CHƯƠNG 15

 

“Chúng ta như thế nào?” Hồ Vương hỏi tới.

“Không có gì, không có gì, dù sao bổn vương sẽ không lấy nữ nhi của ngài, cho dù nàng là thiên tiên hạ phàm cũng thế thôi, tâm bổn vương đã có chủ rồi!” Trở tay bắt lấy tay Kim Ngọc.

 

Sờ ngón tay ngọc thon dài của người trong lòng, Lang Nguyên trong lòng đắc ý ứa nước bọt, nếu không phải Hồ Vương ở đây, y đã sớm nhào tới ôn tồn một phen…

 

“Vậy cũng không sao, bổn vương cũng không phải bắt ngài chỉ lấy một mình Ngân nhi, phụ vương ngài không phải cũng tam thê tứ thiếp, phi tần vô số.” Kim Ngọc trốn trên giường không hiểu nguyên nhân vì sao Hồ Vương nhất quyết phải hoàn thành hôn sự này.

 

Nhị muội tú lệ, phẩm tính đoan trang, rõ ràng không sợ không tìm được hảo phu quân, vì sao phụ vương đầu tiên phái hắn đi Lang tộc cầu thân, bản thân lại chạy tới Hổ tộc?

 

Chẳng lẽ trong đó, có ẩn tình gì hắn không biết?

 

Sau khi trở về hắn nhất định phải hỏi phụ vương cho rõ!

 

“Ba nghìn hồ nước, bổn vương chỉ uống nước duy nhất ở một hồ, Hồ Vương hẳn là hiểu rõ tấm ý bổn vương rồi.” Thẳng thắn cự tuyệt, trên mặt Lang Nguyên hiện ba phần tình cảm.

 

“Đã như vậy, bổn vương cũng không ép buộc.” Vung ống tay áo, Hồ Vương thở hỗn hển rời đi.

 

Trước khi đi, không nhịn được quay đầu lại liếc giường lớn, đột nhiên, hắn cảm giác cánh tay ngoài trướng có chút nhìn quen mắt…

 

“Tốt rồi, Tiểu Ngọc Ngọc không cần thẹn thùng nữa, ra đi.” Bàn tay to cách tấm chăn mỏng nhéo mông Kim Ngọc.

 

Cố ý nói trước mặt Hồ Vương như vậy vì hai lí do, thứ nhất là sợ Kim Ngọc giận, thứ hai cũng là muốn Kim Ngọc hiểu rõ tâm ý y.

 

“Tại sao ngươi không cưới nữ nhi của Hồ Vương?”

 

Đột nhiên kéo chăn xuống, lộ ra hơn phân nửa khuôn mặt, con ngươi màu vàng tràn đầy nghi vấn ——

 

Thân là Hổ Vương y cưới nữ nhi của Hồ Vương, chẳng phải là môn đăng hộ đối, tuyệt thế hảo nhân duyên?

 

Đáng lẽ y phải không nói hai lời đáp ứng, thật không biết y nghĩ cái quái gì trong đầu nữa!

 

Mà ngay cả bộ dáng của Nhị muội y còn chưa thấy đã vội vàng từ chồi, không phải quá coi thường Hồ tộc sao?

 

“Bổn vương không phải đã nói rồi sao, có tuyệt thế vô song Hổ Hậu như cưng, ta còn muốn nữ nhi của hắn làm gì?” Nâng cằm hắn, hôn xuống đôi môi thơm mát, Lang Nguyên cười thoải mái cực kỳ.

 

Tiểu Ngọc Ngọc ngơ ngác hảo đáng yêu, thật muốn đùa đùa hắn.

 

“Kỳ thật… Kỳ thật ngươi cưới nàng cũng không tệ, nghe nói nàng…”

 

Tốt nhất là lập tức cưới nhị muội, như vậy sẽ không dây dưa mình nữa, y sẽ trở thành muội phu tương lai của hắn!

 

Từ khi biết người nọ là Hổ Vương, hắn biết mình không giết được y, nếu không giết được y, hắn nhất định phải lấy lại công đạo trên người y!

 

“Cưng muốn bổn vương lấy nàng, cưng một chút cũng không để ý bổn vương sao?” Khuôn mặt tuấn tú của Lang Nguyên trong nháy mắt tối sầm, nheo lại mắt Hổ, chăm chú nhìn hắn.

 

Y cũng đã bày tỏ tâm tình trước mặt Hồ Vương, ngay cả vị trí Hổ Hậu cũng để cho hắn, chẳng lẽ còn không làm hắn động tâm sao?

 

Hay là tim hắn bằng đá?

 

“Đó là đương nhiên…” Thuận theo trả lời, không chú ý vẻ tối tăm trên mặt y.

 

Tốt nhất là y lập tức đại hôn lấy nhị muội làm Hổ Hậu, như vậy vừa hoàn thành tâm nguyện của phụ vương, vừa giải thoát mình.

 

“Cưng thật sự làm tổn thương trái tim ta a!” Gằn từ chữ một, Lang Nguyên sắc mặt đen như đáy nồi.

 

Nộ khí đằng đằng tiến lên, đem Kim Ngọc đặt ở dưới thân, như muốn đem hắn nhập vào cơ thể mình.

 

“Có phải ngươi đau tim đến phát điên không, ta rõ ràng là nam tử, vì sao ngươi chấp mê không tỉnh, đừng dây dưa với ta nữa!” Gian nan há mồm hít vào một hơi, Kim Ngọc cố hết sức đẩy người kia nhưng vô dụng.

 

Hắn đã sớm cho y thấy, hắn không thích nam tử, càng không thích y, y lại không nghe kiên quyết cột hắn bên người, còn tùy ý vũ nhục hắn!

 

“Mặc kệ thế nào, bổn vương tuyệt đối không buông tay!” Bạo khí nổi lên, Lang Nguyên điên cuồng gặm cắn cổ hắn, như muốn cắn xé da thịt hắn.

 

“Buông ra, đau quá.”

 

Cảm giác như có hàng vạn kim đâm trên cổ, càng ngày càng đau đớn, mũi ngửi thấy mùi máu tươi, hắn biết mình chảy máu rồi.

 

Chảy máu không sợ, cái làm hắn sợ là bộ dạng điên cuồng này của Lang Nguyên…

 

“Không tha, trừ phi bổn vương chết, cưng đừng mơ rời bổn vương nửa bước.” Miệng rộng hé ra, liếm mỗi một chỗ vết thương, mút mát máu tươi.

 

Mùi máu tươi kích thích tính dã thú, y hận không thể xé người dưới thân ra thành từng mạnh nhỏ rồi nuốt hết vào bụng…

 

Y nên làm thế nào? Y phải làm sao để lưu lại Kim Ngọc?

 

Bây giờ y chỉ lưu được thân thể hắn, nhưng không lưu được tâm hắn, hắn chỉ coi mình là Hổ Vương mà thôi, không hề xem mình là một nửa kia của hắn!

 

“Vậy ngươi giết ta đi, toại nguyện ta.” Tránh mà tránh không thoát, đánh mà đánh không lại, nhắm hai mắt, một lòng muốn chết.

 

Chết cũng tốt, dù sao để phụ vương biết mình chịu nhục còn tồi tệ hơn, đỡ phải liên lụy mất mặt Hồ tộc!

 

“Bổn vương làm sao để cưng chết chứ.” An ủi khuôn mặt tái nhợt của hắn, Lang Nguyên ôn nhu khuyên nhủ.

 

Nhìn Tiểu Ngọc Ngọc nằm trên giường, mặt không có chút máu, thân thể suy yếu, trái tim y như bị dao cứa… Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play