- Nếu ta kéo hết quân đi thì Tào Tháo trở lại đánh. Vậy nên viết thư cho
Lưu Chương nói rằng Lưu Bị mưu liên kết Ðông Ngô để chiếm Tây Xuyên,
khiến Chương sanh nghi mà đánh Lưu Bị . Lại viết thư cho Trương Lỗ xúi
Lỗ đánh Kinh Châu, Bị không thể cứu ứng hai mặt, ta chiếm Kinh Châu dễ
như trở bàn tay .
Tôn Quyền liền sai sứ đi hai nơi .
Nói về Huyền Ðức hay tin Tôn phu nhân đã về Ngô, lại nghe Tào Tháo đánh Nhu Tu, bèn bàn với Bàng Thống :
- Tháo và Quyền đánh nhau, ai thắng cũng sẽ đánh Kinh Châu vậy ta nên làm thế nào ?
Thống nói :
- Khổng Minh có ở nhà xin chúa công chớ lo . Vậy nên viết thư cho Lưu Chương nói :
- Tháo đánh Ðông Ngô, Ngô cầu cứu Kinh Châu . Ngô là láng giềng, vậy phải cứu nhau . Còn Trương Lỗ đang lo giữ mình, chưa dám xâm phạm biên giới
Thục. Nay tôi đem quân về Kinh Châu cùng Tôn Quyền lo phá Tháo, mong
được Quý Ngọc giúp ba bốn vạn tinh binh mười vạn hộc lương... Nếu được
quân mã tiền lương, ta sẽ có kế hay .
Huyền Ðức liền sai mang thư đi Thành Ðô cho Lưu Chương. Sứ qua cửa Phù Quan có Dương Hoài và Cao
Bái trấn giử . Cả hai biết chuyện này , Duơng Hoài liền đi theo sứ Thành đô . Xem xong thư , chuyện
Lưu Chương hỏi Dương Hoài đi theo sứ của Lưu Bị làm gì ?
Dương Hoài thưa :
- Chính vì cái thư này Lưu Bị đang lo thâu phục nhân tâm để thừa cơ lấy
đất của ta, nay lại cấp cho y quân mã , tiền lương thì thiệt là nguy
hiểm vậy .
Các quan cũng can gián, Chương liền cho lựa bốn ngàn
quân già yếu và một vạn hộc gạo , cho đem tới Huyền Ðức .Lại ra lịnh cho Dương Hoài, Cao Bái phải giữ vững cửa ải.
Huyền Ðức nổi giận đùng đùng mà rằng :
-Ta hao tâm tổn trí lo giử dùm nó mà nó lại đối xử thế này, làm sao cho quân sĩ nức lòng được !
Bàng Thống bảo Huyền Ðức :
- Chúa công cứ mãi nói chuyện nhơn nghĩa, nay sao lại nổi giận thế này .
Huyền Ðức nói :
- Vậy làm sao bây giờ ?
Bàng Thống thưa :
- Có ba cách. Ðánh ngay Thành Ðô là thượng kế . Giả vờ rút về Kinh Châu
hai tướng Dương Hoài , Cao Bái ra tiễn , ta thừa cơ bắt lấy, chiếm luôn
Phù Thành, đó là trung kế . Còn hạ kế là lui về Bạch Ðế
thành , rồi ngày đêm về tuốt Kinh Châu, sau này sẽ mưu tiến thủ.
Việc rất gấp, xin chúa công liệu định ngay .
Huyền Ðức nói :
- Ta xin lựa trung kế .
Bèn gởi thư cho Lưu Chương nói thác là quân Tào đang kéo tới Kinh Châu nên
xin rút về ngay . . Thư tới Thành đô, Trương Tùng tưởng thực nên ngầm
viết lá thư cho Huyền Ðức. Chợt có anh ruột là Trương Túc tới, Tùng giấu thư vào tay áo . Trong lúc hai anh em uống rượu , xẩy bức thư trong tay áo Tùng rớt ra, Túc lẳng lặng nhặt lên về nhà đọc.
Nội dung thư là Trương Tùng tình nguyện làm nội ứng cho Huyền Ðức tiến binh , diệt Lưu Chương .
Trương Túc hoảng kinh , sợ liên lụy liền đem thư vào dâng lên Lưu Chương .
Lưu Chương nổi trận lôi đình mà rằng :
- Huyền Ðức là kẻ thất phu ! Ta trọng đãi mà nó phản ta như thế này !
Bèn đem cả nhà Trương Tùng ra chém hết.
Hoàng Quyền thưa với Lưu Chương :
- Nên truyền lịnh các tướng phải cẩn mật giữ ải, chớ để một tên lính Kinh Châu vào lọt .
Lưu Chương nghe lời, cho thi hành lập tức .
Huyền Ðức đem binh quân qua Phù Thành, mời Cao Bái, Dương Hoài ra chào từ
biệt. Hai tướng bàn với nhau mỗi người mang một đao thật bén trong người lừa khi đưa tiễn giết luôn Huyền Ðức.
Bên này , Bàng Thống bàn với Huyền Ðức :
- Nếu họ hớn hở ra mặt thì phải đề phòng. Còn nếu họ không ra, ta thúc quân đánh thành luôn .
Huyền Ðức bèn mặc áo giáp hai lớp, đeo gươm báu cẩn thận. Lát có tin hai vị
tướng quân ra chào từ biệt. Bàng Thống gọi Hoàng Trung, Ngụy Diên dặn
bao nhiêu quân sĩ ở cửa ải xuống đều phải bắt cho kỳ hết.
Bấy giờ Cao, Dương đều ngầm dắt dao găm trong mình, cho mang rượu thịt đến trước dinh, thấy không phòng bị gì, mừng lắm.
Bước vô Huyền Ðức ngồi cạnh Bàng Thống , hai tướng thưa :
- Nghe tin Hoàng thúc ban sư , chúng tôi có chút lễ mọn ra bái tiễn .
Huyền Ðức truyền :
- Ta có việc cơ mật muốn bàn với hai tướng quân , vậy các người khác hãy lui ra hết .
Thế là quân sĩ đi theo Cao, Dương đành phải lui ra ngoài .
Huyền Ðức liền hô lớn :
- Tả , hữu đâu ! Hãy bắt hai tên này cho ta .
Lập tức Lưu Phong , Quan Bình xông ra bắt, hai tướng Thục không kịp trở tay .
Bàng Thống thét quân khám hai người , quả nhiên thấy trong mình mỗi người
dấu một cây dao găm , liền truyền ngay quân sĩ đem ra chém .
Về
số quân sĩ bắt được , Huyền Ðức đều cho rượu uống rồi tha về hết , ai
nấy đều bái tạ . Một số lại tình nguyện đưa Huyền Ðức đi lấy ải . Tới
cỗng , họ kêu lớn :
- Hai tướng quân đã về mau mở cửa !
Quân trong thành mở toang cửa , tức thời quân Kinh Châu ùa vào , không tốn
giọt máu , lấy được Phù Quan , quân Thục đầu hàng hết.
Lưu Chương ở Thành đô nghe tin trên , than rằng :
- Không ngờ nay xảy ra việc đó thật !
Bèn hội văn võ bàn luận, Hoàng Quân thưa :
- Hãy gởi quan qua chận giử Lạc Huyện là con đường yết hầu, Lưu Bị không thể qua nổi .
Lưu Chương bèn cử Lưu Hội , Lãnh Bào, Trương Nhiệm, Ðặng Hiền cùng đi . Dọc đường nghe nói có Tử Hư Thương Nhân coi số, biết được việc sống chết
nên bốn tướng tìm tới hỏi thăm số mệnh. Hỏi thăm số mệnh . Hỏi mãi , Tử
Hư chỉ đọc mấy câu :
Một rồng , một phượng
Cùng vào Tây Xuyên
Phượng sa xuống đất
Rồng bay lên trời
Liệu mà gìn giử
Không rơi Cửu Tuyền
Trương Nhiệm bảo cả bọn :
- Ồ lão già điên , nghe bàn làm chi vô ích .
Sau đó bốn tướng chia nhau giử các nơi hiểm yếu ở Lạc huyện.
Lãnh Bào , Ðặng Hiền dựng trại ở men núi trước huyện, Lưu Hội, Trương Nhiệm giử trong thành .
Huyền Ðức hay tin trên , hỏi ai dám đi đánh trại lập công, tức thời Hoàng Trung xin đi .
Bỗng có Ngụy Diên chạy ra nói lớn :
- Lão tướng nên nghĩ ở nhà , để tôi đi cho .
Hoàng Trung nỗi giận, Ngụy Diên cũng không chịu rút lui , thành ra hai tướng tranh nhau, sắp sửa cầm binh khí hổn chiến .
Huyền Ðức la lên :
- Ta chỉ trông cậy vào sức của hai tướng, nay tranh nhau một mất một còn sao được ?
Bàng Thống nói :
- Bất tất phải tranh nhau, hùn Lãnh Bào, Ðặng Hiền mỗi người giữ một trại . Vậy mỗi tướng quân đánh một trại . Ai chiếm được trước thì lãnh công
đầu .
Thế là Hoàng Trung đánh trại Lãnh Bào, Ngụy Diên đánh trại Ðặng Hiền , Huyền Ðức lại đích thân dẫn quân theo sau tiếp ứng .
Ngụy Diên nghĩ trong bụng :
- Ta đi thật sớm, đánh luôn trại Lãnh Bào, xong dồn quân đánh tiếp trại Ðặng Hiền, thế là công hai nơi về tay ta cả .
Thế rồi Ngụy Diên đi đường tắt tới ngay trại Lãnh Bào cho quân dương cờ quạt , binh khí sáng lòe .
Lãnh Bào cũng đã chuẩn bị sẳn , liền nổ pháo lệnh , quân Thục ùa ra đón đánh.
Ngụy Diên đang đánh với Lãnh Bào, bỗng có hai cánh quân Thục kéo tới đánh
hai bên hông, quân Kinh Châu cả thua chạy dài thì lại gặp toán quân Thục của Ðặng Hiền ập tới .
Ngụy Diên lúng túng , ngựa bị quỵ hai vó trước, quăng Diên xuống đất .
Ðặng Hiền vung dao toan chém, bỗng một mũi tên bay vù tới, Ðặng Hiền ngã lăn xuống đất.
Lãnh Bào vừa xông lên cứu bạn, gặp ngay Hoàng Trung đánh, Lãnh Bào thua chạy, còn Ðặng Hiền bị tử trận.
Quân Thục chạy hỗn loạn. Sau đó Ngụy Diên mới biết kẻ bắn cung cứu mình chính là Hoàng Trung.
Ngụy Diên sợ tội ôm binh mai phục, dùng câu liêm bắt được Lãnh Bào nên cũng có một chút công.
Quân Tuy Xuyên ở hai trại đầu hàng hết.
Hoàng Trung kễ lại sự việc Ngụy Diên trái lịnh lên Huyền Ðức .
Huyền Ðức toan xử tội, Ngụy Diên dẫn giải Lãnh Bào tới, Huyền Ðức bèn tha
tội, bảo phải tạ ơn Hoàng Trung đã cứu mạng và truyền lệnh từ nay khônlg được tranh công nữa .
Lãnh Bào tình nguyện đầu hàng và xin đi chiêu dụ Lưu Hội, Trương Nhiệm ở Lạc Thành.
Huyền Ðức cho đi .
Về tới Lạc Thành, Lãnh Bào giấu hết mọi chuyên, lại khoe giết được quân canh. cướp ngựa mà về .
Lưu Hội thấy tình thế nguy ngập liền cấp báo Lưu Chương .
Lưu Chương hội các quan lại thương nghị, con trưởng là Lưu Tuần xin đi cứu
ứng Lạc Thành. Một người nữa xin theo giúp , đó là Ngô Ý, em vợ Lưu
Chương. Ngô Ý lại tiến cử hai tướng Ngô Lan, Lôi Ðồng rồi sau đó tất cả
kéo tới Lạc Thành.
Lãnh Bào hiến kế :
- Ðất này dựa sông
Phù Giang, nước chảy xiết mà hai cái trại lại ở dưới thấp kia . Vậy tôi
xin đi xé bờ sông cho nước tràn xuống là quân Lưu Bị chết hết .
Ngô Ý y kế cho thi hành .
Huyền Ðức lúc đó giao cho Hoàng, Ngụy giữ hai trại, còn mình về Phù Thànth.
Chợt có quân báo :
- Tôn Quyền sang kết hiếu với Trương Lỗ , và Lỗ sắp mang quân qua đánh Hà Manh !
Ban Thống bàn với Huyền Ðức cho Mạnh Ðạt và Hoắc Tuân đi trấn giử Hà Mạnh.