Edit: Winterwind0207

Lâm Hành ngơ ngơ ngác ngác đến thời gian tan tầm. Toàn bộ một buổi trưa trong đầu đều tràn ngập hình ảnh lúc trước nhìn thấy, tài liệu trong tay chỉ lật vài tờ, nhìn dáng dấp tối hôm nay dù như thế nào cũng cần phải tăng ca.

Nghĩ đến tình cảnh tối hôm qua tăng ca gặp phải, suy nghĩ thêm chuyện lúc trước trong nhà vệ sinh, Lâm Hành hơi có chút khóc không ra nước mắt. Đang suy nghĩ có nên đi tìm Lữ Mộng Dĩnh thương lượng một chút buổi tối tăng ca chuyển sang nơi khác hay không, liền thấy Lữ Mộng Dĩnh từ bên ngoài đi vào, đi theo phía sau Diệp Vi, trong tay hai người đều mang theo một đống tài liệu, Lữ Mộng Dĩnh nhìn Lâm Hành nói: "Đem văn kiện cậu chưa xử lý xong, đi theo chúng tôi, tôi ở khách sạn gần đây, đêm nay ba người chúng ta ở bên ngoài tăng ca."

Câu nói này đối với Lâm Hành không thể nghi ngờ là đại xá, cậu liền vội vàng đem đến tư liệu cần dùng sắp xếp xong, nhanh chóng đi theo ra ngoài.

Lữ Mộng Dĩnh đặt khách sạn cách công ty không xa, lái xe chỉ cần không tới mười phút.

Mấy người đầu tiên là đi khách sạn đem tài liệu để đó, sau đó liền rời khỏi tìm nhà hàng gần đó ăn cơm, đợi đến khi trở lại khách sạn đã bảy giờ rưỡi.

Lâm Hành khoảng thời gian này tăng ca đã

sinh vật cũng phải thay đổi, đến nơi này cái cả người trái lại hưng phấn lên. Thay đổi hoàn cảnh công tác, không bị tâm lý giống như lúc trước, Lâm Hành rất nhanh liền vùi đầu vào bên trong trạng thái làm việc. Nhanh chóng xử lý văn kiện trong tay, chờ cậu ngẩng đầu lên, thời gian dĩ nhiên đã đến mười một giờ.

Ngồi ở cách đó không xa Lữ Mộng Dĩnh thấy Lâm Hành ngẩng đầu lên, cũng từ trước máy vi tính ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn cậu: "Buồn ngủ à?"

Lâm Hành lắc đầu một cái, đứng lên rót cho mình một chén nước. Vào lúc này, liền thấy điện thoại Lữ Mộng Dĩnh vang lên, cô nhìn

điện thoại di động, đối với Lâm Hành nói: "Kiên trì một hồi nữa, trước 12 giờ có thể làm xong."

Lâm Hành "Ừ" một tiếng, Lữ Mộng Dĩnh gật gật đầu, liền lấy điện thoại di động đi ra cửa.

Không quá hai phút, Lữ Mộng Dĩnh đẩy cửa tiến vào, sắc mặt có chút không dễ nhìn, đối với Lâm Hành nói: "Tiểu lâm, Vương Đông nói với tôi có đưa cho cậu một phần phương phán hoạt động, bảo cậu chuyển cho tôi."

"A!" Lâm Hành lập tức nhớ tới, vỗ vỗ đầu, áo não nói: "Thật không phải chị Mộng Dĩnh, xế chiều hôm nay bận quá, quên mấy việc này."

"Văn kiện kia cậu để ở đâu?" Lữ Mộng Dĩnh vội la lên: "Nhanh chóng lấy ra, trước mười hai giờ phần văn kiện kia nhất định phải để tôi thẩm duyệt mới có thể tiến hành chuyển giao. Nếu như không hoàn thành, đây chính là chuyện xấu."

Lâm Hành lúng túng: "Tôi để ở trong tủ văn phòng."

Lữ Mộng Dĩnh lườm cậu một cái: "Vậy còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh đi về lấy!" Nói từ trong túi tiền lấy ra chìa khóa xe đưa cho Lâm Hành: "Trong vòng hai mươi phút nhất định phải trở về, làm không được mai cậu viết đơn xin nghỉ đi.

Lâm Hành vội vàng xin lỗi, cầm chìa khóa từ khách sạn chạy ra ngoài. Chờ xuống lầu dưới, cậu mới bắt đầu ý thức được tiếp theo mình phải làm cái gì.

Hiện tại đã là mười một giờ đêm, trong công ty từ lâu không còn người. Muốn một mình cậu trở về chỗ đó lấy tư liệu, trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì?!

Lâm Hành ngồi vào bên trong xe, một bên khởi động ô tô một bên suy nghĩ: Có cần gọi cho Nam Úc Thành không? Ngày hôm qua anh ta cường điệu nếu có chuyện như vậy nhất định phải nói cho cậu trước tiên.

Nhưng là... trong lòng Lâm Hành luôn có âm

thanh không nhịn được lặp lại nhiều lần nói: Nếu như còn tiếp tục ỷ lại như vậy, không biết khi nào mới đủ mạnh mẽ đối mặt tất cả? Lẽ nào phải chờ đến khi Nam Úc Thành rời khỏi cậu?

Nghĩ tới đây, Lâm Hành có chút chần chừ. Tình cảm của cậu đối với Nam Úc Thành sống chung thời gian dài như vậy, đã sớm rõ ràng, có lúc cậu thậm chí không biết Nam Úc Thành có nhìn ra hay không

Nhưng là, coi như Nam Úc Thành biết đến tâm tư của cậu, thì có ích lợi gì đây? Anh ta sẽ đứng về phía cậu sao? Nam Úc Thành và mình hoàn toàn là người của hai thế giới, bọn họ có thể tiến tới với nhau sao?

Lâm Hành trong ngày thường cũng không suy nghĩ những việc này, dưới cái nhìn của cậu, tình cảm là một cái gì đó phi thường tự nhiên, thuỷ đáo cừ thành*, cậu sẽ không làm bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến sự phát triển của nó, nếu như bọn họ tiếp tục như vậy, cuối cùng có một ngày có thể tiến tới với nhau, như vậy tự nhiên là chuyện vui vẻ. Mà nếu như phải chia xa... Lâm Hành mỗi lần nghĩ tới đây liền không muốn tiếp tục nữa.

(*Thuỷ đáo cừ thành: Như dòng suối tự nhiên khởi nguồn từ nơi nước chảy, lo lắng là vô ích, bởi điều gì đến sẽ đến. Nỗ lực bỏ ra tự sẽ thu được kết quả.)

Không biết tại sao, tuy rằng quen biết Nam Úc Thành thời gian kỳ thực cũng không lâu lắm, thế nhưng thứ tình cảm này thật giống như mỗi một ngày đều ở trong lòng Lâm Hành tăng lên gấp bội. Hai người từ khi biết nhau đến khi ở chung thời gian còn không tới nửa năm, Lâm Hành thỉnh thoảng lại có ảo giác, bản thân thật giống như đã thích người này rất nhiều năm.

Bởi vì quá quan tâm, sẽ lo được lo mất, sẽ nghĩ bậy nghĩ bạ. Nguyên bản không muốn đi suy tính những vấn đề kia, gần đây liền không ngừng hiện lên ở trong đầu, bức bách khiến cậu không thể không suy nghĩ: Nếu như... Nếu như sau đó ra đi thì làm sao bây giờ? Nếu như sau đó sẽ không còn được gặp lại nữa thì làm sao bây giờ? Nam Úc Thành thân phận bí ẩn không rõ, anh ta có rất nhiều bí mật xưa nay chưa nói với Lâm Hành, mỗi khi Lâm Hành đối mặt với anh ta, đều sẽ có một loại cảm giác không thể nào dự đoán.

Ngoài ra, Lâm Hành trước sau còn nhớ, tại quê nhà Nam Úc Thành đã từng bởi vì bị thảo dược đầu độc, ôm cậu gọi lên một cái tên. Tuy rằng không rõ ràng người anh gọi đến tột cùng là ai, thế nhưng căn cứ động tác Nam Úc Thành lúc đó, Lâm Hành cơ hồ có thể khẳng định, Nam Úc Thành gọi người kia, hẳn là người yêu của anh —— ít nhất, là người anh ta để ở trong lòng.

Cái suy luận này đã từng rất nhiều lần khiến Lâm Hành cảm thấy cực kỳ thống khổ, thế nhưng cậu cũng không dám đi dò hỏi Nam Úc Thành, thậm chí ngay cả nói cũng không dám. Cậu sợ sệt một khi nói trắng ra, ngày bọn họ ở bên nhau bây giờ sẽ là ngày cuối cùng.

Lâm Hành suy nghĩ, nắm trong tay điện thoại lăn qua lộn lại. Đang tàn nhẫn quyết định không gọi điện thoại trực tiếp đi, điện thoại lại vang lên.

Lâm Hành vội vã nhận: "Úc Thành?"

Người ở đầu bên kia điện thoại trầm mặc hai giây, cực kỳ lạnh lùng nói: "Cậu cứ như vậy nghĩ đang nói chuyện với anh ta?"

"Híc, Kỳ Viễn." Lâm Hành lúng túng: "Không phải, bởi vì vừa nãy tớ đang suy nghĩ có nên gọi điện cho anh ấy hay không —— "

"Gọi điện thoại làm cái gì?" Cố Kỳ Viễn thô bạo đánh gãy lời cậu.

"Hôm nay tớ quên mất một phần tư liệu ở công ty, rất trọng yếu. Chị Mộng Dĩnh bảo tớ quay trở lại công ty lấy, cậu biết, ngày hôm qua xảy ra chuyện như vậy, tớ thật sự là có chút..." Cậu quẫn bách cười cười, không nói thêm gì nữa, ngược lại nói: "Cậu gọi điện thoại cho tớ có chuyện gì không?"

"Cậu bây giờ tới công ty đi. Tớ ở dưới lầu chờ cậu." Cố Kỳ Viễn nói xong, thẳng thắn dứt khoát cúp điện thoại.

Lâm Hành xem điện thoại di động, nửa ngày, thở dài. Đưa điện thoại di động để ở một bên, khởi động xe đi ra ngoài.

Vừa tới dưới lầu công ty, đem xe đỗ xong, quả nhiên liền thấy Cố Kỳ Viễn chờ ở cửa.

Hai người đối mặt, Lâm Hành cùng Cố Kỳ Viễn hỏi thăm một chút, đối phương lại cũng không thèm nhìn cậu, móc ra thẻ quét cửa liền đi thẳng vào.

Lâm Hành không thể làm gì khác hơn là thành thật đuổi tới.

Bên trong toà nhà trống trải không có một bóng người, bảo vệ không biết đi đâu. Cố Kỳ Viễn mang theo Lâm Hành đi văn phòng, hai người rất nhanh dọc theo đường cũ trở về. Dọc theo đường đi Lâm Hành nỗ lực tìm chút đề tài, Cố Kỳ Viễn trước sau đều không lên tiếng, trái lại càng đi càng nhanh.

Đến cuối cùng Lâm Hành không thể đuổi kịp bước chân của cậu ta.

Hai người tiến vào thang máy, Cố Kỳ Viễn ấn xuống tầng trệt, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm bảng điện tử dịch chuyển con số. Bên trong thang máy hơi lạnh lan tràn, Lâm Hành không rõ cảm thấy được có chút chột dạ.

"Vẫn là không muốn nói chuyện?" Lâm Hành lại một lần nữa thử thăm dò hỏi: "Giận thật? Bởi vì tớ nghĩ cậu là Úc Thành?"

Cố Kỳ Viễn khóe miệng co rụt lại một hồi, vẫn là không có nói chuyện.

Lâm Hành lại nói tiếp: "Đúng là bởi vì tớ đang nghĩ đến anh ấy, cho nên mới phản xạ có điều kiện."

"Có đúng không?" Cố Kỳ Viễn tựa hồ là tức giận, trái lại cười cười: "Cậu nghĩ đến anh ta làm gì?"

"Tớ..." Lâm Hành há miệng, muốn giải thích cái gì, lại dĩ nhiên phát hiện mình không thể nào mở miệng.

"Cậu yêu anh ta? Đúng không?" Cố Kỳ Viễn quay đầu nhìn Lâm Hành, chậm rãi nói: "Cậu yêu Nam Úc Thành, có đúng hay không?"

Lâm Hành nhìn vào ánh mắt của cậu ta, không biết phải trả lời làm sao.

Cố Kỳ Viễn đột nhiên một quyền nện vào cửa cửa thang máy, giọng căm hận nói: "Ban đầu tớ sẽ không để anh ta mang cậu đi!"

Lâm Hành bị cậu ta làm cho giật mình, nửa ngày không dám lên tiếng. Suy tính một hồi, cậu mới thận trọng nói: "Kỳ thực cậu vẫn luôn biết đến, tớ vốn là GAY, cho nên..."

"Cho nên cái gì?" Cố Kỳ Viễn đột nhiên quay đầu, áp sát vào Lâm Hành. Lâm Hành bị hắn làm cho lùi tới bên trong góc. Cậu thấy rõ ràng, viền mắt Cố Kỳ Viễn dần dần đỏ lên.

"Cậu..." Ánh mắt như vậy, khiến Lâm Hành không có cách nào nhìn thẳng. Cậu há miệng, muốn nói điều gì, lại cảm thấy được lời nói phảng phất bị chặn ở cuống họng, một chữ cũng không nói ra được

Cố Kỳ Viễn cúi đầu, một tay chống ở sau đầu Lâm Hành, nhẹ nhàng dựa vào đỉnh đầu Lâm Hành.

Cố Kỳ Viễn không nói gì, Lâm Hành cũng không biết làm sao mở miệng.

Hai người chỉ như vậy dựa vào nhau, trầm mặc. Mãi đến tận khi thang máy nhắc nhở đã tới tầng một.

Cố Kỳ Viễn này mới chậm rãi giật giật. Hắn

tiến đến bên tai Lâm Hành, nhẹ giọng nói: "Tại sao, từ trước đến nay cậu chưa từng suy nghĩ đến tớ!"

Nói xong, Cố Kỳ Viễn thả Lâm Hành ra, quay người đi ra thang máy.

Lâm Hành ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Cố Kỳ Viễn dần dần đi xa, trong lòng hỗn loạn.

Cậu chưa từng nghĩ tới, Cố Kỳ Viễn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, dĩ nhiên đối với mình vẫn luôn tồn tại tình cảm như vậy.

Chẳng trách mỗi lần nhắc tới Nam Úc Thành, Cố Kỳ Viễn có vẻ hơi tức giận, vừa mới bắt đầu Lâm Hành còn tưởng rằng là bởi vì mình từ bỏ Cố Kỳ Viễn dời ra ngoài sống, cho nên mới làm cho cậu ta đối với Nam Úc Thành có chút bất mãn, không nghĩ tới... Lại là bởi vì nguyên nhân này.

Cố Kỳ Viễn vừa mới câu nói đó, trong thanh âm lộ ra nghẹn ngào, là ngữ điệu Lâm Hành từ chưa từng nghe qua.

Cậu xưa nay cũng không hề nghĩ rằng, sẽ từ trong miệng Cố Kỳ Viễn, nghe được một câu nói như vậy.

Đúng lúc này, Lâm Hành bỗng nhiên thoáng nhìn Cố Kỳ Viễn dừng lại bước chân, ngay sau đó tầm mắt của hắn tìm đến phía một chỗ khác.

Lâm Hành men theo tầm mắt của hắn nhìn sang, vừa nhìn, cũng là ngẩn ra.

Dĩ nhiên là Nam Úc Thành.

Anh dựa vào bên tường, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc, đã bốc cháy đến cuối cùng. Anh lẳng lặng nhìn về phía Lâm Hành, không biết đã đứng ở chỗ này bao lâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play