Edit: Winterwind0207

Sau khi Lâm Hành vào cửa, Nam Úc Thành đang ở bên trong phòng cúi đầu đi lại xung quanh.

Trong nhà Trần Hách trống rỗng, đều đạc đã bị dời đi, bên trong căn nhà trống rỗng dưới mặt đất ngổn ngang một ít báo, bên trong góc có một cái lọ hoa, không biết bị vỡ lúc nào tan nát nằm ở trên mặt đất, mảnh vỡ rải rác một chỗ.

Bố cục căn nhà này tương đối trống trải, giống với bố trí của nhà Nam Úc Thành, vách tường cơ bản bị mở ra, bởi vậy Lâm Hành vừa vào cửa liền có thể nhìn thấy toàn bộ căn nhà. Hai bên trái phòng khách có hai hàng cửa sổ, lúc này đều mở, bên trái ngoài cửa sổ là bờ sông, phong cảnh tuyệt đẹp, gió từ bờ sông thổi qua mang theo một luồng mùi tanh, thổi đến mức tóc Lâm Hành khẽ nhúc nhích.

Cậu đi tới bên người Nam Úc Thành, thấy Nam Úc Thành đang cúi đầu ngắm cái lọ hoa vỡ nát kia, liền hỏi: "Phát hiện cái gì không?"

Nam Úc Thành nói: "Vừa nãy ở trong thang máy, anh nghe thấy trên lầu có thanh âm đánh nhau, còn có tiếng vang đồ sứ vỡ vụn." Anh chỉ lọ hoa vỡ vụn trước mặt, "Chúng ta đi chậm một bước, chắc chắn bọn họ mới vừa từ nơi này đi ra ngoài."

"Từ nơi này đi ra ngoài?" Lâm Hành kinh ngạc nói: "Làm sao đi ra ngoài?"

Vừa nãy Nam Úc Thành nghe thấy tiếng vang đến khi bọn họ tiến vào phòng, thời gian cũng chỉ đến một phút, thang máy bị bọn họ chiếm dụng, đối phương tự nhiên không có cách nào từ thang máy rời đi, mà cầu thang lại ở bên cạnh thang máy, nếu như từ cầu thang đi, Nam Úc Thành không thể không phát hiện được. Lâm Hành đang muốn truy hỏi, liền thấy Nam Úc Thành nhàn nhạt nói: "Đương nhiên là từ cửa sổ đi ra."

Lâm Hành hơi ngưng lại. Thiếu chút nữa đã quên rồi, đám người kia không giống với người bình thường.

Nam Úc Thành đi tới dựa vào một bên cửa sổ, cúi đầu liếc mắt nhìn, ngẩng đầu lên nói: "Quả nhiên là từ nơi này đi xuống."

Lâm Hành vội vã đi qua nhìn xem, trên bệ cửa sổ trước sau in hai dấu chân, nhìn qua hẳn là một trước một sau hai người đuổi theo lẫn nhau từ nơi này nhảy xuống.

Lâm Hành nhìn chằm chằm hai vết chân kia nghiên cứu một hồi, liền cảm thấy có chút không đúng. Đầu tiên nhìn còn không có cảm giác gì, nhìn thêm vài lần, luôn cảm thấy vô cùng nhìn quen mắt, tựa hồ lúc trước đã thấy dấu chân này ở một nơi nào đó.

Nhưng mà trong lúc nhất thời trong đầu làm thế nào cũng không nhớ ra được, chỉ lẩm bẩm nói: "Anh có cảm thấy, thật giống như đã gặp được dấu chân này ở nơi nào đó hay không?"

Nam Úc Thành nhíu mày, lại tỉ mỉ quan sát một lần, tựa hồ cũng không có manh mối. Cậu suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, kêu mấy người lại đây.

Lâm Hành ở trong phòng nhìn xung quanh, nghĩ muốn tìm chút manh mối có thể dùng, mà Nam Úc Thành sau khi gọi điện thoại xong thì vẫn luôn dựa vào bên cửa sổ ngẩn người, không biết đang suy nghĩ gì.

Một lát sau, người của cục cảnh sát liền tới, dẫn đầu chính là Dương Dương. Nam Úc Thành dặn dò bọn họ chụp ảnh vết chân thu thập lại, sau đó quay về cục cảnh sát so sánh trong hồ sợ.

Bởi vì căn nhà kia diện tích khá lớn, Lâm Hành đứng ở một bên khác của căn phòng dựa vào vị trí cửa sổ, ngoài phòng tiếng huyên náo vang làm cho cậu nghe không rõ Nam Úc Thành cùng với mấy cái sĩ quan cảnh sát khác đối thoại, chỉ có thể nhìn thấy khẩu hình cùng động tác của bọn họ lúc chuyện. Lâm Hành đứng ở một bên, vừa nhìn về phía Nam Úc Thành, tâm tư có chút tung bay.

Đang thất thần, cậu chợt phát hiện một chi tiết nhỏ, đột nhiên giật mình một cái tỉnh lại!

Cậu lập tức nhanh chân đi về phía Nam Úc Thành đang khua tay múa chân nói gì đó với Dương Dương.

Dương Dương đang tập trung nghe, bỗng nhiên thấy biểu tình Lâm Hành nghiêm túc khí thế hung hăng đi tới, lập tức sợ đến suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi của mình, vội vàng nói: "Sao, làm sao vậy?"

Lâm Hành không hề trả lời, chỉ là nói: "Đem lời anh mới vừa nói, không sót một chữ lặp lại lần nữa!"

Lâm Hành tính cách từ trước đến giờ ôn hòa, ở trong đồn cảnh sát từ trước tới nay cũng đều là bộ dạng cười híp mắt, rất ít thấy cậu nghiêm túc nói chuyện như thế. Mà Dương Dương vốn là tính khí trẻ con, vừa thấy được sắc mặt Lâm Hành đột biến tâm lý hơi có chút thấp thỏm, vội vã đàng hoàng nói: "Tôi vừa nãy chính là muốn hỏi anh Nam một chút, hiện tại tình huống như thế, Trần Hách có thể bị nguy hiểm hay không?"

Lúc Dương Dương nói chuyện, ánh mắt Lâm Hành không hề chớp mắt khóa chặt ở trên môi Dương Dương, nhìn đến mức khiến Dương Dương tê cả da đầu, cậu ta cầu khẩn nhìn Nam Úc Thành liếc mắt một cái, ai biết vừa vặn đối diện ánh mắt như có điều suy nghĩ của Nam Úc Thành.

Dương Dương lập tức sợ đến chân mềm nhũn, giải thích: "Anh Nam, anh nam..."

"Hả?" Nam Úc Thành nheo mắt lại.

Dương Dương lắp bắp nói: "Không, không có chuyện gì." Liền quay đầu nhìn về phía Lâm Hành: "Cậu sao đột nhiên..."

Lâm Hành đang cau mày nhớ lại bộ dạng Dương Dương vừa nãy nói câu kia, cậu đã cảm giác được có một điểm đáng ngờ mấu chốt ngay lập tức muốn nổi lên mặt nước, ai biết Dương Dương lại bắt đầu ngắt lời, lại có chút gấp rút nói: "Anh lặp lại lần nữa, nói chậm một chút."

Dương Dương khẩn trương liếm môi một cái, thành thật lặp lại một lần. Lúc nói, cậu ta phát hiện ánh mắt Lâm Hành vẫn cứ khóa chặt ở trên môi của mình, trong lòng Dương Dương lập tức một trận rít gào: Tiểu Lâm không phải là coi trọng mình đi? Vừa nãy ánh mắt của anh Nam có phải là nhìn ra gì đó? Cậu và Tiểu Lâm tuyệt đối không có gì mà!

Đang nghĩ ngợi bằng không bất chấp tất cả trước tiên ôm lấy cái đùi lớn của anh Nam khóc lóc kể lể sự trong sạch của mình, liền nghe Lâm Hành bỗng nhiên thở ra một hơi dài, nói: "Em rốt cuộc biết Trần Hách muốn nói cái gì rồi!"

Nam Úc Thành nhíu mày: "Cái gì?"

"Lần thứ nhất em đi phòng bệnh Quế Kỳ, Trần Hách đã từng giấu Quế Kỳ lén lút nói một câu khẩu hình với em, anh còn nhớ không?" Lâm Hành hỏi.

Nam Úc Thành gật gật đầu.

"Vừa nãy em ở bên kia, không nghe thấy nội dung hai người nói, chỉ có thể nhìn thấy khẩu hình của hai người. Bên trong lời nói của Dương Dương lúc trước, trong đó có hai chữ, cùng Trần Hách nói giống nhau như đúc." Lâm Hành dừng một chút, trầm giọng nói: "Anh ta muốn nói với em là —— nguy hiểm."

"Vậy, nói cách khác, vừa nãy cậu liên tục nhìn chằm chằm vào miệng của tôi, là vì phân biệt khẩu hình?" Dương Dương nói.

"Có chuyện gì sao?" Lâm Hành có chút khó giải thích được.

"Hô, không có chuyện gì, không có chuyện gì." Dương Dương vỗ ngực, lại chột dạ liếc nhìn Nam Úc Thành, thấy đối phương không có bất kỳ phản ứng nào, vội vàng nói: "Tôi đi trước, hai người nói chuyện đi."

Lâm Hành kỳ quái nhìn Dương Dương liếc mắt một cái, lại cũng không có suy nghĩ nhiều, ngược lại đối Nam Úc Thành nói: "Anh cảm thấy lúc đó Trần Hác nói câu nói này có dụng ý gì? Anh ta nói nguy hiểm, rốt cục đang ám chỉ điều gì?"

Nam Úc Thành trầm ngâm một hồi, nói: "Nếu như mục đích của anh ta là vì nhắc nhở em gặp nguy hiểm, anh ta hoàn toàn không cần thiết tận lực giấu Quế Kỳ nhắc nhở em. Sở dĩ anh ta làm như vậy, hẳn là ——" nói tới chỗ này, anh dừng lại một chút, liếc mắt nhìn Lâm Hành, lập tức mới chậm rãi nói: "Hẳn là muốn nói cho em phải cẩn thận với Quế Kỳ."

"Ý của anh là, anh ta nói nguy hiểm, là chỉ Quế Kỳ?" Lâm Hành suy nghĩ một chút, cảm thấy không đúng: "Nhưng là, anh ta không phải cấp dưới của bác Cố sao? Đây có phải là một cái bẫy hay không? Cố ý để em hoài nghi Quế Kỳ?" Lâm Hành nói, lại có chút nghi hoặc: "Như vậy tựa hồ cũng nói không thông, anh ta không có đạo lý gì khiến em hoài nghi Quế Kỳ a."

"Nếu như vậy, vậy thì ai cũng không nên tin." Nam Úc Thành trầm giọng nói: "Anh đã gọi A Triệt ở bệnh viện giám sát bí mật, nếu có dị thường gì cậu ta sẽ nói cho chúng ta. Khoảng thời gian này trước hết em đừng đi bệnh viện."

"A Triệt?" Lâm Hành kinh ngạc nói: "Cậu ta không theo chân Kỳ Viễn à? Làm sao lại nghe theo sự sắp xếp của anh?"

"Anh mượn Cố Kỳ Viễn." Nam Úc Thành nhàn nhạt nói: "Hiện tại Tiêu Đình đã mất tích, phái người đi anh cũng không yên lòng, A Triệt thể chất đặc thù, coi như thật có vấn đề gì, đối phương cũng dễ dàng không làm gì được cậu ta, để cho cậu ta đi thích hợp hơn."

Lâm Hành không tin: "Kỳ Viễn nguyện ý? Em nghĩ hai người vẫn luôn không hợp nhau." Mặc dù nói lần trước hai người kết hợp đồng thời ngả bài với Lâm Hành, nhìn bề ngoài như là đứng ở cùng một chiến tuyến, thế nhưng sau mỗi lần Lâm Hành nói đến Cố Kỳ Viễn, Nam Úc Thành vẫn cứ biểu hiện vô cùng khó chịu, bởi vậy lần này Nam Úc Thành dĩ nhiên sẽ chủ động đi nhờ Cố Kỳ Viễn cho mượn A Triệt, xác thực khiến Lâm Hành hết sức kinh ngạc.

"Cậu ta đương nhiên không muốn." Nam Úc Thành nhíu mày: "Thế nhưng chuyện như vậy dù cậu ta không muốn cũng phải đem A Triệt giao ra."

"Tại sao?" Lâm Hành không rõ.

"Cái này gọi là nhìn xa trông rộng." Nam Úc Thành nhàn nhạt nói. Nói xong, thấy Lâm Hành vẫn còn có chút hồ đồ, lại bổ sung một câu: "Em không biết."

Lâm Hành cắn răng: "Em không hiểu chỗ nào?"

Nam Úc Thành ở trên cao nhìn xuống nhìn Lâm Hành liếc mắt một cái, đột nhiên nở nụ cười, xoa xoa đầu của cậu: "Xem, hiện tại liền không hiểu." Nói xong, liền quay người đi về phía Dương Dương bọn họ.

Lâm Hành bị Nam Úc Thành làm cho nghẹn họng, có chút ngượng ngùng. Ở trong phòng đi hết vài vòng, phát hiện rốt cuộc không còn những đầu mối khác, lại có chút buồn ngủ, liền chuẩn bị hỏi một chút Nam Úc Thành có thể trước tiên cho cậu về nhà hay không.

Mới vừa tiến đến bên người Nam Úc Thành, liền thấy điện thoại anh vang lên, Lâm Hành ở bên cạnh đợi một hồi, Nam Úc Thành nói chuyện điện thoại xong quay đầu hướng cậu nói: "Tào Nguy nói có phát hiện, nói anh trước tiên về cục cảnh sát một chuyến, em..." Anh nói còn chưa dứt lời, Lâm Hành nhân tiện nói: "Em về nhà trước."

"Ừm." Nam Úc Thành gật gật đầu. Lâm Hành xoay người đi cùng Dương Dương bọn họ hỏi thăm một chút, liền một mình về nhà.

Bởi vì lúc trước khó giải thích được hôn mê nằm viện, nằm bệnh viện hai ngày, người vẫn luôn có chút mệt mỏi, đi ra hoạt động một trận lại cảm thấy choáng váng đầu, tuy rằng rất muốn cùng Nam Úc Thành đi cục cảnh sát nhìn đến tột cùng có phát hiện gì, thế nhưng vừa nghĩ tới gương mặt lạnh của Tào Nguy lũ đối diện với cậu, Lâm Hành nhất thời cảm thấy đầu càng đau, vì vậy quyết đoán lựa chọn về nhà.

Vừa tới nhà, còn chưa kịp ngồi xuống, điện thoại di động lại vang lên. Người gọi dĩ nhiên là Trương Thần.

Lâm Hành một bên xoa huyệt thái dương một bên nhận điện thoại: "Chuyện gì?"

"... Tớ thất tình." Trương Thần âm thanh rất thấp, nghe vào vô cùng tiều tụy, "Ra đây uống với tớ một chén đi."

Lâm Hành nhất thời cảm thấy vô cùng đau đầu.

Trương Thần cùng Lâm Hành là anh em chơi đùa từ nhỏ đến lớn, tính cách rộng rãi nhiệt tình, làm người ngay thẳng đáng tin, đối với Lâm Hành mà nói, là bạn tốt hiếm có, mà chỉ có một chút chuyện Lâm Hành vẫn là cảm thấy không cách nào nhịn được —— Trương Thần thường thường thất tình. Đồng thời cơ hồ mỗi một lần thất tình đều kinh thiên động địa, cần phải mượn rượu giải toả.

Lâm Hành đối diện điện thoại nhức đầu một trận, Trương Thần còn đang thao thao bất tuyệt nói về tình cảm của mình, Lâm Hành nghe đến thực sự không chịu được, vội vàng nói: "Dừng lại, dừng lại ngay. Được rồi, cậu đừng nói nữa, tôi lập tức đi ra

Trương Thần lập tức hít mũi, đem nước mắt tạm thời thu hồi, nhanh chóng báo địa chỉ liền cắt đứt điện thoại.

Lâm Hành thở dài, liếc mắt nhìn thời gian. Vào lúc này đã bốn giờ chiều, uống rượu xong buổi tối mới có thể trở về nhà. Nghĩ, lại cực kỳ lưu luyến liếc mắt nhìn giường lớn phòng ngủ, nhận mệnh thay đổi quần áo rời khỏ.

Hai người tùy tiện tìm một nhà hàng ven đường.Tính cách Trương Thần thực sự, không thích đi quán ba, trái lại mỗi một lần thất tình chung quy phải lôi kéo Lâm Hành tìm một nhà hàng lớn vừa ăn vừa khóc.

Lâm Hành buồn bực ngán ngẩm ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn Trương Thần một bên lau nước mắt một bên động tác nhanh chóng ăn xong một chuỗi cá mực, vừa nuốt xuống một miếng lại tiếp tục khóc lóc kể lể: "Cậu không biết, tớ

lần này là thật tâm..."

Lâm Hành mặt không thay đổi gật gật đầu. Những lời này là mỗi lần Trương Thần khóc lóc kể lể bản thân thất tình, tổng cộng Lâm Hành đã nghe qua ba mươi hai lần, cậu thật sự là rất khó làm ra biểu tình đồng tình.

Trương Thần thấy Lâm Hành không phản ứng gì, có chút không cam lòng, lại cầm lấy một chuỗi cá mực gặm hai cái, nói: "Thật sự, cậu không hiểu, cái cảm giác này quá khó tiếp thu."

"Tớ hiểu." Lâm Hành trong vòng một ngày liên tục bị hai người nói không hiểu, cũng có chút giận: "Không phải chỉ là chuyện tình cảm thôi sao, tớ có cái gì không biết." Bởi vì đau đầu, hơn nữa mọi chuyện các loại rắc rối phức tạp tụ lại cùng nhau, khiến Lâm Hành có chút táo bạo.

"Ai, nói đi nói lại, cậu cùng sĩ quan cảnh sát kia thế nào rồi?" Trương Thần khóc đến một nửa, chợt nhớ tới chuyện Lâm Hành, nước mắt vừa thu lại, một mặt biểu tình cười hề hề nói: "Hai người, có hay không, cái kia... Ừ?"

Lâm Hành liếc hắn một cái: "Cái gì?"

"Chính là cái kia mà..." Trương Thần chớp chớp mắt: "Ừ?"

Lâm Hành: "..."

"Không có." Lâm Hành lỗ tai đỏ lên, giả bộ trấn định nói: "Gần đây khoảng thời gian này tất cả đều bận rộn tra án, không có thời gian nói chuyện yêu đương."

"Tại sao có thể như vậy chứ!" Trương Thần oán giận, một mặt nói, một mặt uống một hớp rượu lớn: "Nhân sinh chính là phải tận hưởng lạc thú trước mắt, không thể giống như tớ, mất đi mới thấy hối hận ——" nói đến phần sau, vừa thương xót từ trong ra, liên tục đổ cho mình hai chén, còn cảm thấy không đã nghiền, thẳng thắn ôm cả bình rượu uống, một bên uống một bên nước mắt lưng tròng một hồi gọi Tiểu Mỹ, một hồi gọi Tiểu Vân, gọi đến mức Lâm Hành cũng không biết cậu ta một lần chia tay mấy người.

Hai người cứ như vậy câu được câu không tán gẫu, Trương Thần mỗi lần sau khi chia tay thần kinh có chút không bình thường, khóc một trận cười một trận, rượu ngược lại là uống không ít, chờ Lâm Hành cúi đầu xem thời gian, mới phát hiện đã đến buổi tối bảy giờ.

"Này." Lâm Hành đâm đâm Trương Thần say khướt nằm rạp ở trên bàn: "Chúng ta đi trở về đi, tớ đưa cậu về nhà."

"Không!" Trương Thần đột nhiên lập tức ngồi dậy, một cái mở ra tay Lâm Hành, đối với bầu trời đen như mực trên đỉnh đầu sững sờ hai giây, nước mắt một chút liền chảy xuống: "Tôi muốn truy tìm người yêu trong lòng tôi!" Nói, liền bỗng nhiên quay đầu lại căm tức Lâm Hành, bi phẫn nói: "Mặc dù là ai, cũng không có thể ngăn cản tôi hùng bá thiên hạ!"

Lâm Hành: "..."

Bên cạnh quần chúng vây xem: "..."

"Thôi, tớ không nên hỏi cậu." Lâm Hành thở dài, gọi tới ông chủ tính tiền, đang chuẩn bị kéo Trương Thần rời đi, bỗng nhiên nhận ra điện thoại di động trong túi chấn động một chút.

Cậu lấy điện thoại di động ra vừa nhìn, là một c tin nhắn ngắn, phát kiện người gửi dĩ nhiên là Tiêu Đình!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play