Hai người Bách, Hắc rời khỏi Lam phủ, Bách Diệp viện lý do vì danh tiếng không thể khởi kiệu trống được nên dùng điểm yếu quái gở của Hắc Phong làm uy hiếp, Hắc Phong tức đến đen mặt đành phải ngồi lên kiệu hoa tám người.

“Diễn luyện lần này kết thúc, chúng môn đồ nhà ai người nấy về nào.” Bách Diệp nói qua loa một câu, sau đó giải tán môn đồ, kiệu phu nâng kiệu hoa có Hắc Phong ngồi trên, cũng dẹp đường về phủ, đặt chân đi về phía Hoa đô của bọn họ, Bách Diệp đã lẩn chạy ra tận xa khác hẳn lúc đến, hắn cũng không muốn mọi người vây xem hiểu nhầm hắn già mà không đứng đắn có cái gì đó với lão nhân Hắc Phong kia.

Khi kiệu hoa rời xa kết thúc một trận náo loạn nghi lễ thu nạp đồ đệ, người dân vẫn dành một khoảng thời gian bàn tán về chuyện này, suy đoán đến tột cùng là vị thiên kim nào của Lam gia mà đáng giá đến mức phô trương như vậy, mỗi người một kiểu sôi nổi nói.

Lúc này tại Lam phủ

“Nguyệt nhi, ngươi và Bách tông chủ vừa thì thào gì với nhau?” Chờ Bách Diệp và Hắc Phong rời đi, con ngươi Lam Lôi Ngạo âm trầm, tựa như giáo huấn để dò hỏi Lam Lăng Nguyệt.

“Hai sư đồ nói chuyện riêng, Lam lão gia lại có hứng thú để nghe sao?” Lam Lăng Nguyệt hừ lạnh một tiếng, ngày hôm qua lão cha cặn bã này giống y như con chó bị kẹp đuôi, hôm nay Bách Diệp vừa rời khỏi lại bắt đầu cáo mượn oai hùm.

“Láo toét, Thu Nhược Thủy nàng dạy nữ nhi như vậy sao, nói như nào ta cũng là phụ thân nó.” Lam Lôi Ngạo định nổi giận với Lam Lăng Nguyệt, chợt nhớ tới trên đầu nàng còn có danh hiệu đồ đệ của Bách tông chủ, đành phải nhẫn nhịn đổ cơn giận lên người Thu Nhược Thủy.

“Ngươi có bản lĩnh thì tấn công ta này, mẫu thân ta không nợ ngươi, đừng nói với ta hai chữ phụ thân, ngươi đã hoàn thành trách nhiệm làm một phụ thân chưa? Lúc ta sống chết chưa rõ ngươi ở đâu? Lúc ta bị ái thiếp, nhị nữ nhi ngươi chà đạp ngươi ở đâu? Lúc nhị nữ nhi của ngươi cầm chủy thủ muốn giết ta ngươi ở đâu? Lúc ái thiếp của ngươi hạ hàn độc lên người ta ngươi ở đâu? Ha ha ngươi cũng chỉ xứng làm con rối của bà ta mà thôi, làm sao người như ngươi xứng với danh hiệu hoàng thương kia.” Khi nghe thấy Lam Lôi Ngạo trút giận lên mẫu thân, trong đôi mắt của Lam Lăng Nguyệt bắn ra tia lãnh ý, từng bước một ép sát Lam Lôi Ngạo.

Lam Lôi Ngạo nhìn Lam Lăng Nguyệt từng bước từng bước một tới gần mình không tự chủ lui về phía sau, từng câu đâm vào tim, Lam Lôi Ngạo không khỏi chột dạ, đứa nhỏ này cũng từng được hắn bế ẵm, thế rồi chuyện kia xảy ra, toàn bộ cuộc sống bị đảo lộn, nàng trở thành đứa con rơi của mình.

“Lam Lăng Nguyệt, ngươi đừng có nói hươu nói vượn, ta hạ độc ngươi khi nào hả.” Vừa nghe Lam Lăng Nguyệt nhắc tới việc hạ độc, sắc mặt Kiều Phi Nhi biến đổi, vội vàng đứng lên cãi lại, chuyện này chỉ có Thanh Mai biết, hiện tại Thanh Mai cũng điên rồi, Lam Lăng Nguyệt không tìm được chứng cứ chính là ngậm máu phun người.

“Ha ha, chính xác ta không có bằng chứng chứng minh đấy, bất quá Kiều di nương ngươi không cảm thấy tự nhiên Thanh Mai hóa điên vô cùng kỳ lạ sao? Hơn nữa vì sao điên rồi Thanh Mai chỉ tấn công đúng mình ngươi? Lão thiên gia có mắt đó, ngươi biết không.” Khóe miệng Lam Lăng Nguyệt hơi giương lên, đâm vào vết thương của Kiều Phi Nhi thêm một lần nữa.

“Đủ rồi, tất cả câm miệng cho ta.” Lam Lôi Ngạo có chút nghi ngờ nhìn về phía Kiều Phi Nhi, hắn vốn là người đa nghi, mặc dù Lam Lăng Nguyệt không nói rõ, tuy nhiên quả thật một loạt bất trắc xảy đến quá mức trùng hợp, lông mày hơi nhíu, lẽ nào tâm địa ái thiếp bên gối này thật sự độc ác đến vậy.

“Chưa đủ, làm sao mà đủ được, không chỉ có ta bị người hạ độc, hôm nay sư phụ ta nhìn thấy sắc mặt mẫu thân ta cũng đã báo cho biết mẫu thân ta cũng bị hạ độc, ngài cảm thấy nếu như loại bỏ được hai mẹ con chúng ta, ai sẽ là người được lợi nhất đây?” Trong lòng Lam Lăng Nguyệt cười lạnh, chuyện này đã chịu đủ rồi, nếu đã nói, vậy đơn giản kể rõ toàn bộ sự tình ra.

“Phu nhân nàng cũng trúng độc?” Lam Lôi Ngạo nghe được thông tin Thu Nhược Thủy trúng độc, sắc mặt càng u ám.

“Nguyệt nhi, ta trúng độc sao?” Thu Nhược Thủy không để ý tới Lam Lôi Ngạo, kinh ngạc nhìn Lam Lăng Nguyệt, muốn xác định có thật hay không.

“Đúng thế, mẫu thân, sư phụ nói trán ngài có khí đen không rõ ràng, có dấu hiệu trúng độc.” Lam Lăng Nguyệt đành phải lấy Bách Diệp ra, dù sao nếu tự mình nói mẫu thân trúng độc, thứ nhất khiến người hoài nghi, thứ hai không có sức thuyết phục, mà Bách Diệp thì lại đức cao vọng trọng. Thấy Thu Nhược Thủy không nhìn thẳng vào chính mình, gương mặt Lam Lôi Ngạo vốn đã sưng càng thêm sưng đỏ, ném cho Kiều Phi Nhi ánh mắt dò xét.

“Lão gia, không phải thiếp, thiếp bị oan, thật sự cái gì thiếp cũng không làm, ngài phải tin tưởng thiếp.” Vành mắt Kiều Phi Nhi ngân ngấn lệ, rưng rưng nhìn Lam Lôi Ngạo, tim khẽ nhói đau, nhiều năm trôi qua, lòng nam nhân này vẫn hướng về Thu Nhược Thủy.

“Người đâu, đi mời đại phu Vương Thủ Nghĩa ở thành đông tới bắt mặt cho phu nhân.” Lam Lôi Ngạo không nói thêm gì nữa, mà phân phó tùy tùng đi mời đại phu, bởi vì chuyện lần trước Lam Ngữ Yên đắc tội Lưu đại phu, chỉ có thể mời một vị đại phu khác.

Kiều Phi Nhi thấy Lam Lôi Ngạo không gây nhiều khó dễ cho bà, vội thở phào một cái, bà không sợ bị tra, lúc trước hạ độc, bà đã chuẩn bị tất cả đường lui rồi, bà không sợ.

Qua khoảng chừng một khắc, Vương Thủ Nghĩa xách hòm thuốc theo tùy tùng vào Nguyệt Thanh uyển, đặt hòm thuốc xuống liền bắt mạch cho Thu Nhược Thủy.

“Thế nào?” Lam Lôi Ngạo hỏi han Vương đại phu từ lúc bắt mạch chân mày chưa từng giãn ra.

“Phu nhân có dấu hiệu trúng độc, loại độc này là si điên tán mãn tính*, may mắn vẫn chưa vào trong lục phủ ngũ tạng, bằng không hậu quả thật không dám tưởng tượng.” Vương đại phu cũng hay bắt mạch cho các đại gia đình, đã nhìn quen với loại đấu đá nhau này.

(Si điên tán mãn tính: thuốc bột gây ngu ngốc điên điên có tác dụng chậm.)

Lam Lôi Ngạo vừa nghe, rầm một tiếng hung hăng vỗ xuống bàn phân phó tùy tùng: “Dẫn hết nha hoàn bà tử Vân Thanh uyển đến cho ta.”

Chỉ chốc lát sau nha hoàn bà tử bên trong Vân Thanh uyển đều tụ tập tại Nguyệt Thanh uyển, mà Thu Nhược Thủy vẫn mù mịt không hiểu, đời này bà không tranh không cướp, chỉ muốn sống an ổn qua ngày, vậy mà vẫn bị tính kế, ha ha ngu ngốc, Kiều Phi Nhi thực sự xuống tay mạnh bạo. Ngẩng đầu nhìn nha hoàn bà tử bên trong uyển mình vẻ mặt ai nấy đều kinh hoàng, bà bất giác lảng tránh không tin người mình gây nên.

“Các người ai hạ độc, tự mình đứng ra, bằng không sẽ đánh từng người một đến tàn phế rồi mang đi bán.” Lam Lôi Ngạo lạnh giọng tra hỏi.

“Lam lão gia, ta không muốn trong uyển ta thấy máu, kỳ thực chuyện này nếu muốn biết ai làm rất đơn giản.” Lam Lăng Nguyệt đảo mắt một vòng, trên mặt mọi người cơ hồ đều là nét kinh hoảng, duy nhất Yên Chi bên trong sự kinh hoảng mang theo một chút tuyệt vọng, trong lòng bỗng nhiên trầm xuống, có thể là nàng sao? Yên Chi và Thủy Tinh giống như tay trái tay phải của mẫu thân, nếu thật sự là nàng, chuyện này có quá tàn nhẫn với mẫu thân không.

“Chén thuốc mà mẫu thân ta uống mấy ngày nay đã qua tay những ai?” Lam Lăng Nguyệt dừng một chút, dò hỏi hạ nhân của Vân Thanh uyển đang quỳ phía dưới.

“Hồi đại tiểu thư, thuốc là nô tỳ tự mình đi bốc, Yên Chi giám sát sắc thuốc, không hề qua tay bất cứ kẻ nào.” Thủy Tinh hơi bất ngờ, chẳng lẽ thuốc xảy ra vấn đề, không khỏi liếc nhìn Yên Chi.

Tay Yên Chi nắm thật chặt, mặt mày xám ngoét, không đợi Lam Lăng Nguyệt hỏi đến đã tự mình quỳ gối trước mặt Thu Nhược Thủy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play