triệt cảm giác ý thức của mình không bị khống chế trôi đi, cậu ta ý thức được có một loại sức mạnh đang lướt qua thần trí của cậu điều khiển thân thể của bản thân, cậu ta nỗ lực phản kháng, nhưng mà sự phản kháng của cậu ta dưới sức mạnh kia trở nên quá mức nhỏ bé không đáng kể, cậu ta vẫn nỗ lực duy trì tỉnh táo, thần trí vẫn không có cách nào chầm chậm trôi đi, rất nhanh, A Triệt liền mất đi toàn bộ ý thức.
Cố Dịch hài lòng nhìn A Triệt chậm rãi đình chỉ giãy dụa, rũ đầu không khác nào một con búp bê ngoan ngoãn, quỳ sát trước mặt Lâm Hành.
Lão lấy ra một con dao, nhẹ nhàng niệm một câu chú văn, sau đó, lão nắm dao găm tại cổ của bản thân làm ra một động tác tương tự như tự vẫn. Theo động tác của lão, ba tên quỷ quỳ trên đất, đồng thời dùng tay vạch một đường trên cổ mình! Máu tươi trong nháy mắt từ cổ dâng trào ra, dòng máu kia so với máu Lâm Hành sâu đậm hơn, chất lỏng màu đen sền sệt, nhanh từ ba chỗ hội tụ thành một, điên cuồng tiến về dòng máu của Lâm Hành lúc trước.
Bốn dòng máu khác nhau, hội tụ dưới chân Lâm Hành, dung hợp, dần dần tạo thành một vòng xoáy so với lúc trước lớn hơn rất nhiều. Đồng thời, theo dòng máu màu đen gia nhập, toàn bộ vũng máu hiện ra một loại màu đen thâm thuý quỷ dị, loại màu đen từ từ mở rộng, tăng lên, dần dần không khác nào một đạo sương mù dày đặc, đem Lâm Hành bao phủ lại.
Cố Dịch đứng ở trước mặt Lâm Hành, nhìn trước mắt tất cả những thứ này, ông không tự chủ toát ra một nụ cười tình thế bắt buộc. Lão lấy ra một cái lục lạc cổ xưa, đối với sương mù dày đặc vây quanh Lâm Hành nhẹ nhàng lắc lắc, sau đó, ông bắt đầu đọc một chuỗi chú văn dài vô nghĩa. Trong nháy mắt một chuỗi chú văn từ trong miệng lão đọc lên, sương mù màu đen phảng phất chịu kích thích lớn, bắt đầu ở quanh thân Lâm Hành điên cuồng xoay tròn, cơ hồ tạo thành một luồng xoáy nhỏ —— mà ở ngay chính giữa Lâm Hành, trải qua hoàn toàn không nhìn thấy.
Đứng ở một bên Nam Úc Thành nhìn Cố Kỳ Viễn liếc mắt một cái, ánh mắt của anh rất sâu, ẩn chứa một loại ý tứ hàm xúc không có từ nào có thể diễn tả. Nhưng mà Cố Kỳ Viễn lại phảng phất lập tức hiểu ý của đối phương, hắn nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó, đi đến bên cạnh Cố Dịch, nhẹ giọng nói: "Ba, con tới giúp ba đi."
Niệm một đoạn chú văn kia cần thiết tiêu hao tinh lực cực lớn. Vừa phải bảo đảm tiếng chuông không ngừng, sương mù có quy luật ăn mòn, đồng thời phải bảo đảm chú văn đọc lên không có bất kỳ sai lầm nào, Cố Dịch dù sao cũng lớn tuổi, sau khi niệm một hồi xác thực cảm thấy có chút một cây làm chẳng lên non. Bởi vậy nhìn thấy Cố Kỳ Viễn đồng ý giúp đỡ, liền lập tức đem lục lạc chuyển đến trong tay Cố Kỳ Viễn.
Cố Kỳ Viễn cầm lục lạc, nhẹ nhàng lắc lắc, tần suất lại cùng lúc trước Cố Dịch lay động có chút nhẹ nhàng ra vào. Cố Dịch lo lắng nhìn Cố Kỳ Viễn liếc mắt một cái, cho là con trai mình làm không đến nơi đến chốn, đang nghĩ ngợi bằng không vẫn là chính mình tới làm, liền thấy đoàn sương mù bao quanh lấy Lâm Hành độ nhiên co rút lại, trong nháy mắt liền chui vào trong cơ thể Lâm Hành!
Cố Dịch vui mừng, biết đến đây đã là thành công, trong lúc nhất thời quên hết tất cả, vội vã đến gần muốn tỉ mỉ quan sát biến hoá của Lâm Hành.
Nhưng mà, Lâm Hành lại không có bất cứ động tĩnh gì.
Cậu bị treo treo ở giữa không trung, nhắm chặt hai mắt, trên người tất cả đều là vết tích huyết dịch chảy qua, nhìn qua vô cùng chật vật. Sắc mặt của cậu tái nhợt, lúc trước loại màu xanh tím kia đã không rõ rút đi, có thể nhìn thấy lồng ngực của cậu nhẹ nhàng phập phồng, vẫn cứ lưu giữ hơi thở yếu ớt.
Cố Dịch nhìn mấy lần, liền cảm thấy được có chút không đúng, đang muốn quay người hỏi một chút Nam Úc Thành là chuyện gì xảy ra, trong nháy mắt lão xoay người, Lâm Hành đột nhiên mở mắt ra.
Không giống với đồng tử màu nâu đậm trong ngày thường, lúc này Lâm Hành trong mắt là đen kịt một mảnh, tròng trắng rất ít, nhìn qua thâm thúy mà doạ người.
Cậu mở mắt ra, cũng không có động tác gì, mà là yên tĩnh đem cảnh tượng bên trong căn phòng dò xét một lần.
Cố Dịch đưa lưng về phía Lâm Hành, không nhìn thấy biến hóa của cậu, nhưng mà từ trong thần sắc của những người khác, lão cũng đoán được đại khái có chuyện xảy ra, lão lập tức quay đầu, vừa vặn đối diện ánh mắt buông xuống của Lâm Hành.
Trong nháy mắt đó, cho dù là trải qua vô số sóng gió Cố Dịch vẫn cứ không nhịn được trong lòng run lên, một loại uy thế mạnh mẽ bức bách khiến lão cơ hồ muốn ở dưới ánh mắt của Lâm Hành mà quỳ rạp xuống.
Lão nhắm mắt, run rẩy nhẹ giọng hỏi: "Ngài... Tỉnh rồi?"
"Lâm Hành" không được tự nhiên giật cái cổ, nhẹ nhàng "Tê" một tiếng. Sau đó, tay của y hơi động, vòng kim loại trói lại tứ chi bị liền lập tức tự động mở ra. Y một bên chuyển động tay, vừa đi xuống dưới nhìn xung quanh bốn phía.
Y không để ý đến câu hỏi Cố Dịch, mà là trước tiên liếc mắt nhìn ba con quỷ quỳ ở trước mặt mình, cùng với dòng máu chảy đầy đất, ánh mắt của y trong nháy mắt dừng ở trên người A Triệt, sau đó không nhịn được quay đầu lại, hướng về phía A Triệt giơ giơ cằm lên, đối với Cố Dịch nói: "Làm cho cậu ta tỉnh lại."
Cố Dịch sững sờ, hiển nhiên không nghĩ tới oán linh thể thức tỉnh chuyện thứ nhất dĩ nhiên là muốn cứu A Triệt. Nhưng mà sau khi ngắn ngủi sững sờ, Cố Dịch rất nhamh phục hồi tinh thần lại, hướng mấy tên thủ hạ bên ngoài vẫy vẫy tay, mấy người đó đem đồ vật chuẩn bị xong mang vào.
Kia là một thùng gỗ rất lớn, trong thùng gỗ chứa đựng dòng máu sền sệt mới mẻ. Mấy người đem thùng gỗ bày ra ở giữa nhà, sau đó liền đem A Triệt nâng lên, "Phù phù" một tiếng ném vào bên trong thùng máu.
Huyết dịch rất nhanh đi qua cái cổ A Triệt, vết thương dữ tợn trên cổ khi tiếp xúc với huyết dịch, bắt đầu nhanh chóng khép lại.
"Lâm Hành" liếc mắt một cái liền không tiếp tục quan tâm, đưa mắt ở trên người mấy người lần lượt đảo qua, lúc rơi xuống trên người Nam Úc Thành, y hơi có chút hứng thú "Hừ" một tiếng: "Đã lâu không gặp a, Nam sĩ quan cảnh sát."
Nam Úc Thành cười cười: "Đúng vậy."
Đây là lần thứ nhất Nam Úc Thành sau khi vào phòng nở nụ cười. Cố Dịch nhìn có chút kỳ quái: "Lẽ nào hai người đã từng quen biết lúc trước?"
"Lâm Hành" cười lạnh một tiếng, hiển nhiên là xem thường trả lời. Nam Úc Thành cũng khôi phục bộ dạng mặt không thay đổi lúc trước. Rất rõ ràng, hai người này đều không có không dự định trả lời vấn đề của Cố Dịch.
Cố Dịch cũng không giận, oán linh thể thức tỉnh đối với lão mà nói đã là niềm vui lớn. Lão cơ hồ có chút không khống chế được kích động run rẩy thân thể bản thân, nỗ lực bình phục một hồi, cẩn thận đối với oán linh thể nói: "Chuyện này... Chúng ta phải làm sao đem ngài thả ra ngoài?"
"Lâm Hành" dùng chân đá hai gã quỷ khác nằm xụi lơ trên mặt đất, mạn bất kinh tâm nói: "Treo bọn họ lên cho ta."
Tay sai của Cố Dịch lực hành động rất mạnh, "Lâm Hành" nói xong không tới một phút, hai con quỷ kia liền giống như Lâm Hành vừa nãy bị treo ở giữa không trung.
Y nhìn quanh một vòng, xác định hai con quỷ kia đã bị treo lên, lúc này mới hài lòng gật gật đầu. Quay người đối với Cố Dịch nói: "Nghi thức vừa nãy, làm lại một lần." Nói, lại nhìn Cố Kỳ Viễn liếc mắt một cái: "Cũng là ngươi đến rung chuông."
Cố Dịch nghe đến mệnh lệnh này, đầu tiên là sững sờ, sau đó liền nhăn lại lông mày, lão phản bác: "Bên trong quy củ của tổ tông nhấn mạnh qua nhiều lần, gọi hồn nguyền rủa trong vòng mười năm chỉ có thể sử dụng một lần, làm sao ngài..."
"Lâm Hành" lạnh lùng nói: "Ngươi hoài nghi ta?"
"Không, không phải." Cố Dịch vội vã biện giải: "Chỉ là sợ tinh lực của tôi không đủ để chống đỡ lần thứ hai... Đồng thời, quy củ tổ tông thảo luận qua, nếu như trong ngắn hạn cưỡng ép chấp hành lần thứ hai thức tỉnh, có thể sẽ... Sẽ..." Cố Dịch muốn nói nhưng bị ánh mắt của "Lâm Hành" từ từ nuốt trở vào, trong ngày thường ngông cuồng tự đại Cố Dịch ở dưới sự uy lực của oán linh thể, không khác nào sinh vật nhỏ không hề có năng lực chống cự.
Cố Dịch không bị khống chế run lập cập, lời ra đến khóe miệng cũng rốt cuộc nói không được nữa.
"Lâm Hành" khinh thường liếc mắt nhìn ông, cười lạnh nói: "Có thể sẽ cái gì? Làm sao không tiếp tục?"
Nói, y quay người lại nhìn một chút Cố Kỳ Viễn, đối với Cố Dịch giễu cợt nói: "Con trai của ngươi so với ngươi có tiền đồ hơn. Xì, cái gì gia chủ nhà họ Cố, so với Cố Trầm Phàm, ngươi kém quá xa."
Cố Trầm Phàm, tức là gia chủ nhà họ Cố năm đó luyện chế thành công oán linh thể, sau đó lấy thân mình làm vật tế, đổi lấy tuổi thọ vô hạn luân hồi của Bùi Phong Hành. Người đó chính là truyền kỳ của nhà họ Cố, là một người đã đi vào lịch sử.
Nghe đến tên của sư tổ, Cố Dịch một cách tự nhiên trầm mặc. Tuy rằng Cố Dịch tự cho là mình đối với hai giới âm dương đã có cân nhắc rất sâu, nhưng ở trước mặt oán linh thể nhắc đến lãi tổ tông, lão biết tất cả những chuyện mình làm, cũng chỉ là như muối bỏ biển mà thôi.
Nghĩ tới đây, lão liền cảm giác mình hẳn là đa nghi rồi, dù như thế nào, oán linh thể sẽ không làm chuyện bất lợi với Cố gia. Vì vậy liền thuận theo một lần nữa niệm chú văn.
Hết!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT