Cho dù Lam Lăng Nguyệt ép buộc thế nào, Lam Lôi Ngạo đều là quyết tâm không nói, điều này khiến cho Lam Lăng Nguyệt cau mày, ngay cả một tên sợ
chết như Lam Lôi Ngạo lại có thể kín miệng như bưng, xem ra đằng sau
chuyện này có rất nhiều bí ẩn, nàng nên suy nghĩ xem nên làm thế nào, dù sao nếu như nàng bức Lam Lôi Ngạo đến đường cùng, nhìn tình hình rất có khả năng sẽ tự sát, đáng tiếc nàng lại không có loại cổ thuật thôi miên khống chế tâm trí người.
“Có một số việc ngươi không biết thì
tốt hơn, tự ngươi suy nghĩ đi, mạng của ta đặt ngay đây.” Lam Lôi Ngạo
mặt như bùn đất*, thân thể của ông ta lúc này không thể động đậy nhưng
vẫn luôn duy trì cảnh giác, sợ độc nữ này lại dùng thủ đoạn gì để ép ông đi vào khuôn khổ, tinh thần bị đẩy lên cao độ.
(Mặt như bùn đất: dáng vẻ sợ hãi.)
Lam Lăng Nguyệt từng bước một lại gần Lam Lôi Ngạo, còn Lam Lôi Ngạo thì
nhắm chặt mắt lại, mặt mũi nhăn thành một khối, tựa như đang đợi hành
động tiếp theo của Lam Lăng Nguyệt, nhưng ngoài dự kiến của ông, Lam
Lăng Nguyệt lại rút châm độc trên huyệt Đại Chùy của ông ra.
“Lam Lôi Ngạo, ta sẽ không để ngươi dễ dàng vậy đâu, muốn gặp được diêm
vương dễ dàng còn phải hỏi xem ta có đồng ý hay không nữa, ta sẽ khiến
ngươi tận mắt chứng kiến ta tiễn nữ nhi của ngươi và di nương từ chút
một vào địa ngục như nào, ta muốn ngươi bơ vơ không nơi nương tựa, trò
chơi chính thức bắt đầu, chống mắt chờ mong đi.” Lúc Lam Lăng Nguyệt rút châm độc khẽ nói bên tai Lam Lôi Ngạo.
Không đếm xỉa tới biểu
hiện kinh ngạc của Lam Lôi Ngạo, Lam Lăng Nguyệt dùng khăn tay lau sạch
châm độc vừa mới rút ra, vút chiếc khăn tay bị bẩn vào mặt Lam Lôi Ngạo, nghênh ngang rời khỏi Mặc uyển trong sự khiếp sợ của mọi người, nàng
muốn cho Lam Lôi Ngạo chứng kiến buổi mở màn vở kịch, chỉ là không biết
ông có thích lễ mở màn của mình tặng cho ông ta không thôi, từ biểu tình sợ hãi của mẫu thân và việc Lam Lôi Ngạo giữ kín như bưng thấy chết
không sờn, lòng hiếu kỳ của nàng không ngừng tăng tiến, trái lại nàng
muốn nhìn chân tướng phía sau bức màn rốt cuộc của bao nhiêu dơ bẩn.
Sau khi Lam Lăng Nguyệt đi xa, Kiều di nương vừa quát tháo gọi đại phu, vừa nâng chiếc tay phải bị thương phân phó người dìu Lam Lôi Ngạo vào
phòng, bà phải đợi bằng được lời dặn từ đại phu chứng minh Lam Lôi Ngạo
trúng độc sau đó sẽ tới Kinh Triệu Duẫn tố cáo Lam Lăng Nguyệt mưu sát
thân phụ, đánh đập thứ muội, đả thương di nương, với ba tội này, bà
không tin không trị được con tiện nhân Lam Lăng Nguyệt.
Qua
khoảng chừng nửa canh giờ, Đào Hồng dẫn theo Lưu đại phu vội vã chạy
đến, bởi vì thương thế của Kiều di nương tương đối đáng sợ, gan bàn tay
vẫn cắm cây trâm, e sợ bị nhiễm trùng phải phế bỏ tay phải, Lưu đại phu
trước hết cho Kiều Phi Nhi uống Ma Túy tán, trước tiên rút cây trâm ra
để đắp thuốc tiêu viêm, nhìn vết thương ghê gớm, lắc lắc đầu, nếu như
đâm thêm một tấc vào trong, cái tay này nhất định sẽ phế, giúp Kiều Phi
Nhi băng bó xong, mới vội vã bắt mạch cho Lam Lôi Ngạo, nhưng lại không
hề có dấu hiệu trúng độc như lời Đào Hồng nói, ông dùng ngân châm đâm
vào cánh tay của Lam Lôi Ngạo xem thử có cảm giác đau đớn gì không, thấy Lam Lôi Ngạo kêu lên đau đớn, xem ra tứ chi không bị mất cảm giác mà
chỉ rơi vào trạng thái tê liệt mà thôi, không phải trúng độc.
“Đại phu, lão gia nhà ta thế nào rồi? Trúng phải độc gì?” Kiều Phi Nhi cắn
răng chịu đựng cơn đau từ lòng bàn tay truyền đến, ân cần hỏi han bệnh
tình của Lam Lôi Ngạo.
“Lam lão gia không có dấu hiệu trúng độc,
trừ bỏ nội tạng xuất huyết đã được chẩn đoán ngày hôm qua, cũng không có bất kì bệnh trạng dị thường nào nữa, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là
khỏi hẳn.” Lưu đại phu báo lại bệnh tình của Lam Lôi Ngạo cho Kiều Phi
Nhi biết, ông vừa đến đã bị dọa sợ, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng ra nhất định chính thất và tiểu thiếp lại xảy ra xung đột, mặt nhị tiểu thư thì sưng to dọa người còn gan bàn tay của Kiều Phi Nhi lại bị người đâm
thủng.
“Ông chắc chắn chứ? Lão gia người không bị.” Kiều Phi Nhi
hiển nhiên là không tin vào kết quả chẩn đoán này, nhưng nói được một
nữa đã bị tiếng ho khan của Lam Lôi Ngạo cắt ngang.
“Lưu đại phu, ông kê đơn tiêu sưng cho nhị nữ nhi của ta đi, mấy ngày nữa con bé phải tham dự yến hội của nhân vật có tiếng, chuyện hôm nay mong ngài đừng để lộ, sau đó ta sẽ sai trướng phòng trả phí chẩn đoán gấp đôi cho ông.”
Lam Lôi Ngạo cắt ngang lời Kiều Phi Nhi, ông không muốn việc xấu trong
nhà truyền ra ngoài, Lưu đại phu này cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, lợi
dụng tiền tài hối lộ ông ta ngậm miệng lại.
“Lam lão gia khách
khí rồi, ta có dược cao tiêu sưng tổ truyền, bảo đảm ba ngày mặt nhị
tiểu thư sẽ khôi phục lại như bình thường.” Lưu đại phu thức thời đồng ý sau đó lấy ra một chiếc bình sức màu trắng từ trong hòm thuốc đưa cho
Lam Ngữ Yên đang che mặt dặn nàng ta cách dùng, rồi đeo hòm thuốc tới
trướng phòng tính tiền.
Sau khi Lưu đại phu rời khỏi Mặc uyển,
Kiều Phi Nhi u oán nhìn Lam Lôi Ngạo uất ức nói: “Tại sao lão gia không
cho thiếp nói? Người xem con tiện nhân kia khi dễ từng người chúng ta
thành cái dạng gì, cơn tức này ngài nuốt trôi được sao?”
“Đừng
nói nữa, lúc này càng lộ ra càng bất lợi cho chúng ta, năm ngày sau sẽ
có yến hội nổi tiếng của nhân vật có tiếng tăm, ta đã nhận được thiếp
mời, đến lúc đó ta tự có chủ trương.” Sao Lam Lôi Ngạo có thể nuốt trôi
cơn tức này chứ, ông không thể để cho Lam Lăng Nguyệt biết quá nhiều
được, hôm nay suýt nữa mình đã buột miệng nói ra hết, không thể giữ con
nhóc lại nữa, phải loại trừ.
Kiều Phi Nhi thấy Lam Lôi Ngạo nói
như vậy, bà biết điều không nhiều lời thêm nữa, chỉ là nhìn vào băng vải quấn trên tay kia, trong con ngươi hiện lên một tia sáng lạnh, danh lưu yến hội ngày hôm đó, cho dù bà không đánh chết Lam Lăng Nguyệt thì cũng phải khiến con nhóc thân bại danh liệt.
Còn Lam Lăng Nguyệt sau khi trở lại Nguyệt Thanh uyển thì tắm rửa đổi y phục, dẫu sao trở về từ Mặc uyển bị xúi quẩy bám dính cả người, tắm rửa sạch sẽ xong ngồi cạnh
gương đồng, từ ngăn kéo dưới gương đồng lấy ra chiếc hộp nhỏ màu đỏ sậm
mà Trang ma ma đưa cho mình ngày hôm qua, bên trong là viên thuốc giả
Phá Nhan đan, ngón tay mảnh khảnh sờ hoa văn cổ kính trên chiếc hộp nhỏ, băn khoăn có nên dùng hay không, đã quen thuộc với dung nhan xa lạ này
năm năm rồi, không biết dùng Hoàn Nhan đan liệu có thể khôi phục lại
dung mạo kiếp trước không, do dự thiếu quyết đoán cũng không phải là
tính cách của nàng, nếu đã tới bước này rồi thì cứ thuận theo số mệnh
đi, sớm muộn gì cũng phải khôi phục lại thôi, cảnh giác nhìn ra ngoài
cửa sổ, Lam Lăng Nguyệt căn dặn Đông Thanh và Hạ Ca canh giữ ở ngoài cửa không cho bất cứ ai tiến vào, sau đó mới yên tâm mở chiếc hộp nhỏ phủ
đầy bụi kia ra, tách viên thuốc màu trắng bên trong chiếc hộp kia ra
liền nhìn thấy một viên thuốc đỏ nhỏ xinh, không chút đắn đo liền cầm
lấy nuốt xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT