Chu Dao đứng dậy cầm dụng cụ, bắt đầu xem xét tỉ mỉ mấy tảng đá này. Chúng đã được rửa sạch sẽ, không còn bụi bẩn. Cô im lặng giây lát, nói: "Chỉ có thể đánh cược xác suất lớn nhỏ, không có tuyệt đối."

"Vậy không được." Khương Bằng nghiêng đầu, khàn khàn nói, "Có người mang đá đến gán nợ cho tôi, nhưng mà tôi chỉ được chọn một trong bốn tảng đá hắn đưa đến, số còn lại phải trả cho hắn. Trong này chỉ có một tảng đá có giá trị bạc triệu, nếu đoán đúng món hời sẽ thuộc về tôi, đoán sai thì thuộc về hắn. Dù là thắng hay thua, nợ nần đều phải xóa bỏ, nhưng tôi chỉ muốn chắc thắng thôi. Tôi cho cô thời gian mười phút." Hắn chỉ về phía đồng hồ đứng, "Cô hãy tìm ra nó, nếu không thì đừng có nhắc đến điều kiện với tôi."

Chu Dao khẽ nuốt nước bọt, mím môi: "Được. Anh nói phải giữ lời đấy."

"Tất nhiên rồi."

Chu Dao quỳ bên cạnh bàn trà, quan sát bên ngoài tảng đá thô. Lúc thì đưa tay sờ hoa văn, lúc thì kề sát vào nhìn đường vân; chốc chốc lại rọi đèn pin, lát lát lại soi kính lúp.

Tảng đá thứ nhất kết có cấu rời rạc, màu sắc pha tạp, màu xám không đều, tuy có một hai chỗ hoa tùng nhưng phân bổ bất quy tắc, màu sắc hơi tối, soi bằng kính lúp thấy có vài điểm đen mờ mờ. Chu Dao đoán, bên trong có phỉ thúy nhưng ít thôi.

"Cái này không có giá trị gì cả." Cô đẩy ra, nhìn thoáng qua đồng hồ đứng, đã ba phút trôi qua, lòng bàn tay cô đổ lớp mồ hôi mỏng. Rồi cô nhìn về phía cửa giấy, tin chắc mình có thể đưa Lạc Dịch đi.

Tảng đá kế tiếp màu xanh biếc, bên ngoài kết tinh li ti, từng mảng màu xanh lục phủ kín mặt ngoài. Trong lòng Chu Dao đã có ước lượng ban đầu, tuy thời gian lại trôi qua thêm một phút, nhưng cô không hề dám chậm trễ, ánh mắt gần như xuyên qua kính lúp chui vào kẽ đá kiểm tra tỉ mỉ một phen, xác định nó chỉ là kiểu đá da xanh điển hình, bề ngoài xanh thì biêng biếc nhưng thật ra lại là hàng rẻ tiền.

Khương Bằng vắt chéo hai chân hút thuốc bên cạnh, chậm rãi quan sát cô, rồi lại nhìn đồng hồ đứng, hơn năm phút rồi.

"Cái này cũng không phải." Cô đã hoàn thành được phân nửa, có thể hơi thở phào. Cô đưa mu bàn tay lên lau môi, toàn là mồ hôi, nhưng vẻ mặt càng kiên định hơn.

Bên kia cửa tùng, mai, trúc yên tĩnh như tờ.

Cô tranh thủ từng giây bắt tay vào khối đá tiếp theo, bề ngoài tảng đá ngả vàng lấm tấm màu xanh, vừa nối liền lấy nhau vừa liên hồi biên hóa.

"Màu sắc và độ lên nước không tốt, không có giá trị."

Xem xong vài lượt, mắt Chu Dao đau nhói, nhìn đâu cũng hoa cả lên. Cô liếc nhìn đồng hồ, đã bảy phút mười lăm giây. Ba khối đá đầu đều không phải.

"Vậy chỉ còn lại khối cuối cùng thôi." Khương Bằng cười nhạt, đứng dậy đi lấy tảng đá kia.

Chu Dao lại liếc nhìn cánh cửa giấy, rồi đột ngột nhào đến cầm lấy khối đá kia trước, ngước nhìn hắn: "Để tôi xem xét đã."

Nụ cười Khương Bằng tắt ngúm nhìn cô. Khuôn mặt Chu Dao đỏ bừng, trán chi chít mồ hôi, ánh mắt kiên trì cố chấp.

Khương Bằng buông tay, Chu Dao ra sức dụi mắt, lại cố gắng mở to nhìn từng tấc trên khối đá, hận không thể đục một cái lỗ trên đá để xem cho kỹ.

Là khối cuối cùng này sao? Đúng, chính là nó, bên ngoài bóng loáng, trơn nhẵn, tầng thứ nhất tản ra màu xanh biếc, toàn thân không có tạp chất khác. Nó trong suốt như thủy tinh, màu và nước cũng thượng hạng...

Lòng Chu Dao chợt lạnh toát, ánh đèn trước mặt như đốm lửa đốt mắt cô. Cô nhắm chặt mắt lại rồi mở ra, ánh sáng xuyên qua chỗ xanh thẳm sâu nhất... Là vết nứt ư?

Không thể nào. Chu Dao trợn mắt thật to, ánh mắt như hóa thành một con dao, ánh sáng đèn pin soi thẳng vào khiến mắt mắt mỏi nhừ sắp rơi lệ, đến tột cùng nó là gì, vết nứt thật sao? Nếu không phải là khối này, lẽ nào là một trong ba khối trước đó?

Chu Dao nhất thời như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã qua chín phút bốn mươi giây. Mồ hôi thấm ướt mái tóc Chu Dao, tay cô nắm chặt đèn pin bất động.

"Nghĩ kỹ rồi sao?" Khương Bằng hỏi.

Chu Dao không lên tiếng. Không có, thật sự không có khối nào hết. Là cô đã nhìn nhầm hay sao? Rốt cuộc là khối nào mới phải?

"Hình như cô coi trọng khối cuối này nhất. Tôi chọn nó vậy." Khương Bằng nhếch môi, cầm lấy khối đá cuối cùng, ra hiệu người bên cạnh thu dọn đồ đạc, "Trả mấy cái còn lại đi."

Chu Dao đột ngột lên tiếng: "Chờ đã."

Vì khẩn trương cao độ và phấn khích, mặt cô ửng đỏ: "Không cái nào có cả."

Sắc mặt Khương Bằng thay đổi đột ngột.

Chu Dao bình tĩnh lặp lại: "Không cái nào có cả."

"Cô nói gì?"

"Khối anh đang cầm có màu, có nước nhưng có vết nứt. Ba cái còn lại đều không phải hàng tốt. Trong bốn cái này, không có khối đá giá trị bạc triệu anh nói."

"Cô có ý gì?" Khương Bằng lạnh giọng.

"Ý là, anh bị lừa rồi." Chu Dao thở hổn hển, giọng run rẩy.

Đám người bên cạnh cau mày định tiến lên, Khương Bằng giơ tay cản bọn họ lại. Ánh mắt hắn hung ác, nhìn chằm chằm Chu Dao trong chốc lát, thình lình ra lệnh: "Mở hết bốn khối đá này ra."

Thuộc hạ sửng sốt: "Lão đại, người ta đã nói chỉ cược một cái thôi, ba cái còn lại phải đem trả. Mở ra phải đền tiền..."

"Tôi đền cho hắn. Mở đi."

Đám thuộc hạ ngẩn người, ánh mắt trao đổi lẫn nhau.

Khương Bằng hạ giọng: "Tôi nói mở, các người không nghe thấy hả?"

Mọi người run run, vội vàng mở đá. Chu Dao thấy Khương Bằng đã tức giận, cô đứng một bên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhìn chằm chằm vào khối đá không hề chớp mắt.

Đá được từ từ mở ra, khối thứ nhất là đá hỗn tạp, khối thứ hai thì chất lượng kém, khối thứ ba loang lổ màu, khối thứ tư thì xanh tươi mọng nước.

"Khối này thật đáng giá." Thuộc hạ lau khối đá, vui mừng hô lên, "Ba khối đầu đều vô dụng..."

Giọng nói chợt im bặt, bên dưới viên ngọc phỉ thúy xuất hiện một vết nứt sâu hoắm. Khối đá này trở thành phế vật rồi. Mọi người không dám thở mạnh.

Mặt Khương Bằng vô cảm, chăm chú nhìn vào khối đá kia chốc lát rồi quay đầu nhìn Chu Dao.

Chu Dao cũng nhìn hắn, môi mím chặt, căng thẳng.

Vài giây sau, hắn bỗng cười quái gở: "Cô thắng rồi."

Phút chốc chân Chu Dao bủn rủn, sức lực cả người như đã bị rút sạch. Cô từ từ hít thở, ổn định tâm trạng, ngồi lại sô pha, suy đoán tiếp theo Khương Bằng có nổi giận hay không.

Nhưng hắn không có, hắn bình tĩnh đến lạ, tỉnh táo đến mức khiến người ta sợ hãi. Không biết hắn sẽ trút giận lên Lạc Dịch hay là trút lên người khác trước nữa.

Đám thuộc hạ cầm lấy tảng đá, lòng căm hận muốn lập tức đi xử lý gã kia. Khương Bằng cúi người, loay hoay xoay chiếc đồng hồ trên cổ tay, chậm rãi nói: "Thời gian còn dài. Cứ tính từng chuyện một, hắn chạy không thoát đâu. Cất đống đá đó đi, nói với hắn là tôi còn chưa chọn xong, ngày mai sẽ đích thân mang trả lại. Hôm nay tôi còn phải gặp một nhân vật nữa. Chuyện có to bằng trời cũng không ngăn được."

Chu Dao hơi giật mình, ngẩng phắt đầu lên: "Không phải vừa rồi anh đã nói..."

Khí lạnh toát ra từ người Khương Bằng, hắn cười nham hiểm: "Tôi chỉ đồng ý tha cho mình cô thôi. Cô có thể an toàn rời đi."

Trong nháy mắt, cơn phẫn nộ và nhục nhã trước nay chưa từng có xông thẳng lên đầu Chu Dao, cô gần như muốn lao đến cào xé, mắng chửi hắn. Cô siết chặt bàn tay, cố hết sức khống chế giọng mình: "Anh nói mà không giữ lời."

Khương Bằng nhếch môi: "Cô em, đừng nói bậy. Tôi đã đồng ý cô có thể an toàn rời đi mà."

Cô đỏ hoe mắt, bất lực cắn răng: "Tôi đi, vậy ông chủ Lạc thì sao? Anh định làm..."

Còn chưa kịp dứt lời, cánh cửa giấy đã kéo ra, bên phòng đối diện là phòng khách nhỏ tương tự, Lạc Dịch ngồi trên ghế gỗ lim, vẻ mặt bình tĩnh.

Theo cánh cửa mở ra, anh ngước mắt nhìn cô, đáy mắt không hề gợn sóng nhưng lại như có sóng biển dâng cao vạn dặm.

Nỗi căm phẫn của Chu Dao biến mất trong tích tắc, thay vào đó là ấm ức và áy náy vô hạn. Cô muốn giải thích với anh, cô không phải ngoan ngoãn theo người ta đến đây, cô muốn phản kháng nhưng không có cách nào. Cô cho rằng chọn được khối đá có giá trị là có thể cứu anh, kết quả lại làm tình hình tệ hơn.

Mắt cô đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Không phải tôi..."

"Tôi biết." Anh ngắn gọn ngắt lời cô, ánh mắt sâu thẳm như hồ nước.

Ánh mắt hai người chỉ giao nhau ngắn ngủi, rồi anh nhìn về phía Khương Bằng, hờ hững nói thẳng: "Anh là anh trai của Khương Hồng."

"Mày còn nhớ được cái tên Khương Hồng này ư." Khương Bằng cười khẩy, "Từ khi nó chết, mỗi tối mày có ngủ ngon không?"

Lạc Dịch ngồi trên ghế, chẳng mảy may xúc động.

"Khương Hồng tin tưởng mày, coi mày là người bạn tốt nhất. Ngược lại mày dám thông đồng với người ngoài đổi giả thành thật, hại nó tán gia bại sản, nhảy lầu tự sát. Mày nên lấy gì đền đây?"

Hắn đột nhiên đánh một cú về phía bụng Lạc Dịch. Chu Dao kinh ngạc trợn to mắt, che miệng lại.

Lạc Dịch không đánh trả, chiếc ghế gãy lìa, anh ngã xuống đất, chắc hẳn vô cùng đau đớn nên cằm anh bạnh ra. Chu Dao run lẩy bẩy, không dám lên tiếng.

Khương Bằng bật cười vang vọng, trong mắt còn có sự điên cuồng dữ dội. Hắn ngồi xổm xuống, vỗ vỗ đầu Lạc Dịch: "Ông chủ Lạc, tao mời mày đến đây là để tính sổ với mày, trong lòng mày cũng biết rõ rồi đấy. Khoản nợ này đã thiếu hơn hai năm, nên thanh toán thôi."

...

Mấy người áp giải Lạc Dịch và Chu Dao đi phía sau, Khương Bằng đi đằng trước. Băng qua hành lang dài, cuối dãy có một cánh cửa. Bên kia cửa truyền đến tiềng gào thét của đám đàn ông, mà dường như bọn họ đang ở trạng thái điên cuồng, mất khống chế, giống như một đám động vật giống đực hoang dã thời nguyên thủy đang gào rú và gầm thét.

Âm thanh này khiến Chu Dao rùng mình, nỗi sợ hãi nguy hiểm như con sâu đang từ từ bò lên từ lòng bàn chân cô. Mà trong khoảnh khắc cửa mở ra, nó đã lên đến tột đỉnh.

Tiếng la thét của đám đàn ông vang ngợp trời. Trong ánh đèn đài thi đấu quyền anh, một người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn bị một người đàn ông khác đấm vào đầu, máu tươi văng ra, khán giả reo hò kích động.

Đấu quyền anh chợ đen ư. Chu Dao vốn chỉ từng nghe thấy qua báo đài mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play