Eric dạo bước trên con đường bên bờ sông. Từ bỏ Wendy quả thực là một
việc quá khó với cậu. Cậu quá yêu người con gái đó. Nhưng cậu sẽ phải
làm như vậy.
Đi ngang một quán nhậu bình dân, bất chợt cậu thấy bóng dáng một ai đó
khá quen thuộc. Cậu bước chân vào quán nhậu và nhận ra người đó chính là Hà Linh Đan.
Kéo chiếc ghế nhựa và ngồi xuống, Eric hỏi:
“Sao chuyên viên Hà lại ở đây?”
Linh Đan ngước khuôn mặt mình lên, giọng nói của cô say say xỉn xỉn:
“A, Trịnh tổng, anh cũng thất tình giống tôi sao? Hahaha, đúng rồi, ngốc như tôi, bị người ta bỏ là đúng rồi...Hahaha...”
Eric nhìn chăm chú Linh Đan. Say xỉn là thế mà vẫn đáng yêu!
Eric gọi hai chai rượu đế và một dĩa khô bò. Linh Đan hỏi cậu:
“Trịnh tổng, tôi ngốc lắm đúng không?”
Eric đáp:
“Cô không ngốc đâu. Mà sau này gọi tôi là Eric cũng được.”
Linh Đan lắc đầu nguầy nguậy:
“Không, không đâu Eric, tôi ngốc lắm, nói là... tôi ngu cũng được. Bị
bạn trai lừa dối bấy lâu nay.... mà vẫn yêu anh ta, tôi.... ngu ngốc
lắm, ngu ngốc lắm...”
Rót rượu ra ly, Eric nói:
“Đây, mời cô một ly.”
Linh Đan nhận ly rượu và uống cạn. Cô nói tiếp:
“Anh ta chê tôi ngu, anh ta chê tôi xấu, anh ta chê tôi không quyến rũ.
Hức... hức, tôi phải làm sao đây hả, hả, hả??? Hức... hức...”
Eric rót một ly đưa tiếp cho Linh Đan. Cô nhận lấy và tiếp tục uống cạn. Eric cũng rót thử một ly và uống.
Trời đất ơi! Nó khó uống chết đi được. Thế mà cô gái này có thể uống nó
như uống nước được hay sao? Huhu, đắng quá, Eric bốc lấy một miếng khô
bò lên nhai cho bớt vị đắng trong miệng.
Cậu hỏi Linh Đan:
“Cô yêu anh ta được bao lâu rồi?”
Linh Đan rót 1 ly và uống rồi nói:
“8 năm.”
Eric giật mình:
“Cái gì? 8 năm sao?”
Linh Đan cười nhạt:
“Tôi yêu anh ta từ năm tôi 17 tuổi. Tình cảm của tôi đối với anh ta rất
sâu đậm, anh không biết được đâu. Tôi yêu anh ta nhiều lắm, nhiều lắm,
nhiều lắm...”
Rót thêm 1 ly nữa, Linh Đan uống cạn sạch, sau đó nói tiếp:
“Anh thử nghĩ đi, 8 năm thanh xuân của tôi, 8 năm mối tình đầu của tôi,
vậy mà anh ta nỡ lòng chà đạp như thể là đống bùn nhơ nhớp vậy. Hức...
hức...hức...”
Lần này Linh Đan dốc nguyên chai rượu lên miệng mà uống. Eric lo lắng nhìn cô:
“Cô có sao không? Để tôi đưa cô về nhà.”
Linh Đan chắc đã say lắm rồi, cô gục đầu xuống bàn nằm ngủ ngon lành. Eric bước đến cô, khẽ đỡ cô dậy và gọi taxi đưa cô về.
Vì không biết nhà Linh Đan ở đâu nên cậu đành đưa cô về nhà.
10 phút sau...
“Ọe, ọe ọe!” – Tiếng nôn ói của Linh Đan vang lên trong phòng vệ sinh.
Eric vội vàng chạy vào lấy khăn lau dọn. Đang lau, bất ngờ từ phía sau, Linh Đan vòng tay ôm lấy cậu và nói mê:
“Hức, hức, anh Khải, em sai rồi, hức, em sai rồi, anh đừng bỏ em có được không? Hức, đừng bỏ em... mà hức hức...”
“Rồi, anh không bỏ em đâu. Bây giờ em ra giường nằm cho anh lau nhà nha!”
Linh Đan gật gật đầu và đi tới giường ngủ ngon lành.
Lau xong, Eric rửa tay rồi bước lại gần Linh Đan. Cậu nhìn thật chăm chú người con gái trước mắt. Khác với vẻ đẹp dịu dàng của Vân Nhi, cô gái
này lại mang một vẻ đẹp cá tính, ẩn ẩn hiện hiện, nếu không ngắm nhìn kỹ thì cũng khó phát hiện ra.
Eric đưa tay vuốt nhẹ đôi má mềm mại của Linh Đan. Bất ngờ, cô ngồi bật dậy ôm lấy anh:
“Anh đừng bỏ em mà, huhu...”
Khẽ gỡ tay cô ra, Eric nói:
“Anh sẽ không bỏ em đâu!”
Linh Đan thừ người. Bất ngờ, cô lấy tay gỡ hết cúc áo của mình và cả áo
trong, cô dùng tay cầm lấy tay anh đặt vào nơi đầy đặn nhất của cô:
“Anh từng nói em cổ hủ đúng không? Bây giờ em sẽ hiến dâng hết tất cả cho anh, anh đừng bỏ em có được không?”
Đêm ấy... (đêm ấy thế nào thì độc giả tự nghĩ nha, tg không viết đâu!)