Trời vừa chớm đông, thời gian như bỗng dưng trôi qua rất nhanh. Vẫn chưa có cảm giác gì, cũng như chưa kịp chuẩn bị thì tuần thi cử đã cứ thế ập đến. Tựa như đang bước đi trên con đường rợp bóng cây, rồi đột nhiên một nắm tuyết trên cành khô rơi xuống, phủ lên chiếc áo khoác màu xanh thẫm của Đường Văn Minh.
Ước chừng đã nửa tháng rồi hắn không gặp Mạc Mặc. Nửa tháng nay Đường Văn Minh bộn bề với việc bổ sung cho đầy đủ bài tập của các môn, nào là luận văn, nào là báo cáo thí nghiệm, vân vân. Còn khoa của Mạc Mặc lại càng phiền phức hơn nữa, bài tập hội họa, bài tập thiết kế, bài tập sáng tạo, vân vân và vân vân, đều đang yêu cầu thẩm hạch. Trong khoảng thời gian này, người ở thư viện và phòng tự học càng ngày càng đông, xem ra nước tới chân mới nhảy trên cơ bản là bí quyết của tất cả học sinh trước kì thi cử.
Ngày hôm ấy, Đường Văn Minh một mình ngồi ở vị trí sát cửa sổ trong phòng tự học trên tầng ba của thư viện, chán nản lật qua lật lại cuốn “Triết học Mác – Lênin” trong tay. Thỉnh thoảng hắn lại nhìn ra khung cảnh mênh mông tuyết trắng ngoài cửa sổ. Tuyết rơi rồi, vả lại trận tuyết này chẳng nhỏ tí nào. Thứ vật thể nhẹ hẫng trắng muốt như lông ngỗng chầm rãi rơi xuống nơi thế giới bên ngoài cửa sổ.
Có điều, hắn ngồi ở đây không phải vì muốn thưởng thức cảnh tuyết rơi, mà là vì hơi ấm khi tựa sát người vào tường.
Đợi đến lúc hắn quay mặt lại mới phát hiện ở cái bàn trước mặt, chỗ ngồi đối diện với hắn, đang ngồi hai người mà hắn quen biết. Một người là Mạnh Kha – kẻ đánh nhau với hắn trong giờ quân sự, người còn lại là bạn hoa khôi của hệ mà khoảng thời gian trước còn có lời đồn đãi về chuyện giữa cô và hắn. Hai người bọn họ ngồi cạnh nhau đọc sách, dáng vẻ chăm chỉ hết sức.
Đột nhiên, Mạnh Kha ngẩng mặt lên, nhìn vào mắt Đường Văn Minh cười đầy ẩn ý.
Đường Văn Minh không biết nụ cười đó của anh ta có hàm ý gì, chỉ là hắn không thoải mái. Con người Mạnh Kha vốn đã làm hắn cảm thấy phiền lòng. Đường Văn Minh không cho rằng hắn là một cao thủ giao tiếp, nhưng cũng không tới nỗi bị người khác tẩy chay trong hoàn cảnh mới. Đến đại học K, người đầu tiên gạt bỏ hắn chính là Mạnh Kha.
Giả sử bạn đang đi trên đường, thấy đối diện có một người đang đi qua, có lẽ cũng có thể từ tiềm thức vô cớ cảm thấy đáng ghét, nhìn không thuận mắt. Đường Văn Minh nghĩ chắc mình chính là loại người Mạnh Kha nhìn không ưa, đồng thời hắn cũng không ưa Mạnh Kha. Con trai mà, nhìn không thuận mắt thì cứ đánh nhau một trận! Một cách giải quyết rất trực tiếp. Tuy nhiên, Mạnh Kha luôn làm hắn cảm thấy gian gian. Chính là cái loại rõ ràng không vừa lòng lại không nói ra lời, âm thầm làm con người bạn trở nên xấu đi. Có điều đối với Đường Văn Minh mà nói, sức sát thương của Mạnh Kha vẫn không đủ, hắn có thể trực tiếp bỏ qua.
Lúc tin nhắn của Mạc Mặc được gửi đến, Đường Văn Minh đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ăn cơm trưa.
Hắn đứng dưới mái hiên, nghĩ xem có nên bước thẳng ra bầu trời đầy tuyết ngoài kia hay không.
Đột nhiên, một cây dù đưa qua. Mạnh Kha trầm mặt, không nói tiếng nào, chỉ mở dù che cho hệ hoa, hai người vai kề vai đi trên đất tuyết.
Cũng may nhờ có cây dù của Mạnh Kha mà Đường Văn Minh mới có thể giữ cho cả người khô ráo khi đến lầu hai của phòng thiết kế nghệ thuật hội họa.
Mạc Mặc cười một vẻ như vừa lượm được tiền: “May là anh đem theo dù, không thì tôi chỉ có thể bụng đói mắc kẹt trong này rồi”.
Trên đất tuyết, hai người để lại dấu chân cạnh nhau trên một vùng trắng xoá nhưng lại cách một khoảng nhất định.
Là Mạc Mặc cầm dù. Bởi vì chút bất lợi nhỏ về chiều cao nên Đường Văn Minh gián tiếp không thẳng cổ được. Hắn liếc qua đôi vai không phủ tí tuyết nào của mình và cái áo khoác len đã thấm tí ướt của Mạc Mặc, co co đầu lại.
Trưa hôm ấy tuyết rơi càng dày, họ chỉ đành ngồi trong kí túc xá đọc sách. Hai tên bản địa mấy hôm trước đã về nhà trú đông, còn Duẫn Húc lại đi tìm Tiểu Xuyên rồi. Vì thế, trong kí túc chỉ còn lại hai người bọn họ.
Hai người ngồi đối lưng lại với nhau đọc sách, ngoại trừ âm thanh thỉnh thoảng quệt nước mũi của Mạc Mặc và tiếng gõ nhẹ bút lên bàn theo thói quen của Đường Văn Minh thì chẳng còn âm thanh nào nữa cả. Bầu không khí tĩnh lặng như thế khiến Mạc Mặc cảm thấy có hơi bứt rứt, rồi lại vô duyên vô cớ bực mình. Mỗi lần cậu chịu không nỗi tính quay mặt lại chuyện trò vài câu với Đường Văn Minh, nhìn thấy bóng lưng của đối phương yên ắng nằm gục trên bàn, chỉ còn cách bĩu môi quay đầu về.
Bỗng dưng một hồi chuông điện thoại dồn dập vang lên đánh tan bầu không khí tĩnh lặng. Mạc Mặc chạy ra ban công nghe điện thoại, chỉ chốc sau lại chạy trở vào, tay chân luống cuống thu dọn đồ vật trên bàn.
Đường Văn Minh xoay người lại hỏi: “Chuyện gì thế?”
Mạc Mặc cúi mặt vừa thu dọn vừa nói: “Anh Tiểu Viễn có người bạn phải về quê, muốn tặng người ta một ít đặc sản. Nhưng anh ấy đang ở trong phòng thí nghiệm không thể đi được, nên bảo tôi đi mua giúp.”
Đường Văn Minh trông ra ngoài cửa sổ, ở bên ngoài, bông tuyết đã lớn như chiếc lông ngỗng, rơi trắng xoá cả mặt đất.
“Cậu bệnh sao. Tuyết rơi dày thế này, chắc đến xe buýt cũng không chạy nữa là. Cậu tính đi bằng gì nào?”
Mạc Mặc cười cười: “Vậy cho tôi mượn xe đạp của anh đi.”
Đường Văn Minh ném chìa khoá cho cậu, còn có thêm một chiếc áo khoác chống thấm thật dày.
Mạc Mặc đón lấy, nhìn hắn cười cười bảo: “Cảm ơn nha! Lúc về mang cho anh mấy món đặc sản ngon ngon!” Nói rồi chạy như bay ra ngoài.
Đường Văn Minh nhoài người trên ban công, lặng ngắm trong cảnh tuyết phủ mênh mông ấy, một chiếc xe đạp xiêu xiêu vẹo vẹo tiến về phía trước, buồn bực rút ra một điếu thuốc rồi châm lên.