– Ách…_ Không hiểu sao lại thấy trên bắp tay mình lại thấy nặng, theo bản năng Kiệt hô lên tiếng nhìn sang kế bên.
Lại thấy Du hơi cuộn người như mèo con ngoan ngoãn nằm bên cạnh hắn.
Kiệt tâm tình vui vẻ chống cằm nhìn bộ dạng hiếm thấy này của cô.
Không ngờ khi mắt vừa quét xuống dưới lại thấy những vết xanh xanh
tím tím có hơi rợn người. Tay nhẹ nhàng mà thương tiếc vươn lên lướt nhẹ qua những vết thâm tím.
Vừa nhìn cũng đủ biết tối hôm qua hắn điên cuồng không chút tiếc chế. Bình thường tuy là cũng để lại dấu vết nhưng hắn rất rõ những vết đó
tới buổi chiều liền hết.
Hừ… Trâm! Cô ta lại dám bày ra trò này dám bỏ thuốc hắn sao? Trước
khi hắn rơi vào mê mang, những lời kia của cô ta đều lọt vào tai của
hắn.
Kiệt mang bộ mặt âm trầm hồi lâu rồi mới lấy điện thoại ra gọi cho đàn em.
– Tôi có việc giao cho các cậu đây….
~
– Ưm…_ Kiệt vừa cúp máy liền thấy người trong ngực động đậy 1 chút, hình như đã thức.
– Tỉnh rồi sao? Ngủ thêm chút nữa đi!_ Kiệt sủng nịnh vuốt vài sợi tóc rơi xuống trước mặt Du
– Nha! Ừm… xoa bóp, xoa bóp 1 chút, thắt lưng… thật đau_ Du còn chưa
tỉnh ngủ hẳn, chữ có chữ không mà nói. Giọng nói tràng ngập giọng mũi,
rõ ràng là đang làm nũng.
– Ha hả… xoay lưng qua đây 1 chút nào!_Nhìn bộ dáng lười biếng như
con mèo nhỏ của Du, Kiệt bật cười ra tiếng, không nói 2 lời liền đáp
ứng.
Buổi sáng của 2 người nhẹ nhàng trôi qua~
……
Tối hôm đó…
-Du! Lại đây, có chuyện… ba muốn nói với con!_ ông Hùng vỗ vỗ chỗ trống gần mình ý bảo cô ngồi xuống
– Có chuyện gì mà nhìn bộ dạng ba nghiêm túc quá vậy!_ Du có chút tò mò chớp mắt,hỏi.
– Chuyện này có liên quan đến thân thế của con. Con hãy chuẩn bị tâm lí truóc khi nghe ba nói_ ông Hùng thở dài 1 cái mới nói.
– Thân thế của con? Được rồi, ba cứ nói, con không sao!_Du nhướng mày, vỗ ngực 1 cái vô tư híp mắt đáp.
-…. aiii. Thật ra thì con không phải là con ruột của ba_ông Hùng thở dài, ngập ngừng 1 lát rồi mới quyết định nói ra sự thật.
– Ồ. Việc này… con đã biết!_ Du ngay lập tức thản nhiên đáp.
– Cha biết con sẽ rất sốc đi….A~ Cái Gì? Con… con đã biết_Ông Hùng
ban đầu chưa kịp nghĩ gì liền tự cho là đúng nói 1 lèo. Tới khi phản ứng kịp mới nhảy cẩng lên trợn mắt nhìn Du
( = _つ”)
– Phải a! Chuyện con không phải là con ruột của ba thì con đã biết
khá lâu rồi_ Du nheo mắt nhìn dáng đứng “lệch lạc” của ba mình, bình
tĩnh đáp.
– Hả? Sao? Sao con lại biết được chứ? Ai nói cho con? Hay là con khôi phục trí nhớ!_ ông Hùng lúc này mới lấy lại chút bình tĩnh, mở miệng
đặt ra câu hỏi.
Du chậm rãi kể lại toàn bộ sự việc.
Lúc nhỏ, do cú sốc mất mẹ , cha thì bị bệnh nặng Du do không muốn
chấp nhận sự thật nên… sau khi bị té cầu thang liền mất đi toàn bộ trí
nhớ.
Cha Du biết thân thể mình yếu ớt không còn sống được bao lâu nên mới
gửi gắm Du cho ông Hùng. Mà ông Hùng trước kia có thể xem là bạn thân
chí cốt hồi cấp của mẹ Du. Sau này do mỗi người 1 công việc nên mới ít
liên lạc dần
Cha Du cũng truyền đạt lại ý muốn của vợ mình trước khi chết. 2 người đều không muốn Du phải lâm vào hoàn cảnh giống mình_ bị gia tộc lợi
dụng. Nên không cho ông Hùng đem sự thật nói với Du. Càng không muốn cô
quay lại cái gia đình kia.
Không lâu sau ba Du cũng mất.
Lúc đó Du mới mất trí nhớ. Cả ngày ngồi thơ thẩn trên giường. Ai đút thì ăn, ăn xong lại nằm vươn tầm mắt mơ hồ nhìn trần nhà.
Lúc đó ngày nào ông cũng tới chăm sóc cho Du. Nói thẳng ra thì chính
là “tẩy não”. Ngày nào cũng lặp đi lặp lại 1 chuyện, làm cho Du tin rằng mình thực sự là ba con bé.
Ban đầu khi mới về ở chung với ông Hùng Du thực sự nghĩ ông là ba ruột của mình nhưng… chuyện gì đến cũng sẽ đến.
1 hôm, Du tình cờ thấy được tấm hình ông Hùng chụp chung với ba mẹ cô lúc còn trẻ kẹp trong 1 cuốn sách. Không lâu sau đó cô đã khôi phục trí nhớ nhưng không nói cho ông Hùng biết. Vì trong thâm tâm, cô đã coi ông là ba ruột của mình.
mmmm
▪▪▪
– Thì ra là vậy!… thế, con có muốn về lại nhà ngoại của con không?
Nếu con không muốn thì ba sẽ không ép. Nhưng ba thấy, lục đục nội bộ bên đó ông cùng cậu của con xử lí tốt lắm.
-…ưm, con nghĩ muốn đi sang đó 1 chuyến xem sao!_ Du suy nghĩ 1 chút rồi trả lời.
Thật ra, cô cũng có 1 chút chờ mong xem 2 người kia là cái dạng người gì.
•○•○•○•○
– Anh mua đồ ăn về rồi đây!_ Ngay lúc 2 người kết thúc cuộc trò chuyện không lâu thì nghe tiếng Kiệt từ ngoài vọng vào.
– A,Để em lấy thêm chén đũa!_ Du cười cười nhìn Kiệt rồi nói.
Lúc này, ngoài phòng khách chỉ còn 2 người. Ông Hùng và Kiệt đối mặt nhìn nhau.
Có người con rể như vậy cũng không hẳn là tệ. Sự cố gắng của Kiệt bao nhiêu lâu nay ông đều nhìn thấy hết. Có thể 1 mình gầy dựng lên 1 công
ty như vậy, đồng thời thoát khỏi sự điều khiểu của mẹ mình thật không dễ dàng.
Mà xem ra hắn cũng đối với Du thật lòng. Lúc trước ông không thích
Kiệt bởi vì “hoa đào” của hắn quá nhiều. Nhưng nghĩ lại, nếu không phải
là 1 người đàn ông tốt thì cũng chẳng có nhiều người theo đuôi.
– Vài hôm nữa Du sẽ về nhà ngoại nó, ta không yên tâm để nó 1 mình,
hay là con đi với nó đi!_ Im lặng 1 lúc, ông hùng mới lên tiếng.
– Vâng, con biết rồi ạ!_ Kiệt nghe vậy không nói 2 lời liền đáp ứng, khóe môi cong lên rõ rệt.
…..
Trong 1 quán cà phê sang trọng.
– nói đi, tại sao anh lại hẹn tôi tới đây! Tôi có rất nhiều việc ở
công ty nên, nói nhanh đi_người mở miệng nói chuyện chính là bà Thư mẹ
của Kiệt. Vẻ mặt có vẻ hơi bối rối nhưng giọng điệu lại cố tình ra vẻ
không kiên nhẫn.
– Em gấp như vậy, không muốn nói chuyện với anh sao?_ Ngạc nhiên là, người ngồi đối diện bà chính là ông Nam, cậu của Du.
(Ù u… có gian tình kìa…^^)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT