Anh vội ôm sát cô vào lòng, sợ cô hoảng hốt. Cô cảm thấy hiện tại rất hạnh phúc mặc dù trong cái ánh đèn tối thui này. Nhân viên của nhà hàng đã đi chỉnh sửa lại điện trong nhà hàng. Một bàn tay nào đó dường như nắm chặt tay cô. Cứ ngỡ là bạn bè của cô, nên cô khẽ kêu.
_Chờ có điện sẽ sáng, đừng sợ_Cô nói cho người bên kia nghe. Người đó không đáp. Cứ nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô kéo về phía đó. Cô chống cự, và liên tục hỏi ai vậy? Nhưng không có tiếng trả lời. Cô sờ được thứ gì đó trên tay kẻ đó. Mà cô chưa hình dung ra được. Người đó buông tay cô ra, rồi tiến lại anh dúi vào cho anh một tờ giấy ghi chú nhỏ, rồi bỏ đi. Sau khi người đó bỏ đi thì hai phút sau, đèn lại sáng lên. Nhà hàng đã thông báo về sự cố bất ngờ và mong gia đình thông cảm cho sự cố ấy mà tiếp tục vui chơi. Anh nhìn tờ giấy trong tay mình.
"Sẽ có thời gian nhất định MT"_ chỉ câu ngắn gọn như thế thôi cũng khiến anh suy nghĩ kỹ hơn. Lén không cho cô biết mặc dù cô đang dò hỏi anh, nhưng anh vẫn giữ đềm đạm vẫn tươi vui với mọi người nhưng lại luôn suy nghĩ câu hàm ý đó. Cô nhìn xung quanh, nhìn xem ai có thể là người ban nảy kéo cô đi, nhưng vô ích vì cô chả thấy ai đứng gần mình. Chỉ có anh và cô đứng ở đó. Vậy chắc có lẽ người khác nhầm người cứ tưởng bạn mình nên kéo đây mà. Mặc kệ cô không quan tâm, cô vui đùa với mọi người, vì hôm nay là ngày vui của cô mà. Lớn thêm một tuổi nữa rồi!