Tiệm cà phê này tên “Thong thả gặp Nam Sơn” mang phong cách điền viên, với nền nhạc du dương cùng ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, lộ vẻ năm tháng tĩnh lặng.

Cảnh Như Họa ngồi xuống ghế mây, nhắm mắt hưởng thụ ánh nắng cùng âm nhạc thoải mái thư giãn.

“Trà chiều” nơi này giống tiệc ngắm hoa ở Phong Nguyệt quốc.

“Hai vị dùng gì ạ?” Phục vụ mặc đồng phục chỉnh tề mỉm cười nhẹ giọng hỏi.

“Một ly Latte, một ly Lam Sơn, có đường.” Lâm Mộng Viện nói.

Từ ký ức của Bạch Họa thì rất ít đi uống cà phê với Lâm Mộng Viện, đây là lần thứ hai, mà lần trước Bạch Họa uống Lam Sơn, Cảnh Như Họa rũ mắt, Lâm Mộng Viện tuy hơi kiêu căng nhưng bản tính vẫn không xấu, ít nhất đối với bạn bè cũng có vài phần thật lòng.

Cảnh Như Họa dịu mắt, không còn ánh mắt nhìn thấu người khác nữa mà nhìn thoáng qua Lâm Mộng Viện rồi cười.

“Cậu.” Lâm Mộng Viện bị cô nhìn mà giật mình.

“Sau này cậu tính làm gì?” Cảnh Như Họa mở miệng hỏi.

“Học xong thì vô công ty của nhà thôi, ba mẹ cũng chỉ có mình mình.” Lâm Mộng Viện buột miệng.

Sau đó lập tức hỏi lại, “Còn cậu?”

“Mình à, cứ học xong đã.” Cảnh Như Họa cũng không biết sau này bà nên làm gì, bà luôn cảm thấy bà không thuộc thế giới này, bà chỉ muốn học thêm vài thứ có ích ở đây để sau này không chịu thiệt thôi.

“Ồ, vậy cậu với Lãnh Ngôn thì sao?” Nhắc đến Lãnh Ngôn thì mắt Lâm Mộng Viện lóe sáng.

Cảnh Như Họa vẫn chưa biết người như vậy được gọi là “Mê trai”.

“Mình không thích tên ấy.” Cảnh Như Họa cũng không muốn tái hôn, dù nữ tử nơi này có thể tái hôn.

“Nhưng cậu ấy là hoàng tử băng sơn đó, lại còn là đại thiếu gia Lãnh thị, hơn nữa hai cậu đã đính hôn rồi.” Lâm Mộng Viện không thể tin được nhìn Cảnh Như Họa, rõ ràng Bạch Họa rất thích Lãnh Ngôn, vì cô đã đuổi bao nhiêu nữ sinh theo đuổi Lãnh Ngôn mà.

“Hôn ước có thể giải trừ.” Cảnh Như Họa thông qua ký ức của Bạch Họa thì biết nơi này có thể giải trừ đính hôn, nam cưới nữ gả không liên quan đến nhau.

“Hả, vậy cậu định…” Lâm Mộng Viện trợn to mắt, giải trừ hôn ước?

“Thôi, cậu đừng hỏi nữa, mà dù giải trừ hôn ước thì có vài thứ mình vẫn muốn đòi lại.” Cảnh Như Họa nheo mắt ngắt lời Lâm Mộng Viện.

Lâm Mộng Viện rụt đầu, ánh mắt Bạch Họa thật đáng sợ mà.

“Chị ơi, cà phê của chị đây.” Phục vụ đặt cà phê xuống.

“Cảm ơn.”

“Phụt…” Mới uống một ngụm Cảnh Như Họa liền phun.

“Sao vậy, mau lau đi.” Lâm Mộng Viện rút khăn giấy đưa cho Cảnh Như Họa.

“Mình không sao, đắng quá thôi.” Nhận khăn giấy rồi tao nhã lau miệng.

“Thêm đường vào đi, phục vụ ơi.” Lâm Mộng Viện kêu.

“Không cần.” Cảnh Như Họa lắc đầu, thứ này là gì vậy, mùi kỳ lạ mà còn khó uống hơn trà lài nữa, haiz.

“Chị… có cần giúp gì không?” Phục vụ đi tới.

“Đổi ly nước lọc đi.” Cảnh Như Họa nói.

“Dạ, chị chờ chút.”

“Đúng rồi, nhỏ Ly Mạt kia cậu tính sao?” Lâm Mộng Viện hỏi tiếp.

“Không làm gì cả, gà rừng chung quy vẫn là gà rừng.” Cảnh Như Họa không sao cả nâng búi tóc, rồi dừng một chút.

Thói quen thật đáng sợ.

“Cũng phải, có gì cần giúp thì cứ tìm mình, mình không thích nhìn con nhỏ đó xoay quanh trêu đùa bốn hoàng tử tí nào.” Lâm Mộng Viện căm giận nói.

“Không có gì, cậu chờ xem.” Cảnh Như Họa xoa ngón tay, từ từ nói.

Không biết sao, Lâm Mộng Viện cảm thấy điều hòa mở nhỏ quá nên thấy hơi lạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play