Lam Lăng Nguyệt hít một hơi thật sâu, ra sức điều chỉnh hô hấp làm ra dáng vẻ dễ thương, lúc Bách Diệp đứng trước mặt
mười lão già này đòi hỏi lễ vật, chớp chớp cặp mắt nai tơ cùng với sự
giúp sức của bộ y phục thanh nhã càng thêm vạn phần đáng yêu.
“Thế nào, Lô Vũ lão đầu, đồ đệ của ta không đáng yêu hả? Không đáng yêu sao? Ngươi không tặng quà ra mắt không thấy xấu hổ sao?” Bách Diệp phẫn nộ
quay về phía hồng bào Lô Vũ cười gian nói.
“Tặng, nhất định phải
tặng, tiểu sư điệt muốn lễ vật gì?” Lô Vũ nhìn vẻ mặt tươi cười vô hại
kia của Lam Lăng Nguyệt, mơ hồ ngửi được mùi vị âm mưu.
“Quả
nhiên Lô sư phúc rộng lượng như lời sư phụ nói, Nguyệt nhi nghe nói Lô
sư thúc có tử đàn kim hồ* có thể hải nạp bách xuyên* không biết có thể
lấy đó làm lễ vật tặng Nguyệt nhi không.” Lam Lăng Nguyệt cúi đầu thưởng thức ngón tay út, làm ra vẻ thẹn thùng.
(Tử đàn kim hồ: hồ lô bằng vàng làm từ gỗ tử đàn.
Hải nạp bách xuyên: biển chứa trăm hồ, ý nói chứa được rất nhiều.)
“Cái này…” Lô Vũ ấp a ấp úng, thời khắc này hận không thể tự tát mình một
cái thật mạnh, con ngươi liếc sang Bách Diệp, dùng ngón chân nghĩ cũng
biết là lão ta thèm nhỏ dãi bảo hồ của mình nên nhân cơ hội bắt chẹt.
“Đây không phải nơi để thương lượng nhé, được rồi, ngươi quay về cầm đến
tổng đàn, đừng kéo dài thời gian, từng người bọn họ đang xếp hàng chờ
dâng lễ vật kia kìa.” Bách Diệp quyết định dứt khoát cắt gãy lời Lô Vũ,
ông cũng không để cho ông ta có một tí cơ hội nuốt lời nào. Trên mặt Lam Lăng Nguyệt gió yên sóng lặng, thế nhưng trong lòng đã phỉ nhổ Bách
Diệp qua một lần, không chỉ bán đứng chính mình còn phải cố gắng tỏ ra
dễ thương cho ông già đó nhận lễ vật, lão già hầu tinh thối tha khốn
khiếp tham lam.
Bách Diệp ở đằng trước đang nhận quà ra mắt "hộ"
Lam Lăng Nguyệt, bận bịu tới nỗi không phân biệt nổi đất trời, chỉ loáng thoáng cảm giác sau lưng có chút ớn lạnh, nhưng dù vậy cũng không ngăn
nổi sức hấp dẫn của kỳ trân dị bảo với ông.
Lễ vật cũng đã thu
xong, chúng phong chủ đều nhổ ra một ngụm máu lớn, Mặc Ngân và Thanh Hà
vốn đang yên ổn lại bị Bách Diệp không ngừng nhảy nhót gây tổn thương,
đau lòng nhìn đống lễ vật của mình cứ thế bị mang đi, bọn họ vốn là đã
chuẩn bị sẵn biện pháp, một cái bình thường một cái vô cùng tốt, muốn
xem thử lễ vật đầu tiên có chất lượng như thế nào rồi mới ra quyết định, ai ngờ, lễ vật dâng đầu tiên lại bị Bách Diệp và tiểu đồ đệ kia lừa mất bảo vật trấn phong* của Lô yêu nghiệt, cũng không muốn bị so sánh, dù
sao chúng phong đệ tử hôm nay có thể nhìn thấy, kết quả là, kế hoạch làm thịt dê béo của Bách Diệp thành công.
(Trấn phong: bình đỉnh.)
“Tiểu Nguyệt nhi tại đây tạ ơn các vị sư thúc ưu ái.” Cướp đoạt nhiều lễ vật
của người ta như vậy, Lam Lăng Nguyệt tự nhiên còn tặng thêm một đao.
“Tiểu sư điệt thật hiểu chuyện!” Trong lòng chúng lão già biết rõ sao có thể là bé con được, nói tiểu hồ ly còn tạm được.
“Canh giờ không còn sớm, lộ trình nửa tháng ta và tiểu đồ đệ đều đã mỏi mệt,
các ngươi trở về phong hết đi, buổi tối ngày mai lại chuẩn bị tiếp phong yến*.” Bách Diệp hừ lạnh một tiếng rồi rất không phúc hậu hạ lệnh đuổi
khách.
(Phong yến: mời khách từ phương xa dùng cơm.)
Lô Vũ và mấy vị phong chủ còn lại cũng chẳng nói thêm gì, liền dẫn đệ tử các
phong cáo từ, một khắc qua đi, còn sót lại hơn một trăm người, rốt cuộc
Lam Lăng Nguyệt cũng có thể thở, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy phô
trương lớn như vậy, nói không khẩn trương là lừa quỷ.
“Nguyệt nhi lại đây ta giới thiệu cho con đệ tử cuối cùng của vi sư, năm người đứng trước hàng này là năm vị sư huynh của con, cũng là đệ tử thân truyền
của ta.” Bách Diệp chỉ vào năm đệ tử đứng hàng đầu tiên giới thiệu cho
Lam Lăng Nguyệt.
“Xin chào tiểu sư muội, ta là đại sư huynh Túc
Diệp, đây là nhị sư huynh muội Dạ Hàn, tam sư huynh Quân Thanh Ngạo, tứ
sư huynh Hách Liên Vũ, ngũ sư huynh Nam Cung Dục, sau này chúng ta chính là người một nhà.” Từ lúc Bách Diệp đứng một bên đằng sau đã nhịn sắp
hết nổi rồi, thực sự sư muội và tiểu sư muội này phối hợp không chê vào
đâu được, quay mấy vị sư thúc kia như dế.
“Hoan nghênh tiểu sư muội.” Bốn vị khác cũng nhao nhao a dua nói theo.
“Dạ, xin chào các vị sư huynh người một nhà.” Lúc Túc Diệp giới thiệu cho
mình, Lam Lăng Nguyệt quét một vòng năm người bọn họ, đại khái nhìn tuổi tác một chút, đoán Túc Diệp lớn nhất cũng chỉ tầm 16 tuổi, năm tính
cách thật đúng là khác nhau một trời một vực, tính thêm nàng nữa là sáu
loại tính cách, không khỏi liếc nhìn Bách Diệp một cái, nhìn không ra bề ngoài ông già này điên điên khùng khùng vậy mà khi dính đến chính sự
lại vô cùng nghiêm túc, đột nhiên xuất hiện thêm năm sư huynh, từ đây
Lam Lăng Nguyệt cũng không còn phải chiến đấu anh dũng một mình nữa.
Làm quen sơ sơ qua một chút về tình hình tổng đàn, Lam Lăng Nguyệt được an
bài ở tại Mặc Vân các, năm vị sư huynh chuyển hành lý của Lam Lăng
Nguyệt tới lầu các, sau đó đi ra ngoài, bọn họ nhìn thể chất tiểu sư
muội này khá là suy yếu, đoán chừng là do lặn lội đường xa mệt mỏi cần
nghỉ ngơi.
Nhìn bố cục lầu các trang nhã, mặt bàn không dính tí
bụi, ngồi bên cạnh bàn, trong lúc lơ đãng đụng phải ấm trà đặt chính
giữa bàn gỗ làm từ đàn hương, ấm nóng, chắc trước khi nàng tiến vào đã
chuẩn bị sẵn nước trà sợ nàng khát nước, một hành động nhỏ vô tình này
lại khiến lòng Lam Lăng Nguyệt ấm áp, ở đây nàng mới có cảm giác gia
đình.
Bữa tối được ngũ sư huynh Nam Cung Dục đưa tới gian phòng, Nam Cung Dục nhìn tuổi tác không quá mười một mười hai, chí khí trên
mặt vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
“Tiểu sư muội, nhìn xem ngũ sư
huynh mang đồ ăn ngon tới rồi này, nhân lúc còn nóng mau ăn, thân thể
muội rất yếu cần được bồi bổ.” Nam Cung Dục nhìn qua có chút ngây ngô,
bất quá có loại cảm giác hồn nhiên ngốc nghếch đáng yêu.
“Cảm ơn, ngũ sư huynh, huynh ăn chưa?” Lam Lăng Nguyệt ngồi xuống nhìn môt cái
đùi gà lớn, một đĩa thịt sốt mộc nhĩ, còn có tôm chiên dầu, buổi tối ăn
quá nhiều dầu mỡ có vẻ không tốt lắm.
“Huynh, đã ăn một ít.” Nam
Cung Dục ấp úng quay mặt đi, vừa rồi một lòng một dạ đưa cơm cho tiểu sư muội, hắn chỉ húp qua chút cháo, khiến cho cái bụng của hắn không được
ăn no phát ra tiếng kêu phản đối, không khỏi đỏ bừng cả mặt, không chờ
Lam Lăng Nguyệt mở miệng nói rằng có chuyện quan trọng cần làm, vẻ mặt 囧 chạy ra ngoài.
Một trận gió thổi vào lầu các, Lam Lăng Nguyệt
nhìn bóng lưng Nam Cung Dục lao nhanh không khỏi cười ra tiếng: “Tiểu sư huynh này đáng yêu quá, ngay cả nói dối cũng không biết.”
Năm
thứ nhất đó Lam Lăng Nguyệt ở phái Thiên Sơn chính là do năm vị sư huynh chỉ dẫn bắt đầu luyện tập nội công tâm pháp của phái Thiên Sơn, bởi
Bách Diệp nói rằng nội công tâm pháp là mệnh môn của việc tu luyện võ
công, thể chất Lam Lăng Nguyệt khá là suy yếu, không thể mù quáng tập
luyện được, vì lẽ đó năm thứ nhất này Lam Lăng Nguyệt luôn là canh tư
rời giường rèn luyện thân thể, ngồi ở đỉnh cao nhất của Thiên Sơn tông
hấp thụ tinh hoa đất trời luyện nội công tâm pháp, không thể không nói
quả thật Lam Lăng Nguyệt là kỳ tài luyện công, mới quá nửa năm, nội lực
bên trong cơ thể Lam Lăng Nguyệt không những không tản mất, mà có dấu
hiệu ngưng tụ, chỉ sau nửa năm Bách Diệp đã bắt đầu để Lam Lăng Nguyệt
tu luyện khinh công và kiếm thuật căn bản.
Đông đi xuân tới,
trong chớp mắt một năm cứ như vậy qua đi, trên đỉnh Thiên Sơn tông, Bách Diệp một thân cẩm bào xanh đen vừa nằm trên thân cây mọc ở vách núi vừa uống rượu, nhìn sáu đệ tử thân truyền bên mình luyện võ, híp mắt nhìn
về phía Lam Lăng Nguyệt một lúc, vô cùng tự hào, một năm qua tiểu đồ đệ
của hắn có thể nói là tiến bộ thần tốc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT