" Tại sao? Tại sao nàng lại là con của hắn? Tại sao?"
Trời nổi gió, mây dông ùn ùn kéo đến. Từng hạt mưa tí tách rơi, Mục Thiên ngã quỵ giữa màn mưa. Chẳng biết y đã khóc bao lâu! Chẳng biết cơn mưa lúc nào sẽ kết thúc! Và liệu rằng cơn mưa đó có thể làm trôi đi bao ái hận được không? Chẳng có lấy một ai có thể biết được!
Ánh dương đã dần trở lại sau cơn mưa ròng rã ba ngày qua. Từng chiếc lá, một màu xanh mơn mởn tô điểm cho ánh vàng. Khu rừng bạt ngàn, bao trùm lên toàn vùng cận Cao Sơn. Cách dãy núi Cao Sơn khá xa, tiếng kêu inh tai của đàn quạ đã phá hỏng đi những khung cảnh tuyệt đẹp. Tiếng gió đìu hiu lẫn với tiếng kêu thất thanh, không khí ảm đạm, lẫn với mùi máu. Qua từng kẽ lá, khung cảnh đáng sợ hiện ra, hơn chục đạo ảnh đang vây quanh một vị thanh niên. Khuôn mặt vị thanh niên trắng bệch, cánh tay phải rỉ máu tí tách, cánh tay còn lại cầm thanh kiếm cắm chặt xuống đất. Mười mấy đạo ảnh từ từ di chuyển xung quanh vị thanh niên, cánh tay run run liên hồi. Bỗng nhiên, vị thanh niên xoay thanh kiếm dính chặt dưới đất, ngay lập tức mười mấy đạo ảnh ngã gục xuống đất, chẳng còn cảm thấy nhịp thở - chúng đã chết!
Vị thanh niên thở phào nhẹ nhõm, gắng gượng đứng dậy, nhưng lại ngay khuỵ xuống, miệng khẽ nhỉ máu. Vị thanh niên đưa mắt nhìn xung quanh, cất tiếng nói:
" Là kẻ nào?"
Dứt lời, làn sương từ đâu xuất hiện nhẹ nhàng phủ xung quanh vị thanh niên. Từng tiếng cười khanh khách trải dài, thoắt ẩn thoắt hiện một thân ảnh giữa làn sương. Làn sương dần tan đi, thân ảnh ngày càng rõ ràng, cường tráng, lực lưỡng, vác một thanh đao đi đến trước mắt vị thanh niên, cười lớn:
" Chân Úy Văn! Không ngờ ngươi còn có ngày này! Ngươi không ngờ đúng không? Hắc hắc hắc!"
Vị thanh niên nhổ một búng máu, ngay lập tức khuôn mặt dần trở nên già nua, khiến tên đô sĩ càng thêm sảng khoái:
" Hắc hắc! Lão già, ngay cả Nguyên Dung ông cũng không giữ được thì còn lại gì sau cơn mưa! Hay để ta Liệt Diễm Xích tiễn ngươi một đoạn vậy!"
Vung thanh bảo đao, Liệt Diễm Xích hét lớn toan chém Chân Úy Văn, nhưng tự nhiên lại khựng lại, khựng lại vì không thể tiếp tục. Giữa khung cảnh ấy, tiếng sáo của ai bỗng nổi lên, du dương lạ lùng, tiết tấu rất nhanh nhưng lại khiến người ta say đắm. Chân Úy Văn nhắm mắt say sưa nghe tiếng sáo, cả đời lão đã không còn gì hối tiếc. Lão khẽ mở mắt đón nhận cái chết. Nhưng khiến lão nhất thời cả kinh, Liệt Diễm Xích vẫn như pho tượng đứng yên, ánh mắt đê mê. Tiếng sáo rít lên một tiếng dài trước khi ngừng hẳn. Lão Chân Úy Văn lại một lần nữa thất kinh, tên Liệt Diễm Kính đã bị phanh thây, chỉ còn cái đầu nguyên vẹn với ánh mắt kinh sợ. Lão già run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh toát ra, lão lần đầu cảm thấy sự sợ hãi. Lão có thể nhận thấy được thêm một thân ảnh nữa đang ở cạnh lão. Thân ảnh lạ mặt khẽ áp sát Chân Úy Văn:
" Lão già không sao chứ?"
Chân Úy Văn lão niên lắp bắp:
" Ngươi...Là....Ai...?"
Thân ảnh lạ lại tiếp tục khẽ nói:
" Ta là ai không quan trọng. Quan trọng là ta đến cứu ngươi."
Lão tuy trong lòng đã giảm bớt phần nào lo âu tuy nhiên vẫn phải đề phòng:
" Là ai phái ngươi đến?"
Thân ảnh xoay mình, cười nói:
" Là ai không quan trọng! Quan trọng là ngươi nên sống để cứu Chân Nguyên tông, Chân trưởng môn à!"
Chân Úy Văn càng thêm nghi hoặc:
" Rốt cục ngươi là ai? Sao biết được chuyện tông môn của ta?"
Thân ảnh lạ tiếp tục cười:
" Ta là Chân Truyền Chính Quy! Sư ca của lão!"
Lão già nghe đến tên của Chính Quy liền hoảng hốt:
" Chính Quy sư ca!"
Chẳng ai biết rằng Úy Văn và Chính Quy là huynh đệ đồng môn mà thân ảnh trước mắt lại có thể biết được chứng tỏ y có quan hệ với Chính Quy. Chân Uý Văn khẽ cúi đầu:
" Chính Quy sư ca dạo này thế nào?"
Thân ảnh vội nói:
" Chuyện gì nói sau! Đi theo ta chữa thương!"
Lão Chân Uý Văn phun một búng máu, khẽ cười khổ:
" Sợ rằng không có sau này! Vị đại hiệp này nếu đã quen với Chính Quy sư ca ta thì hãy nể tình giúp ta một việc! Đưa ngọc bội này đến Chân Nguyên Tông giao cho cháu gái ta Chân Mộc Uyển. "
Lão già đưa miếng ngọc bội cho thân ảnh lạ.
" Hãy....Nhớ........Giúp......Ta......Phụt....."
Lão Chân Uý Văn phun bọng máu cuối đời, thân ảnh lạ vén tóc lên thở dài - khuôn mặt quen thuộc Mục Thiên.
Chân Nguyên Tông.
Ở giữa chính điện, một nhóm người đang ngồi quanh một ngọn nến đã tắt ngấm. Bỗng một người lên tiếng:
" Uyển Nhi....!!"
Một cô gái ngồi trung tâm, khuôn mặt vô cảm:
" Gia...Gia...Đi....Rồi...!
Nhanh chóng lau vệt nước mắt, cương quyết:
" Chúng ta còn bao nhiêu ngày?"
" Ba ngày...."
Sau khi chôn cất Chân Uý Văn, Mục Thiên liền rời đi:
" Chính Quy! Việc ông nhờ ta không thể làm xong rồi! Uý Văn! Tâm nguyện của ông ta sẽ cố gắng! Từ đây đến Chân Nguyên tông gần bảy trăm dăm dặm - Ba ngày!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT