"Dị bảo?"
"Dị bảo... ?"
Hai giọng nói khác nhau đồng thanh vang lên ở phía trước và phía sau. Trần
Vũ Phi nghe thấy tiếng, hắn lập tức ngoảnh mặt quay về phía Nam Đường,
thấy đối phương nghiêng đầu, hiển nhiên là nàng ấy cũng không hiểu.
"Lục sư đệ, dị bảo đó là vật gì?"
Trần Vũ Phi để tay lên ngực tự hỏi, từ nhỏ lên núi Ngọc Khê, hắn chưa từng
nghe nói đến việc trong môn phái có bảo bối gì. Dị bảo này, có lẽ là do
người của Huyền Thiên môn lấy cớ, đòi bảo vật là giả, mượn cơ hội để gây sự mới là thật.
"Chao ôi, bọn họ không cần đồ vật!" Lục sư đệ
sốt ruột chỉ vào Nam Đường rồi đáp: "Thứ bọn họ muốn chính là bảo vật từ trên trời giáng xuống lúc hai bóng trăng trùng nhau, chính là nàng ấy!"
Nam Đường: "... Nhưng ta là người."
Rốt cuộc Trần Vũ Phi đã hiểu, hắn xoa đầu Nam Đường, tiện thể vuốt thẳng
mái tóc cho nàng, hắn quay đầu lại nói với Lục sư đệ: "Ta biết rồi, là
người của Huyền Thiên môn lầm tưởng thứ từ trên trời rớt xuống là dị
bảo, bọn họ không biết thực ra là một người bị rơi xuống. Chuyện này chỉ là hiểu lầm, đệ đã nói với Chưởng môn chân nhân và chư vị trưởng lão
chưa? Họ nói gì?"
"Đệ đã báo tin, trưởng lão nói không được quấy rầy họ bế quan, có việc thì tự giải quyết. Chưởng môn chân nhân nói ông ấy muốn đi ngao du khắp nơi, mọi chuyện giao cho sư huynh. Ông ấy còn
nói, còn nói..." Lục sư đệ do dự liếc nhìn Trần Vũ Phi, trên khuôn mặt
mũm mĩm lộ vẻ khó xử.
"Ông ấy nói cái gì?" Trần Vũ Phi hỏi.
Thấy Lục sư đệ vẫn ấp a ấp úng, hắn khẽ cười nói: "Sư đệ, đệ cứ nói, đừng ngại."
"Chưởng môn nói, nếu huynh xử lý không tốt, lúc trở về ông ấy sẽ dùng giày để
đánh mông huynh." Lục sư đệ kìm nén đến nỗi đỏ mặt, dùng âm lượng nhỏ
nhất để nói ra những lời này, thấy sắc mặt Trần Vũ Phi không vui, hắn
bèn vội vàng bổ sung một câu: "Đây là nguyên văn câu nói của sư phụ lão
nhân gia, không phải là đệ nói."
Loại sư phụ này, thà rằng để cho yêu quái bắt đi.
Trần Vũ Phi cắn răng gằn từng chữ: "Ta - biết - rồi."
Lục sư đệ lo lắng nhìn về phía cửa rồi nói với Trần Vũ Phi: "Đại sư huynh,
huynh đã hiểu ngọn nguồn sự tình thì mau mau cùng đệ đi qua đó đi, nếu
không thì người của Huyền Thiên môn sẽ thực sự xông vào được."
"Đi thôi."
Trần Vũ Phi vung tay áo lập tức rời đi, nhưng đột nhiên có một bàn tay nhỏ kịp thời túm chặt lấy tay áo của hắn.
"Này, có thể dẫn ta đi cùng không?"
Nam Đường nhìn thẳng vào mắt Trần Vũ Phi, xấu hổ rụt cổ, kiên định mà nói: "Người bọn họ muốn tìm... Không phải là ta sao?"
Trần Vũ Phi chợt nhíu mày hỏi: "Cô nương đến đó thì có ích lợi gì?"
Nam Đường có chút thẹn thùng cúi đầu, ngón tay nắm chặt vặn mép váy, nàng nói: "Ta đánh nhau rất giỏi."
Trần Vũ Phi liếc mắt đánh giá nàng từ trên xuống dưới, nàng thấp hơn hắn một cái đầu, thân hình gầy yếu, mặc bộ áo trắng trên người làm nàng càng có vẻ giống như gió thổi một cái là bay, huống chi quanh thân không cảm
nhận được một chút nguyên lực dao động nào, nói đánh nhau rất giỏi, thật sự không thể khiến cho người ta tin.
Nam Đường nhìn ra vẻ không tin trong mắt hắn, nàng ưỡn ngực nói: "Ta thật sự rất lợi hại."
Trần Vũ Phi vẫn muốn từ chối, nhưng Lục sư đệ ở một bên phụ họa: "Đại sư
huynh hãy mang nàng ấy theo, tiện thể giải thích rõ ràng mọi chuyện với
Huyền Thiên môn."
Trần Vũ Phi nghĩ trong lòng, nguyên nhân chủ
yếu của chuyện này không hề nằm ở chỗ bảo vật, mà là Huyền Thiên môn có
dã tâm muốn chiếm núi Ngọc Khê, nhưng đối mặt với ánh mắt của hai người, hắn nhất thời mềm lòng không nói ra miệng, đành phải dẫn Nam Đường
theo.
Một khi thực sự xảy ra đánh nhau, cùng lắm là che chở cho nàng ấy một chút. Hắn bất đắc dĩ nghĩ thầm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT