Tiêu Một đuôi lông mày nhướn lên một cái, ngạo nghễ đáp:

- Giọng điệu của Công tử, tựa hồ rất là coi trọng đối với Thần Dạ kia. Với thiên phú tu luyện bẩm sinh của hắn, đáng giá sao?

- Nhưng không biết Tiêu đại ca lại đối đãi như thế nào với ta đây?

Người trong kiệu nhàn nhạt hỏi.

- Cái này. . . .

Tiêu Một vẻ mặt biến đổi, sau khi trầm lặng một hồi hắn mới ôm quyền cung kính nói:

- Đa tạ công tử chỉ điểm, Tiêu Một biết sẽ phải làm như thế nào. Nếu có cơ hội, ta sẽ không hơi đâu để ý trước khi thịnh hội săn thú Đông Giao bắt đầu. Để cho công tử hoàn toàn khỏi phải nghĩ tới thận trọng đối đãi đối với Thần Dạ.

- Cái này cũng không cần, nếu Thần Dạ đã đưa ra việc tái chiến ở dịp săn thú Đông Giao, vậy thì nhất định phải phải chờ tới ngày hôm đó. Ta chỉ là hy vọng Tiêu đại ca không nên bởi vì bất cứ ngoại lực gì mà khinh địch, mọi việc cũng có ngoại lệ, càng không có chuyện nói đến tuyệt đối.

- Vâng, công tử, ta đi về trước .

Sau khi Tiêu Một đi xa, tấm màn trên cỗ kiệu kia mới bị nhẹ nhàng vén lên, một làn gió thơm thoang thoảng lập tức hơi phát tán ra khắp một chốn quanh đó . . . .

- Thần Dạ!

Người trong kiệu thì thầm nói nhỏ một câu, chợt từ từ hạ màn kiệu xuống, cả người hắn lâm vào trong một loại trầm lặng khi vắt óc suy nghĩ .

Sau một hồi, hắn giống như đang tự nói một mình mà hỏi:

- Thần Dạ thông minh tài trí, thì cho tới bây giờ ta cũng không từng hoài nghi. Hôm nay Tiêu Một tìm hắn, tin tưởng trong lòng hắn nhất định đã hiểu rõ là xảy ra chuyện gì. Cho nên, hắn chưa từng tránh lui. Bởi vì hắn biết, sau khi tránh né sẽ có đả kích như thế nào đối với danh dự của Thần gia.

- Nhưng không nghĩ tới, Thần Dạ hắn lại biểu hiện quyết đoán như thế. Cái này rõ ràng đã là mượn một hành động này để nói cho mọi người, Thần gia không phục!

Người trong kiệu tiếp tục nói:

- Chẳng lẽ, tất cả mũi nhọn nhằm vào những năm gần đây đã khiến cho lão Vương Gia mất đi sự nhẫn nại sao?

- Nếu nói như vậy?

Âm thanh người trong kiệu đột biến:

- Lão Vương Gia đã không nhẫn chịu nổi. Đối với chúng ta mà nói, tất nhiên là cơ hội tuyệt hảo. Tuy nhiên, một khi đại chiến bắt đầu thì trăm họ sẽ lầm than!

- Lão Vương Gia, tại sao ngài không tiếp tục ẩn nhẫn nữa chứ? Nói vậy, Thần gia mặc dù phải chịu rất nhiều ủy khuất, rồi đến cuối cùng hoàng đế bệ hạ cũng sẽ không bỏ qua bất cứ người nào của Thần gia. Chính là, lấy tính mạng những người trên dưới này của Thần gia , đánh đổi lấy hoàng quyền Đại Hoa hoàng triều vững chắc, trên dưới một lòng, làm cho dân chúng có khả năng an cư lạc nghiệp. Như vậy thật tốt, đó không phải chính là nguyện vọng năm đó của ngài và Thánh Chủ Gia sao?

Người trong kiệu nhẹ nhàng thở dài:

- Vì sao trước khi mất, ngài lại phạm vào hồ đồ, muốn vì Thần gia mà giành cho một tương lai, rồi bỏ mặc Đại Hoa hoàng triều không để ý? Bên trọng bên khinh, lão Vương Gia, ngài hẳn là sẽ phân biệt được rõ ràng a!

- Thôi vậy, không đi suy đoán tâm tư của lão Vương Gia nữa. Ông ấy là nhân vật như thế, lại há là ta hiện tại có khả năng đủ để đo lường được sao?

Người trong kiệu lắc đầu khẽ cười, lông mày phút chốc nhíu chặt:

- Biểu hiện hôm nay của Thần Dạ, cực kì đặc sắc. Nếu đổi lại là ta, không nghi ngờ đây sẽ là cách thức giải quyết tốt nhất. Chỉ có điều là, với thực lực của Tiêu Một mà lại không thể khiến cho hắn trọng thương. Hơn bốn năm trước, những chuyện đã phát sanh ở Bắc Vọng Sơn, đều là giả sao?

- Ngươi vừa rồi có nói với Tiêu Một, mọi việc cũng có ngoại lệ, càng không có gì tuyệt đối mà nói đến. Làm thế nào đảo mắt mà lại lật nhào lời của mình vậy?

Ở trong cỗ kiệu , đột nhiên xuất hiện một đạo âm thanh già nua. Thì ra là bên trong còn có một người khác.

- Nói là như thế. . . .

Người trong kiệu có hơi cười khổ nói tiếp:

Nhưng mà Thần Dạ đã bị hủy căn cơ, đan điền bị tổn thương. Tình huống như thế, trong thế gian hẳn là không có bất cứ thần đan thần dược nào có khả năng chữa trị hoàn hảo.

Âm thanh già nua thản nhiên nói:

- Ngươi nói không sai, loại vết thương thế này, giống như là một người đã chết, hồn phách tản mát, không biện pháp có khả năng lại khởi tử hồi sanh, có thể làm cho căn cơ khôi phục như cũ.

- Vậy ý tứ của Càn lão là gì?

Ông lão được gọi là Càn lão đó, âm thanh bỗng đột nhiên trĩu nặng đi rất nhiều:

- Nếu như lão phu không có nhìn lầm , Thần Dạ hiện tại đi là theo đạo tu luyện thân thể. Hơn nữa, ít nhất cũng đã nhập môn .

- Cái gì?

Với phong thái của người trong kiệu, khi nhắc tới Thần lão gia tử cũng không từng có chút xíu để ý mà xét, thì hắn đối với chính mình cũng có đủ tự tin sẽ tuyệt đối nắm chắc tình hình thế cuộc. Từ đó thấy được tính tình hắn nhất định cũng thập phần cứng cỏi. Vậy mà sau khi nghe nói như thế thì vẫn cứ giật mình không nhỏ.

Thần gia tất nhiên quyền thế kinh người, tài nguyên tu luyện trong nhà có được nhất định cực kỳ phong phú. Nhưng mà, tu luyện thân thể lại đòi hỏi cần phải nỗ lực gấp đến mấy lần so với Huyền Khí Chi Lộ.Hơn nữa, còn không nhất thiết có khả năng thành công.

Nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, tin tưởng không có người nào lại chọn con đường này để đi!

Thần Dạ lại làm được . . . .

Hao hết khí lực, người trong kiệu mới áp chế sự kinh ngạc trong lòng, lại vẫn cười khổ liên tục:

- Khó trách trong một đêm, phương thức hành động của lão Vương Gia thay đổi rất nhiều. Khó trách lấy lực của Tiêu Một đều không thể chỉ một kích làm trọng thương Thần Dạ. Khó trách Trường Tôn Phi ở trước mặt hắn lại chật vật như vậy . . . .

- Thần Dạ a Thần Dạ!

Người trong kiệu sắc mặt đột nhiên phát lạnh mà nói:

- Càn lão, xem ra, kế hoạch của chúng ta phải điều chỉnh một phen. Nhất định phải phải bao hàm Thần Dạ vào trong đó.

- Lão phu đã hiểu, nếu có cơ hội, lão phu sẽ làm Thần Dạ biến mất.

Người trong kiệu khẽ phẩy tay mà nói:

- Thần Dạ có được thành tựu như thế, lão Vương Gia khẳng định như nhặt được trân bảo, làm sao lại cho lão cơ hội như vậy? Nói cách khác, không cần biến cố bốn năm trước thì Thần Dạ cũng đã chết.

- Không giết được hắn, còn phải nhìn hắn trưởng thành. Loại cảm nhận này rất khó chịu, nhưng mà . . . .

Người trong kiệu lạnh nhạt cười một tiếng, vô cùng tự tin phun ra.

- Liền để ta xem nào. Năm đó, ở trong miệng tất cả đám trẻ tuổi thì hắn được xưng là thần bí khó lường. Từ nay về sau, liệu hắn có khả năng làm được loại tình trạng này hay không? Ta càng muốn biết hơn, đế đô Tuấn Ngạn Bảng có phải thật sự có quyền uy tuyệt đối như vậy hay không!

Không tiếp tục đi loanh tranh trong thành nhiều hơn, Thần Dạ liền quay trở lại trong nhà!

Nhưng trên đường từ bên ngoài trở về, ở trong đầu Thần Dạ đều luôn hồi tưởng việc vừa rồi. Không phải hắn nghĩ tới chuyện Tiêu Một khiêu khích. . . . Tiêu Một tất nhiên là thiên tài, trên dưới hai mươi liền đạt tới cảnh giới Sơ Huyền Tam Trọng. Với thiên phú bẩm sinh và tu vi như thế, nhìn khắp cả Đại Hoa hoàng triều cũng sẽ không có người có khả năng coi thường hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play