Lời của Tả Uyên khiến vẻ mặt đang vui mừng của Dạ vương có một tia khác thường, suy nghĩ nói
thế nào đi chăng nữa Dạ Vương ông cũng là một đời anh minh, chỉ tiếc
sinh ra một nữ nhi như Tình Vũ, bộ mặt già của ông đúng thật là không
biết giấu đâu.
“Cho dù trận chiến này chúng ta không phải người
thắng cuộc, ta nghĩ chỗ đứng của Dạ vương ông cũng chẳng tốt hơn đâu,
dẫu sao Âu Dương Mặc Thần cũng chẳng có hứng thú đậm sâu với nữ nhi của
ông.” Hiển nhiên Tả vương cảm thấy lửa cháy chưa đủ mạnh, cho nên trước
khi đi còn bổ thêm một đao vào Dạ vương.
Sự biến đổi lớn trên
triều vào ngày hôm đó, ngay sau khi hạ triều, như nước lũ tràn đê từ
Hoàng cung đổ về Hoa đô, trong khoảng thời gian ngắn ngủi dẫn tới bách
tính Hoa đô bàn tán sôi nổi, có người cho rằng Hoàng thượng có tấm lòng
bao dung, nhẫn nhục để làm chuyện lớn, vì bách tính thiên hạ mà không
ngại bôi nhọ danh dự của mình, chỉ vì muốn trả thái bình về cho thiên
hạ, lại có người nói, Tam vương gia văn võ song toàn, sau khi xử oan bị
bỏ tù, cuối cùng được sửa lại án sai, cũng có người truyền rằng quan hệ
giữa hai cha con Hoàng thượng và tam vương gia bất hòa, cuối cùng hoàng
thượng đi sai một nước, vì muốn cứu vãn tổn thất nên mới không thể không cúi đầu, đương nhiên có rất nhiều lời truyền nói, đến nỗi chân tướng
như thế nào cũng chẳng còn mấy người truy cứu nữa, thứ bọn họ ham thích
chẳng qua chỉ là có chuyện để tán gẫu sau khi cơm no rượu say, nhích
từng tí một lại gần sự huyền bí và thần thánh của hoàng cung mà thôi.
Lúc bấy giờ trong phủ Thái tử, sắc mặt của Thái tử phi nhăn nhúm cực điểm.
“Nương nương, ngài cẩn thận đừng để mảnh vỡ cứa đứt ngón tay.” Thái tử phi Tả
Nghê San nghe được tin toàn bộ nữ ám vệ phái đi chết không một ai sống
sót liền nổi trận lôi đình, đập phá toàn bộ đồ đạc trong phòng, đám nữ
ám vệ kia đều là con át chủ bài của ả, ả vì bồi dưỡng các nàng ta mà đã
tiêu hao bao tâm huyết, vậy mà cũng không đỡ nổi một đòn, làm sao ả có
thể cam tâm chứ, móng tay hẹp dài gắt gao nắm lấy mảnh vỡ trên bàn gỗ
đàn hương, đến khi đầu ngón tay có cảm giác đau ả mới buông mảnh vỡ ra.
“Tất cả cút ra ngoài cho ta, bản cung muốn yên tĩnh một mình.” Tả Nghê San
cố nén ngọn núi lửa đang ùng ục sắp phun trào, đuổi hết tỳ nữ trong
phòng ra, lần này ả thật sự đã thua hoàn toàn rồi.
Mà lúc này
Thái tử Âu Dương Dục Hi cũng đang mang vẻ mặt âm u từ oàng cung trở về
phủ thái tử, vừa đi qua đại môn phủ thái tử, liền nhìn thấy nô tỳ thiếp
thân của Thái tử phi Lộng Nguyệt hớt hải đến bẩm báo.
“Thái tử
gia ngài mau tới tẩm cung của Thái tử phi một chuyến đi, hiện giờ tâm
trạng của Thái tử phi vô cùng không ổn định, từ sau khi nhận được tin
tức vào sáng sớm chưa uống ngụm nước nào.” Lộng Nguyệt tỏ ra lo lắng.
“Bản điện biết rồi, ngươi đi phân phó trù phòng hầm chút cháo hoa bưng tới
tẩm cung của Thái tử phi.” Âu Dương Dục Hi nghe được tin Tả Nghê San
giận dỗi, gương mặt vốn u ám càng thêm tăm tối, từ lúc hạ triều đến giờ
lòng y vẫn cứ bức bối không dứt, dựa vào cái gì chỉ cần một câu nói của
Âu Dương Mặc Thần, y liền hoàn toàn bại trận.
“Không phải đã nói
rồi ư, bất cứ ai cũng không được quấy rầy bản cung.” Nghe thấy tiếng cửa tẩm cung bị đẩy ra, Tả Nghê San không hề ngẩng đầu lên, nhưng khí lạnh
trên người tỏa ra từng chút một.
“Chẳng lẽ bản điện cũng là người ngoài ư? Đến thăm ái phi cũng phải xin chỉ thị.” Mặc dù tâm trạng của
Âu dương Dục Hi cũng cực kỳ không tốt, nhưng y vẫn cố gắng đè nén lửa
giận, trong giọng nói dịu dàng mang theo cưng chiều tới bên Tả Nghê San, bên trong phòng thật sự hỗn độn, mảnh vỡ đầy đất.
“Thái tử điện
hạ hu hu ---- hu ----.” Lúc Tả Nghê San ngẩng đầu lên nhìn thấy người
tới là phu quân mình, trong đôi mắt sáng vốn đỏ au rớt ra giọt nước mắt
to bằng hạt đậu, cất tiếng nằm nhoài vào lòng Âu Dương Dục Hi khóc lớn,
từ nhỏ nàng là kẻ mưu ma chước quỷ, chưa bao giờ gặp tình cảnh thua
liểng xiểng như hôm nay, trong khoảng thời gian ngắn thật sự không có
cách nào tiếp thu được sự thật này.
“Ngoan, San nhi làm sao vậy?
Là ai chọc tức San nhi của bản điện hạ, bản điện trút giận cho nàng.”
Trong ấn tượng từ trước tới giờ đều là một Tả Nghê San kiên cường cứng
cỏi vậy mà hôm nay lại khóc đến thương tâm như vậy, khi nước mắt thấm
ướt đẫm áo bào của Âu Dương Dục Hi, tim y có chút rung động, tay phải an ủi Tả Nghê San cùng với hôn lên mái tóc của nàng cố gắng dỗ yên tâm
tình của Tả Nghê San.
“Hôm nay thần thiếp mới nhận được tin tức,
tất cả nữ ám vệ tử trận không một ai sống sót, là toàn bộ, đây thật sự
là một nỗi nhục nhã rất lớn, ta đã tiêu hao rất nhiều tâm huyết và tinh
lực vào các nàng ta, ta thậm chí không tiếc bỏ ra một số tiền lớn để chế tạo ám khí riêng cho các nàng, sao biết sẽ thành như vậy, nô tì không
cam lòng, nô tì căm hận.” Hai mắt Tả Nghê San đẫm lệ, giọng điệu lúc nói run rẩy không thôi.
Tin tức này lúc Âu Dương Dục Hi vào triều
cũng biết, y biết tác phẩm lớn này là món quà ra mắt mà Âu Dương Mặc
Thần tặng cho hai vợ chồng bọn họ, để cho bọn họ biết khó mà lui, nhưng
Âu Dương Dục Hi y tuyệt đối sẽ không để mặc cho Âu Dương Mặc Thần đè ép
dưới lòng bàn chân đâu, lần này không được còn có lần sau, cuối cùng sẽ
có một ngày y sẽ giẫm đạp Âu Dương Mặc Thần dưới lòng bàn chân một lần
nữa, khiến hắn ta cả đời không cựa mình dậy nổi.
“Ái phi, sự tình đã như vậy rồi, nàng có khổ sở cũng không làm được gì, bây giờ chúng ta cần phải làm là bình tĩnh lại, điều trị thân thể cho thật khỏe mạnh,
bắt đầu lại từ vạch xuất phát, ta tin rồi sẽ có một ngày chúng ta nhất
định sẽ đích thân khiến Âu Dương Mặc Thần phải chôn theo tâm huyết của
chúng ta.” Hiện giờ trong lòng Âu Dương Dục Hi đang rối rắm vô cùng,
đúng lúc này Lộng Nguyệt theo lời y phân phó đã bưng lên bát cháo hóa.
“Ái phi muốn tự mình húp hay để bản điện hạ mớm cho nàng nào.” Tiếp nhận
cháo hoa từ tay Lộng Nguyệt, Âu Dương Dục Hi chọc ghẹo Tả Nghê San.
Lúc Âu Dương Dục Hi trấn an, cảm xúc của Tả Nghe San cũng ổn định lại, húp
cháo, còn đám người Lộng Nguyệt dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn lại tẩm
cung Thái tử phi cho sạch sẽ, cũng từ trận sóng gió ngày hôm nay đã chôn vùi mọi dấu tích của cơn giông tố.
Bên trong phủ Thần vương, Đào công công mang theo thánh chỉ của Hoàng thượng, lúc đi đến quý phủ Âu
Dương Mặc Thần một lần nữa để tuyên đọc, từ đầu đến cuối Âu Dương Mặc
Thần chỉ đứng, không một lần quỳ xuống, sau khi Đào công công đọc xong
thánh chỉ của triều đình, Âu Dương Mặc Thần cũng chẳng mảy may phản ứng.
“Thần vương, thánh chỉ này chúng ta đã đọc xong, ngài còn không mau tiếp nhận tạ ơn.” Đào công công nhắc nhở Âu Dương Mặc Thần vẫn tỏ vẻ mặt không
cảm xúc.
“Muốn ta tiếp nhận cũng được thôi, bảo lão ta nghĩ ra
một thánh chỉ khác, lúc trước bởi vì ta vào tù mà liên lụy tới các quan
viên phải từ chức, giờ phải phục hồi nguyên chức cho tất cả mọi người,
đồng thời lấy trăm lạng hoàng kim làm bồi thường.” Âu Dương Mặc Thần
không thèm nghe theo, ngược lại sai bảo Đào công công quay trở về truyền lời.
“Được ạ, ngài tiếp chỉ trước đi, rồi chúng ta sẽ trở về
truyền lời.” Đào công công sửng sốt vài giây, cuối cùng không nhiều lời, bị kẹp ở giữa Hoàng thượng và vương gia là một công việc tốn công tốn
sức lại chẳng mang lại kết quả tốt đẹp gì.
“Chờ đến khi ngươi
thỉnh cầu được thánh chỉ xuống, ta sẽ tiếp nhận hai thánh chỉ cùng lúc.” Âu Dương Mặc Thần nói xong không đợi Đào công công kịp phản ứng, liền
xoay người đi về phía thư phòng.
Biến cố đột ngột như vậy khiến
thánh chỉ trong tay Đào công công chợt trở nên nóng phỏng tay, Đào công
công bất đắc dĩ đành nhắm mắt ngồi lên xe ngựa trở về hoàng cung, phục
mệnh với Hoàng thượng, ông đã mường tượng ra được hình ảnh giận dữ của
hoàng thượng sau khi mình trở về rồi.
Tuy nhiên nằm ngoài dự đoán của Đào công công chính là, sau khi Hoàng thượng Âu Dương Diệp nghe
được đề nghị của Âu Dương Mặc Thần cũng không có phản ứng gì lớn lắm,
trái lại trực tiếp sai ông mài nghiên hạ chỉ, kỳ thực ông ta cũng hy
vọng những quan viên kia sẽ trở về triều, dù sao hiện giờ trong triều
cũng chỉ còn phe Thái tử, bẩn thỉu xấu xa, hơn nữa trong phe Thái tử có
thể tìm ra được nhân tài giỏi văn giỏi võ thật sự là hiếm có khó tìm,
nếu như ông ta bỏ qua hiềm khích lúc trước, hạ chỉ triệu hồi bọn họ trở
về, trong lòng bọn họ sẽ ghi nhớ ơn nghĩa của mình.
Chờ Âu Dương
Diệp viết xong rồi giao cho Đào công công sai ông ta đi truyền chỉ, Đào
công công vẫn đang trong trạng thái sợ hãi không thôi, chuyện này có
phải quá thuận buồm xuôi gió hay không, thuận lợi đến nỗi ông cảm thấy
không phải thật, nhưng một khắc cũng không dám sơ suất đi truyền ý chỉ.
Lần này Âu Dương Mặc Thần tiếp chỉ, cũng để Vương quản gia khen thưởng cho
Đào công công, rồi đuổi Đào công công đi, sau đó để Hắc Ưng cầm thánh
chỉ của Hoàng thượng cho các quan viên từ chức tới phủ trạch bí mật mà
bọn họ bảo vệ quan viên và người trong gia đình, sau khi mọi người nhận
được thánh chỉ, đều thở phào nhẹ nhõm, trận đấu này rốt cuộc bọn họ
thắng rồi, cuối cùng cũng coi như có thể ngủ ngon.
Buổi chiều Âu
Dương Mặc Thần nhận được thánh chỉ, liền sai khiến chúng tướng sĩ ở
Nghiễm Vũ doanh do Long Đằng dẫn đầu đi thẳng về phía biên quan, hơn nữa còn mang theo một phong thư giao cho trại chủ Hắc Phong.
Ngày
đầu tiên Long Đằng đến biên quan, quần nhau túi bụi với thổ phỉ của Hắc
Phong trại, đôi bên đều có thương vong, nhưng số lượng đều khá ít, ngày
thứ hai đến biên quan truyền tới tin vui, thổ phỉ bên trong thành biên
quan đã chạy hết ra bên ngoài cửa quan, đồng thời trả lại hết số tiền
tài mà Hắc Phong cướp giật được về lại bách tích, bách tính trong thành
biên quan hô to Thần vương thiên tuế, trận chiến này dùng thời gian sít
sao ba ngày để dẹp yên hoàn toàn, đương nhiên sau khi Hắc Phong trại
nhận được thư của Thần vương liền hốt hoảng rút lui khỏi biên quan, rời
đến sa mạc xa xôi, cả đời không được bước vào biên quan nửa bước bằng
không giết không tha.
Một trận chiến từ lúc bắt đầu đến khi kết
thúc người thắng đều là Âu Dương Mặc Thần, điểm này Hoàng thượng đương
nhiên hiểu rõ, nhưng khi Long Đằng thắng trận trở về vẫn ban thưởng cho
ông ta, hơn nữa còn khen ngợi toàn bộ tướng sĩ của Nghiễm Vũ doanh.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã tới thời điểm thiếp mời dự tiệc
trà của Sở Lưu Ly được gửi tới, mà Dạ Tình Vũ cũng nhân cơ hội ngày đặc
biệt này, lấy lý do muốn cùng Âu Dương Mặc Thần tham gia tiệc trà với
mình, sáng sớm đã tới Thần vương phủ, dính chặt lấy Âu Dương Mặc Thần.
“Có được không, Thần ca ca, huynh cùng đi với Tình nhi đi mà, nghe nói rất
náo nhiệt, hơn nữa từ sau khi huynh ra khỏi Tông Nhân phủ thì ở tịt
trong phủ cả ngày, tiếp tục như vậy sẽ buồn nẫu ra mất, huynh đi theo
Tình nhi đi.” Giọng nói nũng nịu của Dạ Tình Vũ lặp đi lặp lại bên tai
Âu DƯơng Mặc Thần, bộ dạng rất giống một nữ chủ nhân lôi kéo ống tay áo
của Âu Dương Mặc Thần.
“Buông tay, ngươi còn kêu la thêm một câu, ta sẽ sai người ném ngươi ra.” Âu Dương Mặc Thần đã nói không thích
người khác đụng vào không chỉ một lần nhưng lần nào Dạ Tình Vũ cũng coi
như gió thoảng bên tai.
“Thần ca ca, huynh nhất định lúc nào cũng lạnh lùng thế sao? Phụ vương khuyên muội đừng tiếp túc si mê nữa, nhưng muội không tin ý chí huynh sắt đá, muội hoàn toàn tin tưởng rồi sẽ có
một ngày muội sẽ làm huynh phải tan chảy.” Dạ Tình Vũ vô cùng chơi vơi
cúi thấp đầu xuống, trong con ngươi phiếm lệ, mất mát hoang mang trào
dâng trong lòng.
“Đừng khóc lóc nữa, ta đi theo ngươi, xem như là trả cho phụ thân ngươi ân tình đã giúp ta lần này, đợi ta đi đổi y
phục.” Khi Dạ Tình Vũ nhắc tới Dạ vương, khuôn mặt lạnh lùng của Âu
Dương Mặc Thần có chút dãn ra, chẳng qua bộ y phục này đã bị Dạ Tình Vũ
níu kéo làm bẩn, hắn nhất định phải đi đổi một bộ mới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT