Mùa đông phía Nam không có tuyết, nhưng khi trời mưa so với tuyết
rơi lại lạnh hơn rất nhiều. May mà biệt thự lắp hệ thống sưởi ấm sàn
nhà, bất kể bên ngoài gió lốc càn quét bừa bãi như thế nào thì nhiệt độ
trong phòng vẫn ấm áp như khí trời mùa xuân.
Trong căn phòng trống trải, Nhược Nhược ngồi ngẩn người trước giá vẽ
ngắm nhìn nước mưa chảy trên cửa kính. Phòng này nằm ở tầng ba, được
Trịnh Sơ Trạch dùng làm phòng vẽ tranh cho riêng cô, ba mặt tường đều
lắp cửa kính lớn sát đất. Ngoài vẽ tranh, Nhược Nhược cũng thích đến căn phòng này đọc sách, vào ban ngày, chỉ cần kéo hết rèm cửa lên, toàn bộ
căn phòng đều được bao phủ bởi gam màu xanh lục bên ngoài, khiến người
ta cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn.
Nếu cùng Sơ Trạch làm tình ở căn phòng trong suốt này sẽ có cảm giác
thế nào nhỉ… Không biết vì sao, trong đầu Nhược Nhược bỗng nhiên xuất
hiện ý nghĩ đó, rồi chính cô cũng bị ý nghĩ của mình làm cho hoảng hốt.
Nhưng một khi đã nghĩ đến, cô không thể nào khống chế được mà tiếp tục
tưởng tượng. Phút chốc, cô cảm thấy tiểu huyệt của mình bắt đầu mất tự
chủ hé ra hợp lại, vách âm đạo cố gắng chèn ép không ngừng, muốn giúp
khe thịt trống rỗng nhận được một chút an ủi.
Thân thể Nhược Nhược vốn vô cùng mẫn cảm, hành vi vừa rồi quả thực
cũng có chút tác dụng, khoái cảm tuyệt vời theo nơi riêng tư lan truyền
khắp toàn thân. Nhưng mà sung sướng như vậy khiến cô càng thêm khó chịu, chỉ lát sau, một dòng dịch ấm ứa ra từ cánh hoa, nhuộm ướt đầm đáy quần lót.
“Ưm…” Cô không khỏi kẹp chặt hai chân, khẽ rên lên một tiếng. Sau lần làm chuyện ấy với Sơ Trạch năm 11 tuổi, cơ thể cô luôn luôn trong trạng thái khát dục. Chỉ cần anh ở bên cạnh, quần lót của cô hiếm khi khô
ráo.
Hôm đó cũng vào một đêm mưa, gió lớn điên cuồng gào thét đập vào cửa
sổ phòng cô tạo nên những tiếng bang bang. Phòng ngủ tối đen thỉnh
thoảng lại có tia chớp sáng chói xẹt qua, Nhược Nhược nhỏ bé chôn mình
trong chăn, cố gắng trấn an bản thân đón nhận những tiếng sấm đùng đoàng tiếp sau.
“A -!!!” Chờ đợi vài giây, một loạt sấm chớp ầm ầm trút xuống. Nhược
Nhược tuy đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, nhưng vẫn bị âm thanh này dọa
đến run rẩy hét lên. Bên ngoài, những người đi đường cũng cảm thấy sợ
hãi, nhất thời khắp nơi đều là tiếng còi báo động chói tai. Nhược Nhược
che ngực, toàn thân run lẩy bẩy.
Đến khi tiếng sấm dần tiêu tan, ngoài cửa sổ chỉ còn tiếng mưa rơi ào ào, nhưng bất chợt lại có một tia sáng rạch xuyên qua phòng, Nhược
Nhược đã hoảng sợ đến cực hạn, rốt cục khóc nức nở, ôm gối trèo xuống
giường, chưa kịp đi dép đã lảo đảo chạy ra hành lang.
Có chớp sẽ có sấm, Nhược Nhược cảm thấy dường như có một con quái thú đáng sợ đuổi sát theo đằng sau, những tiếng nổ như siết chặt lấy trái
tim bé bỏng. Phòng ba mẹ dưới tầng một, cô không kịp chạy xuống tìm họ!
Nhược Nhược một tay ôm chặt gối, tay kia ra sức gõ cánh cửa phòng bên
cạnh.
“Anh ơi!!! Anh ơi!!! –” cô run rẩy kêu khóc, chỉ khẩn cầu người trong phòng mở cửa càng nhanh càng tốt. Nhanh lên, nhanh lên đi! Nếu không mở cửa sẽ không còn kịp mất!!
Nghe thấy tiếng khóc non nớt ngoài cửa, chàng trai trẻ vội vàng buông quyển sách trên tay, xuống giường đi tới trước cửa phòng. Lúc anh vừa
mở cửa cũng đồng thời vang lên tiếng sấm nổ tung trời, anh còn chưa kịp
nhìn kĩ, lập tức cảm nhận được một thân thể nhỏ bé mềm mại ngọt ngào
nhào mạnh vào trong lòng, anh vội đưa tay đón lấy theo phản xạ.
“Ô –!!!” Cô ôm chặt thắt lưng anh, mặt chôn vào ngực anh, toàn thân lạnh run, giống như con thú nhỏ đang gặp nguy hiểm.
Trịnh Sơ Trạch nhanh chóng hiểu ra, là cô bé sợ tiếng sấm, vừa rồi
tiếng sấm thật sự quá lớn, cô bé của anh nhất định là rất hoảng sợ.
“Nhược Nhược, đừng sợ đừng sợ, anh trai ở đây.” Anh mỉm cười, bàn tay to dịu dàng vuốt ve đỉnh đầu cô.
“Anh ơi!!!” Nhược Nhược ngẩng đầu lên, trên mặt tèm lem nước mắt, “Anh ngủ cùng Nhược Nhược được không, Nhược Nhược sợ lắm!!!”
Trịnh Sơ Trạch bẩm sinh đã có gen tốt, lại lớn lên trong gia đình
giàu có, từ nhỏ dinh dưỡng đầy đủ, hơn nữa lại chăm chỉ rèn luyện, thân
thể cao ráo cường tráng, khoảng chừng 1m87. Nhược Nhược năm nay 11 tuổi
vừa tròn 1m40, cô ôm anh chặt như vậy, bộ ngực sữa kề sát bụng dưới của
anh, đôi mắt to tròn ngấn nước mơ màng nhìn anh, tình cảnh này khiến anh không khỏi hít mạnh một hơi, hạ bộ dần dần nóng lên.
Tiểu nha đầu này hôm nay lại tự mình dâng đến tận cửa.
Trịnh Sơ Trạch do dự một lát, rốt cục cũng đồng ý: “Được rồi.”
Anh cúi xuống, bế cô bé vẫn còn đương run rẩy lên, một tay đỡ mông
nhỏ để cô dựa vào vai anh, tay còn lại nhặt cái gối rơi dưới chân. Thể
trọng cô rất nhẹ, anh chỉ cần một tay đã có thể ôm trọn cô. Anh bế cô
đến bên giường, nhẹ nhàng thả cô vào trong chăn, sau đó mới trèo lên
giường.
“Anh, ôm em một cái.” Anh vừa nằm xuống, cô gái nhỏ giống như bạch
tuộc quấn chặt lấy anh. Cơ thể chàng trai lập tức cứng đờ, hơn nửa ngày
cuối cùng mới vươn cánh tay, dịu dàng ôm lấy bảo bối xinh xắn.
“Anh ơi, có phải Nhược Nhược nặng quá không? Làm anh mệt?” Nhược
Nhược ghé vào ngực anh, ngẩng lên nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào
hơi nhăn lại, đáng yêu không tả nổi.
“Không đâu, Nhược Nhược nhỏ như vậy, tuyệt đối không nặng. Một tay
anh cũng có thể ôm được.” Lúc anh mở miệng cũng không ngờ rằng giọng nói của mình đã trở nên khàn khàn, tiểu yêu tinh ngọt ngào nép trong lòng
anh, bàn tay nhỏ bé mềm mại còn không an phận sờ loạn trên ngực anh,
thật đúng là đòi mạng.
“Anh à, sao anh lại thở nhanh như vậy? Có phải anh khó chịu ở đâu
không?” Nhược Nhược nhìn chàng trai bên cạnh thở gấp, lập tức cảm thấy
lo lắng. Cô từng xem trên tivi, những người bị bệnh nặng cũng thường thở dốc như vậy.
“Đúng vậy… Thân thể anh không được thoải mái.” Bàn tay to của anh bắt lấy bàn tay nhỏ bé trắng noãn của cô, kéo xuống háng mình, “Nhược Nhược giúp anh sờ chỗ này được không.”
Tay Nhược Nhược bị tay anh ấn chặt lên vật thể hình gậy thô lớn nóng
rẫy, rồi bị ép xoa nắn nó theo động tác của anh, việc này khiến hai má
cô lập tức đỏ hồng đến tận tai. Nhược Nhược đã 11 tuổi, thời đại này lũ
trẻ không còn ngây ngô như ngày xưa nữa, cô biết rõ trong tay mình là
gì, cũng biết nó biến thành như
vậy là biểu hiện cho điều gì, chỉ là cô không hiểu, vì sao của anh lại biến thành như vậy.
“Anh ơi, của anh… Sao lại cứng thế?” Những lời xấu hổ này trước đây
Nhược Nhược chưa từng nói, nhưng anh trai vẫn luôn yêu thương cô, hai
người thân thiết không có khoảng cách, nên cô rất yên tâm đưa ra nghi
vấn của mình.
Dâm ngữ thốt lên từ miệng cô đối với Trịnh Sơ Trạch chính là một liều xuân dược cực mạnh, rốt cuộc anh không nhịn được ôm chặt thân thể xinh
xắn thơm nức trong lòng, xoay người đặt cô dưới thân, tách hai đùi non
mềm của cô ra, đưa dương vật to lớn của mình chen vào giữa háng cô.
Nhược Nhược bị cơ thể nóng rực của anh đè chặt xuống giường, khuôn
mặt nhỏ nhắn xấu hổ đến đỏ bừng, tim đập thình thịch thình thịch trong
lồng ngực, nhưng cô không hề sợ hãi, bởi cô hiểu rõ, anh trai sẽ không
bao giờ làm tổn thương cô. Hằng ngày anh vẫn thường hay ôm
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT