Sau đó, đại phu nhân
phái một bà tử quản sự tặng cho phòng của Tào Ngọc Di mười cân than
thượng hạng, nhắn lại là Tào Ngọc Di cứ dùng, đoán chừng đây coi như là
phần thưởng cho chuyện trước đó.
Tào Ngọc Nga và Tào Ngọc Dao hầu như mỗi ngày đều đi theo Nhị phu nhân dự tất cả yến hội lớn nhỏ, Đại
thiếu gia và Tôn Trạch Văn cũng đi theo Đại lão gia, Nhị lão gia xã giao ở bên ngoài.
Mấy ngày nay, chỉ còn lại Tào Ngọc Di và Tào Ngọc
Linh thỉnh an đại phu nhân, mỗi lần đại phu nhân và Tào Ngọc Linh cùng
cười cười nói nói, Tào Ngọc Di chỉ ở một bên ngồi không, mấy lần về sau, đại phu nhân liền lên tiếng miễn quy củ cho Tào Ngọc Di.
Tào Ngọc Di mừng rỡ nhẹ nhõm, cả ngày ở chỗ Chu thị chơi đùa cùng cặp song sinh.
Rất nhanh trong một trận bảo tuyết bay lả tả liền nghênh đón năm mới, năm
mới lần trước Tào Ngọc Di mới vừa dời đến trong viện đại phu nhân, lại
vừa mới đến, bên cạnh cũng không có người có thể tin tưởng, chỉ còn nhớ
bị mẻ đầu không ít. . . . .
"Tứ tỷ nhi, tới xem cái này một chút!" Tào Ngọc Di vừa vào cửa, Chu thị liền ngoắc tay gọi.
"Là cái gì vậy, di nương?" Tào Ngọc Di nện bước chân nhỏ bước nhanh tới.
Chu thị cười híp mắt lấy một cái hộp bạch ngọc khắc chữ phúc ra ngoài,
trước đó vài ngày Tào Ngọc Di đã từng thấy cái hộp tinh xảo tương tự như thế ở chỗ của lão phu nhân, hiện tại Tào Ngọc Di đã không còn bị chút
kim ngân hoặc ngọc thạch xa hoa này làm cho kinh thán, ở chỗ này giàu
nghèo là hai thái cực, dân chúng nghèo khó có thể ăn no mặc ấm liền đối
với hoàng thượng cảm tạ ân đức, tất cả kim ngân bảo thạch gần như là đều tập trung ở trong tay quyền quý, sau khi thấy qua hàng năm ở trong phủ
không biết bao nhiêu tiểu nha đầu biến mất, Tào Ngọc Di không chỉ một
lần cảm thấy mình may mắn ít nhất không cần lúc nào cũng lo lắng cho an
toàn của tính mạng. . . . . .
"Đây là hôm qua phụ thân con có được ở bên ngoài, di nương giữ riêng lại cho con." Chu thị cười mở hộp ra.
Tào Ngọc Di ghé đầu nhìn xem, bên trong là một bộ chung trà màu phấn vẽ
cảnh tuyết rơi, nhẵn nhụi mượt mà, nhìn liền làm cho lòng người thoải
mái.
"Di nương, ở chỗ con có hai bộ chung trà rồi!" Tào Ngọc Di và Chu thị thưởng thức, ngẩng đầu lên nói.
"Tỷ nhi ngốc, hai bộ trong phủ kia của con làm sao xứng, làm sao lấy ra so
với cái này được, những cái đó đều là trong phủ tạo qua sách, rơi vỡ,
vẫn còn có thể thay thế, đến lúc đó, con mời các tỷ muội đến trong phòng ngồi một chút, thế nào cũng muốn. . . . . ." Chu thị thao thao nói một
hồi.
Tào Ngọc Di chỉ đành phải gật đầu liên tục, mặc dù cho đến
bây giờ cũng không có tỷ muội tốt gì được mời đến phòng mình. . . . . .
"Thử cái này một chút!" Chu thị lại mở một cái hộp mạ vàng trên chiếc kỷ trà ra, lấy một đôi trâm cài khảm thạch anh ra ngoài.
Tào Ngọc Di nhìn chiều dài cây trâm kim quang chói lọi kia một chút, phỏng
đoán trọng lượng của nó, lại so lớn nhỏ với đầu của mình, cổ thoáng rụt
xuống.
Chu thị lôi kéo Tào Ngọc Di, lấy hai cây trâm bảo thạch
đơn giản treo lủng lẳng trên đầu nàng xuống, cẩn thận lấy cây kim trâm
một trái một phải cắm vào trong búi tóc của Tào Ngọc Di, rồi tỉ mỉ điều chỉnh vị trí, lui về phía sau nửa bước nhìn một chút, "Mặc dù không
bằng bộ trân châu hồng kia của con, chỉ có điều gần sang năm mới, cũng
nên đổi một vài loại mới được, cái này mang đến hỉ khí (không khí vui
mừng)!"
Dứt lời, Chu thị lấy cái gương đồng sang, nhét vào trong tay Tào Ngọc Di.
Gương đồng chỉ có thể soi được bóng người mơ hồ, bất quá cũng đủ thấy rõ cây trâm sáng long lanh rồi. . . . . .
"Di nương, kể cho cho nghe chút chuyện đi học đi ạ!" Chờ sau khi Chu thị
lấy cây trâm từ trên đầu Tào Ngọc Di xuống cất xong, Tào Ngọc Di dứt
khoát xỏa tóc, bò lên giường thấp nằm xuống lăn lộn.
Chu thị cười đáp ứng, bắt đầu nhỏ giọng nói cho Tào Ngọc Di nghe vài thứ sư phó thích. . . . . .
Qua đầu tháng giêng, Đại thiếu gia sẽ phải đi thư viện rồi, chờ đến tết
nguyên tiêu có thể trở về một ngày, năm trước Đại lão gia đã dẫn Tôn
Trạch Văn đi bái phỏng các phu tử ở thư viện, thuận lợi vào học, từ sau
khi Tào Ngọc Dao bị đại phu nhân sửa trị về sau, Tôn Trạch Văn cũng
thoáng thu liễm một chút, không còn cả ngày ở trong nội viện Tào phủ lấy lòng khoe mẽ nữa, chỉ thường xuyên đến hai chỗ lão phu nhân và đại phu
nhân thỉnh an thôi.
Các cô nương Tào phủ qua tết nguyên tiêu mới
bắt đầu đi học, gặp ngày hội hoặc là thời tiết không tốt đều không cần
đi, buổi sáng học chữ và học quy củ, buổi chiều học thêu thùa và nhạc
khí, sư phó sẽ căn cứ tình hình thực tế của mọi người mà chia ra dạy,
thật sự cũng không có bao nhiêu chỗ khó khăn.
Mùng tám tháng giêng, Chu thị thu dọn một phen, dẫn theo Chu ma ma và Triệu ma ma ôm cặp song sinh đi thỉnh an đại phu nhân.
"Đứng lên đi!" Đại phu nhân nhìn cũng không nhìn Chu thị một cái, cho người
ôm cặp song sinh đến bên cạnh mình, trêu chọc từng đứa một.
Chu
thị tận lực khắc chế mình không nhìn tới cặp song sinh, cung kính nói:
"Phu nhân, Tứ tiểu thư năm nay đã sáu tuổi rồi, theo quy củ nên nhập
học, phu nhân người xem. . . . . ."
"Ta nói ư!" Đại phu nhân giễu cợt phủi Chu thị một cái, khó trách hôm nay chủ động như vậy, thường
nói vô sự bất đăng tam bảo điện (không có chuyện gì sẽ không tìm đến)
mà. . . . . .
"Xin phu nhân làm chủ!" Chu thị ôn hòa nói một câu.
"Bây giờ không phải là Tam phu nhân trông nom sao? Ngươi đi xin Tam phu nhân chuẩn bị bốn phần lễ, dẫn Tứ tỷ nhi đi gặp mấy vị sư phó trước!" Đại
phu nhân lười biếng nói.
"Vâng!" Chu thị vội vàng hành lễ một cái đáp lại, cũng không đề cập chuyện đại phu nhân quên bổ sung thêm nha hoàn.
Cặp song sinh không quen thuộc với đại phu nhân, bị đại phu nhân đùa mấy cái, miệng móm méo khóc lên, hơn nữa là đồng hợp tấu.
"Phu nhân, sợ là Ngũ thiếu gia, Lục thiếu gia đã đói bụng, vẫn nên bảo Chu
ma ma và Triệu ma ma ôm đi xuống, tránh làm ồn người nghỉ ngơi!" Phương
ma ma thấy thế, tiến lên một bước khuyên nhủ.
Đại phu nhân xoa nhẹ cái trán, "Ừ" một tiếng.
Phương ma ma cất giọng gọi người.
Chu ma ma và Triệu ma ma đi vào vội vã hành lễ với đại phu nhân một cái, ôm cặp song sinh đi ra ngoài.
Lúc này Chu thị mới buông lỏng cái khăn đã bị siết biến dạng ra.
"Ngươi trở về đi thôi, ồn ào làm cho ta có chút nhức đầu!" Đại phu nhân lạnh mặt nói.
Chu thị vội vàng hành lễ một cái lui ra ngoài, đuổi theo Chu ma ma và Triệu ma ma.
"Lúc trước thật đúng là nhìn lầm. . . . . ." Đại phu nhân cắn răng nghiến lợi phun ra một câu.
"Các ngươi đều đi xuống đi, nơi này có lão nô là đủ rồi!" Phương ma ma nghe
đại phu nhân nói mặt liền biến sắc, vẩy lui hạ nhân trong phòng.
Đại phu nhân lại giận dử đập xuống giường một cái.
"Phu nhân, chẳng qua là hai đứa bé không biết gì mà thôi, mùng chín tháng
sau không phải là lễ trảo chu (chọn đồ vật đoán tương lai) của bọn chúng sao! Chỉ cần động tay chân, để bọn chúng mất lòng lão phu nhân và lão
gia, đến lúc đó còn không phải là mặc cho phu nhân nhào nặn sao, hiện
tại, quan trọng nhất chính là phu nhân tĩnh tâm dưỡng tốt thân thể. . . . . ." Phương ma ma thu dọn chén trà xuống, nhẹ giọng khuyên nhủ.
"Ma ma nói đúng, lần này chúng ta phải tính toán tốt hơn, tránh lại bị lộ ra ngoài. . . . . ." Đại phu nhân cười lạnh nói tiếp.
"Phu nhân không được lao tâm lao lực nữa, hao tổn thân thể không đáng, thái y đã căn dặn là phải tĩnh dưỡng, phu nhân chớ có khinh thường, chuyện như vậy chờ lão nô sắp xếp xong xuôi, phu nhân chỉ cần quan sát là được. . . . . ." Phương ma ma cuống quít khuyên nhủ.
"Ma ma yên tâm, ta biết nặng nhẹ!" Tâm tình Đại phu nhân dần dần bình phục lại, vuốt vuốt chuỗi tràng hạt nói.
"Vốn là lão nô đa tâm, phu nhân tất nhiên là cực kỳ khôn khéo!" Phương ma ma cười nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT