Mê Phương nghe Kinh Châu đã mất, còn đang suy tính thì được tin PhóSĩ Nhơn đến.
Sĩ Nhơn đem chuyện đầu Ngô để chiêu dụ Mê Phương.
Mê Phương nói :
- Chúng ta mang ơn Hớn Trung Vương rất hậu, nỡ nào lại bội phản !
Phó Sĩ Nhơn lại dụ :
- Vân Trường lúc ra đi có quở hai ta,nếu y thắng phen này ắt ta không khỏi tội, chi bằng đầu phứtlà hơn .
Ðang bàn luận, bỗng có sứ của VânTrường từ Phàn Thành đến cho biết, Vân Trường cần gấpmột ngàn
hộc lương . Ðến truyền hai nơi Công An và Nam Quận phải áp tải đến cho kịp nội đêm nay.
Còn đang phân vân, bỗng có tin báo ngoài thành Lữ Mông đem binh đến vây kín .
Mê Phương thở dài, nói với Sĩ Nhơn :
- Thôi ! Ta đầu hàng quách cho xong .
Phó Sĩ Nhơn bèn mở cửa thành dẫn Mê Phương ra mắt Tôn Quyền.
Quyền mừng rỡ, kéo quân vào thành chiêu an dân chúng.
Lúc ấy, Tào Tháo đang ở Hứa Ðô, bỗng có sứ Ðông Ngô đến báo Kinh Châu đã lấy xong. Xin quân đánh
Phàn Thành để tiêu diệt Vân Trường.
Tào Tháo mừng lắm, bèn sai Từ Quáng phải đánh gấp, còn phía khác kéo đại binh qua Nam Thành Lạc
Dương, đồn trú tại Dương Lục Ba, để tiếp cứu Tào Nhơn.
Từ Quáng tuân lệnh.
Quan Bình thấy Từ Quáng đến bèn dẫn binh ra cự. Ðánh chưa đầy ba hiệp, Bình giả thua bỏ chạy, Từ
Quáng rượt theo, cách ít dặm, bỗng phía sau lửa bốc cháy, Bình biết trại mình bị phá, thu quân về tiếp cứu,
nhưng gặp quân Lữ Kiền chân đánh, khiến Quan Bình phải bỏ chạy về trại trung. Còn Liêu Hóa hay tin Lữ
Mông đã chiếm được Kinh Châu thì cả kinh, bèn chạy về báo Vân Trường.
Vân Trường cả giận nói :
- Ấy là quỷ kế của chúng. Lữ Mông hiện đang đau nặng, còn Lục Tốn là thằng con nít, có chi mà ngại .
Vừa dứt lời, bỗng có tin báo Từ Quáng đã kéo binh đến.
Vân Trường bèn đích thân ra trận, mặc dầu còn đang đau. Quan Bình cản ngăn không được.
Từ Quáng thấy Vân Trường bèn la lớn :
- Từ Ngày xa cách, không ngờ Quan Hầu đã tóc bạc hoa râm. Tôi vẫn nhớ, lúc còn ở với nhau, Quan Hầu
đã dạy dỗ rất nhiều , ơn hay sao quên cho được .
Vận Trường đáp :
- Ta với Công Minh là bạn chí thân. Sao hôm nay lại đến đây tranh hùng ?
Từ Quáng không trả lời, hét lớn :
- Ai dám ra bắt sống Vân Trường ?
Vân Trường ngạc nhiên hỏi :
- Sao Công Minh lại nói như vậy ?
Từ Quáng đáp :
- Hôm nay là việc quốc gia . Nói rồi,liền bươi búa đến đánh .
Quan Bình sợ Quan Công còn yếu sức nên truyền gióng trống thâu quân.
Về đến trại, nghe tin Lữ Mông đã chiếm được Kinh Châu, còn Công An, Nam Quận thì Mê Phương và Sĩ
Nhơn đã dâng thành đầu hàng rồi .
Vân Trường thất kinh, hét một tiếng thật to nhào xuống bất tỉnh.
Một lát Sau tỉnh dậy, Vân Trường than :
- Phải ta nghe lời Vương Phủ thì đâu đến nỗinày .
Rồi lại hỏi :
- Tại sao các đồn mé sông khôngnổi lửa ra hiệu ?
Quân sĩ thưa :
- Lữ Mông giả thuyền buôn, bắt hết quânsĩ nên không còn ai nổi lửa .
Lúc ấy, Quan Ðốc Lương là Triệu Lụy thưa :
- Xin ngài sai người về Tây Thục, tin cho Hớn Trung Vương xin viện binh quyết lấy lại Kinh Châu.
Quan Công trả lời :
- Anh ta đã giao Kinh Châu cho ta. Nay cơ sựthế này, còn mặt mũi nào nữa . Nói đoạn một mặtsai Mã
Lương, Y Tịch trở về Thành Ðô cầu cứu ; mặt khác truyền quân nhổ trại trở về Kinh Châu.
Từ Quáng nghe tin mai phục suốt đêm.
Vân Trường không dám đánh cứ thẳng đường về Kinh Châu.
Khi đó Phàn Thành đã giải vây rồi, Tào Tháo phong cho Từ Quáng làm Bình Nam tướng quân, ở lại giữ
Tương Dương với Hạ Hầu Thượng để ngừa binh của Vân Trường, còn Tào thì đóng tại Mã Ba để nghe tin
tức Kinh Châu.
Quan Công khi ấy trên đường về Kinh Châu, tiến thoái lưỡng nan, vì phía trước là quân Ngô, sau là quân
Ngụy, bèn hỏi Triệu Lụy :
- Binh cứu viện chưa đến, vây phải làmsao ?
Triệu Lụy thưa :
- Phải liều đánh !
Quan Công bèn khiến tấn binh , nhưng lúc này quân sĩ mất hết tinh thần, vì Kinh Châu thất thủ, lại nghe tin
Lữ Mông trọng đải bá tánh trong thành. Vì thế phần đông trốn về đầu hàng hết.
Khi về đến Kinh Châu thì quân sĩ chỉ còn hơn 300 người, Quan Công cả giận hét lớn.
Triệu Lụy thưa :
- Lữ Mông đã lập kế mua lòng quân sĩ , thật khó mà đánh, chi bằng tìm nơi đồn binh để ổn định lòng quân
trước khi ra trận .
Quan Công nói :
- Kinh Châu mất, còn Công An vàNam Quận thì quân sĩ đầu giặc. Vậy đóng quân nơinào ?
Triệu Lụy thưa :
- Ðóng nơi Mạch Thành !
Quan Công y lời.
Trong lúc Quan Công bàn luận cùng chư tướng, Triệu Lụy thưa :
- Chỗ này gần Thượng Dung có Lưu Phong, Mạnh Ðạt phòng thủ . Theo tôi, nên cầu viện hai nơi đó trong
lúc chờ binh Tây Xuyên đến tiếp cứu .
Trong lúc bàn luận, bỗng có tin cấp báo binh Ngô kéo đến vây thành rồi .
Quan Công hỏi :
- Ai dám phá vòng vây đi đến Thượng Dung cầu cứu ?
Liêu Hóa tình nguyện ra đi.
Vừa ra khỏi thành, Liêu Hóa bị Ðinh Phụng chân lại, Quan Bình xông vào đánh, Ðinh Phụng bỏ chạy.
Liêu Hóa xông ra khỏi vòng vây, thẳng tới Thượng Dung.
Nghe tin Quan Công bại binh, Lưu Phong và Mạnh Ðạt đang bàn luận thì Liêu Hóa đến.
Liêu Hóa thưa :
- Quan Công bị bại , hiện đang bị vây tại Mạch Thành, mà binh Tây Xuyên thì đến chưa kịp, nên khiến tôi
đến xin cầu cứu .
Lưu Phong nói :
- Xin tướng công hãy tạm nghỉ, để tôi nghĩ kế đã .
Lưu Phong hỏi Mạnh Ðạt.:
- Nay chú tôi bị vây, ngài tính sao ?
Mạnh Ðạt nói :
- Binh Ngô đang thế mạnh, chín quận Kinh Châu nay đã về tay họ rồi. Duy có Mạch Thành là cho hiểm yếu
lại thêm
Tào Tháo đóng nơi Mã Ba. Giả như số binh của ta ở San Thành mà có đến cũng không cự nổi. Vậy chớ nên
kinh động !
Lưu Phong nói :
- Tôi biết vậy, song Quan Công là chú tôi, lẽ nào ngồi yên mà khôngđi cứu .
Mạnh Ðạt cười :
- Tướng quân đừng tưởng Quan Công là chú. Tôi nghĩ chưa chắc Quan Công đã coi ngài là cháu. Ngài chỉ
là con nuôi mà thôi. LúcHớn Trung vương lập thái tử có hỏi ý Khổng Minh nên lập ai, Khổng Minh cho biết
nên hỏi Vân Trường và Trương Phi. Cả Vân Trường, Trương Phi đều cho là không nên lập con nuôi. Sau
đó, lại có ý đưa ngài ra gửi nơi San Thành này. Bộ ngài không biết hay sao mà còn nghĩ tình chú cháu ?
Lưu Phong nói :
- Rất phải , nhưng nên liệu cách nào từ chối ?
Mạnh Ðạt thưa :
- Cứ nói là thành này mới chiếm, lòng dân chưa an, nếu kéo binh đi, e thất thủ .
Lưu Phong nghe lời, rồi kêu Liêu Hóa lại mà trình tự sự .
Liêu Hóa thất kinh la lớn :
- Nếu thế thà giết Quan Công còn hơn ! Nói rồi khóc lóc van xin.
Lưu Phong và Mạnh Ðạt khoác tay áo, đi vào trong.
Thấy việc không xong, Liêu Hóa lên ngựa mắng nhiếc hai người rồi tiến thẳng về Thành Ðô mà cầu cứu Hớn
Trung vương.
Trong khi đó Quan Công ở Mạch Thành cứ trông binh Thượng Dung đến tiếp cứu mà không thấy, quân sĩ
còn ít, lại bị thương nhiều, lương thực cạnsạch, nên rất bối rối. Bỗng có tin Gia Cát Cẩn tới xinra mắt .
Sau hồi trà nước, Gia Cát Cẩn thưa :
- Tôi vâng lệnh Ngô hầu đen đây khuyến dụ ngài. Bấy lâu Ngô hầu nghe danh Ngài nên rất ngưỡng mộ. Nay
chín quận Kinh Châu đã mất, chỉ còn thành này, Ngài giữ làm chi cho mệt trí. Nếu Ngài nghe tôi, về với Ngô
hầu thì Ngô hầu sẽ giao đạt Kinh Châu cho Ngài để bảo tồn gia quyến.
Gia Cát Cẩn chưa dứt lời, Quan Công đã nghiêm sắc mặt nói :
- Vì chúa công, ta lấy tình thủ túc mà đền đáp. Lẽ nào ta bội nghĩa mà đầu giặc. Ngọc dầu có nát, chứ cái
sắc không phai ; tre dầu có cháy cũngkhông hư cái tiết. Thân ta dù thác, danhtiết cũng không nhơ. Ông chớ
nói nhiều lời .
Gia Cát Cẩn thưa :
- Ngô Hầu chỉ muốn kết nghĩa với ngài để đánh Tào Tháo, chớ nào có ý chi .
Nói vừa dứt, Quan Bình đứng bên muốn rút gươm chém đầu Cẩn.
Nhưng Vân Trường can ngăn :
- Em của va đang giúp bác con ở Tây Thục. Con đừng nóng giận làm hại đến tình cốt nhục của người .
Nói xong, đuổi Cẩn ra ngoài.
Gia Cát Cẩn hổ thẹn về thưa với Tôn Quyền :
- Lòng Quan Công như sắt đá, khó mà dụ được .
Tôn Quyền khen :
- Thực là bậc trung thần !
Lữ Mông thưa :
- Nếu y không chịu đầu mà cố thủ ở Mạch Thành thì ắt không bao lâu lương
sẽ cạn, sớm muộn cũng phải bỏ thành về Tây Thục. Tôi có một kế dầu y có
tài giỏi cũng khó mà thoát được
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT