"Người đó tên Hoàng Thiên Bá."
Thường Tình vốn đang nói chuyện với ta, tất cả phi tần xung quanh đều nín thở chờ, cả Lan Hương Cư rơi vào an tĩnh, mà trong sự an tĩnh này đột nhiên vang lên một giọng nói thanh thúy.
Mọi người quay đầu, thấy một thân ảnh thanh tú từ cổng lớn đi tới.
Thường Tình vừa thấy nàng, lập tức mỉm cười: "Trưởng công chúa đã trở về."
Trương công chúa Bùi Nguyên Trân, nhìn vị công chúa trẻ tuổi này lòng ta đột nhiên chua xót, có lẽ bởi vì từ gương mặt thanh lệ này có thể trông thấy bóng dáng của một người khác, chính là cái người đầy máu chìm trong biển lửa nhớ mãi không quên Hoàng Thiên Bá, ca ca của nàng Vân Vương Bùi Nguyên Sâm.
Nghe nói sau khi Bùi Nguyên Hạo đăng cơ không lâu, mẫu thân của họ liền xuất gia, Hoàng Thượng đặc biệt xây một tòa am ni cô cho Triệu Thục Viện ở quê nhà, phái không ít người đi theo hầu hạ, còn sách phong Bùi Nguyên Trân là trưởng công chúa, để nàng ở bên mẫu thân một khoảng thời gian.
Nói tiếp, tuy rằng Bùi Nguyên Sâm chết "không rõ ràng", nhưng hoàng đế đối với người thân của cố Vân Vương thật sự rất "hậu đãi".
Mấy phi tần xung quanh vừa thấy nàng cũng sôi nổi hỏi thăm, Bùi Nguyên Trân hành lễ với họ, sau đó cười hỏi: "Không biết vì sao Hoàng Hậu tỷ tỷ lại hỏi người đó?"
"Thuận miệng mà thôi." Thường Tình khẽ cười, "Chỉ là không ngờ trưởng công chúa còn nhớ."
"Đúng vậy, lúc trước hắn ở Vân Vương phủ một khoảng thời gian, hoàng huynh đã qua đời của muội sủng ái hắn có thừa, người như vậy muốn quên cũng khó.

Nghe nói hắn tới từ Giang Nam." Nói đến đây, nàng xoay người nhìn Lưu Li, "Hình như phụ thân của Lưu Chiêu Nghi bị mấy kẻ ở phương Nam làm hại đúng không?"
Nhắc tới việc này, sắc mặt Lưu Li vốn quạnh quẽ càng thêm tái nhợt.
Trầm mặc một lúc, nàng nói: "Những tiện dân ở phương Nam đó, chết cũng không hết tội!"
Lan Hương Cư vốn ấm áp hòa hợp, chỉ vì một câu của nàng liền trở nên lạnh lẽo, ta theo bản năng rùng mình, ngẩng đầu nhìn gương mặt thanh lệ kia, đầu ngón tay không khỏi run rẩy.
Từ ánh mắt của nàng ta nhìn thấy hận ý sâu trong xương tủy.
Xem ra chuyện Lưu Thế Chu bị người của hiệu thuốc Hồi Sinh làm hại với nàng là tổn thương rất lớn, không ngờ hận ý khắc sâu như vậy, điều này khiến ta đột nhiên bất an.
Mọi người nhìn nhau, nhất thời không ai nói chuyện.

Cuối cùng là Lục Thục Nghi phá vỡ bầu không khí trầm mặc: "Nghe nói lần trước ca ca của Lưu Chi Nghi ở trêи triều dâng tấu thỉnh cầu Hoàng Thượng bỏ hộ tịch tiện dân cho ba tỉnh phía Nam, sao Chiêu Nghi lại hận người phía Nam như thế?"
"Ca ca là ca ca, ta là ta." Lưu Chiêu Nghi nhàn nhạt nói: "Thời điểm Hình Bộ Thị Lang phản đối cũng chưa chắc đã hỏi ý kiến Thục Nghi."
Mắt thấy giữa hai người trở nên căng thẳng, Thường Tình xen vào: "Được rồi, đây là chuyện triều chính, hậu cung đừng bàn luận."
Hai người cùng đáp: "Vâng."
Thường Tình quay đầu nhìn Bùi Nguyên Trân, cười nói: "Không biết sao trưởng công chúa lại tới đây?"
"À, xa nhà một chuyến, mang về chút quà cho các vị, nghe nói mọi người đều tới thăm Hứa Tài Nhân, khó có dịp tụ tập một chỗ, nên muốn tới tặng một lần." Nói rồi nàng vẫy tay, thị nữ phía sau liền tiến lên đưa quà nàng về cho các phi tần.
Mọi người nói đùa một lúc mới tan.
Ta vốn muốn theo Thân Nhu rời đi, nhưng hiện tại đã sắp tới bữa cơm trưa, vì thế ở lại hầu hạ Hứa Tài Nhân.

Chờ mọi người đi rồi, Ngọc Văn mở quà trưởng công chúa đưa tới, thì ra là một hộp hương, vừa mở ra liền ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt.
Ngọc Văn cười nói: "Trưởng công chúa thật có lòng, hương này đúng là lịch sự tao nhã."
Hứa Tài Nhân gật đầu, phân phó: "Ngọc Văn, cất lại đi."
"Vâng."
Ta đi tới trước mặt nàng, nhẹ giọng: "Hứa Tài Nhân, không biết cơm trưa Tài Nhân muốn dùng gì, nô tỳ lập tức đi phân phó Ngự Thiện Phòng chuẩn bị."
Hứa Tài Nhân và Ngọc Văn nhìn nhau, ta biết các nàng ít nhiều cũng có đề phòng, vì thế vẫn thản nhiên cười.
Hứa Tài Nhân nghĩ nghĩ, nói: "Món gì thanh đạm là được, ta không có hứng ăn."
"Vâng, nô tỳ liền đi phân phó."
Ta chưa từng hầu hạ thai phụ, nhưng có nghe nói lúc thai nghén thường không muốn ăn uống gì, hơn nữa Hứa Tài Nhân vô cùng cẩn thận, đương nhiên sẽ không tùy tiện ăn.

Tới tối, ta lại dặn dò Ngự Thiện Phòng làm ít món ngon đưa tới cho nàng.
Vừa vào cửa liền cảm thấy bầu không khí không đúng, ta vội vàng muốn lui ra ngoài, lại nghe một giọng nói quen thuộc truyền tới: "Sao ngươi lại ở đây?"
Bùi Nguyên Hạo đang ngồi cạnh bàn, một tay nắm tay Hứa Tài Nhân, nhíu mày.
Ta tiến lên hành lễ: "Quý Phi nương nương bảo nô tỳ tới chăm sóc vấn đề ăn uống của Hứa Tài Nhân."
"Vậy sao?"
Ta vung tay, ý bảo tiểu thái giám Ngự Thiện Phòng đi theo mang đồ ăn lên.

Hứa Tài Nhân vừa thấy những món mang tới, hai mắt sáng ngời, Ngọc Văn ở cạnh nhẹ giọng: "Tài Tử, người muốn ăn mấy món này sao? Là người phân phó nàng ta đi chuẩn bị?"
"Không..." Hứa Tài Nhân lắc đầu, lại ngẩng đầu nhìn ta, cười nói, "Đa tạ."
"Tài Nhân đừng nói như thế, mời dùng." Dứt lời, ta liền dâng một đôi đũa bạc.
Bùi Nguyên Hạo vẫn luôn ngồi đó nhìn ta, Hứa Tài Nhân dịu dàng nói: "Hoàng Thượng ăn cùng thần thϊế͙p͙ một chút đi."
"Được, nàng ăn nhiều vào."
Hai người bắt đầu ăn, có lẽ vì hoàng đế ở bên cạnh, Hứa Tài Nhân ăn khá nhiều, thỉnh thoảng Bùi Nguyên Hạo còn gắp cho nàng.

Vui vẻ ăn xong, hầu hạ bọn họ súc miệng, ta liền nói: "Tài Nhân nghỉ ngơi đi, nô tỳ về chỗ nương nương."
"Ừ, ngươi đi đi."
Ta vừa xoay người, lại nghe Bùi Nguyên Hạo nói: "Được rồi, ta chỉ qua thăm một chút, chuyện của nàng còn phải làm phiền Quý Phi."

Nghe vậy, Hứa Tài Nhân vội vàng đứng dậy, Bùi Nguyên Hạo đỡ bả vai nàng bảo nàng ngồi xuống: "Nghỉ ngơi đi, có thời gian sẽ qua thăm nàng."
"Vâng, thần thϊế͙p͙ cung tiễn Hoàng Thượng."
Hứa Tài Nhân và Ngọc Văn cung kính tiễn đến cửa, ta thoáng chần chờ, Bùi Nguyên Hạo đã đi ngang, quay đầu nhìn ta: "Còn không dẫn đường?"
Ta cắn môi, chậm rãi đi về phía trước.
Lúc này sắc trời còn chưa muộn, chút ánh hoàng hôn còn lại chiếu sáng khu vườn, một mảng hoa cỏ sum xuê, cũng vì hiện tại là thời điểm dùng bữa, trong vườn không có ai, Ngọc công công và Ngưng Yên vốn theo sau hắn, lại bị hắn ra hiệu, đều đi theo từ xa, chỉ có ta và hắn đi trêи hành lang dài đằng đẳng.
Ta gấp gáp muốn chạy đến chỗ Thân Nhu, nhưng người phía sau lại đi không nhanh không chậm, mỗi bước chân đều như dẫm lên tim ta, khiến tim ta đập loạn nhịp.
Đúng lúc này, giọng nói trầm thấp của hắn vang lên bên tai.
"Ngươi phải biết chỉ cần ngươi phạm một lỗi nhỏ, trẫm có thể lập tức đày ngươi vào lãnh cung."
Ta dừng bước, quay đầu nhìn hắn.
Sắc mặt hắn vẫn trầm tĩnh như thường, hoàng hôn chiếu xuống như mạ một lớp sơn vàng lên gương mặt, không chỉ cứng rắn, thậm chí không chút độ ấm.
Ta đột nhiên ý thức được hắn có ý gì.
Cười lạnh trong lòng, ta cung kính trả lời hắn: "Nô tỳ nhất định sẽ không mắc sai lầm."
Sắc mặt hắn cứng đờ, cứ nhìn ta chằm chằm, trêи gương mặt cương nghị lộ vẻ tức giận.

Ta cúi đầu, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Dọc đường đi, bầu không khí căng thẳng chèn ép người ta không thể hít thở, chờ tới phòng Thân Nhu, sau lưng ta một mảng ướt đẫm.

Thân Nhu ra tiếp đón, nhẹ nhàng dựa vào lòng hắn: "Hoàng Thượng, thần thϊế͙p͙ còn tưởng Hoàng Thượng đêm nay sẽ không tới thăm thần thϊế͙p͙."
Bùi Nguyên Hạo cúi đầu nhìn mỹ nhân trong lòng, mỉm cười: "Tại sao không?"
"Ai bảo thần thϊế͙p͙ không thể hoài long chủng cho Hoàng Thượng?"
"Ai nói nàng không thể?" Bùi Nguyên Hạo vươn đầu ngón tay nâng cằm nàng lên, "Hiện tại trẫm sẽ cho nàng..."

Còn chưa dứt lời, hai người đã ôm nhau đi vào bên trong.
Ta vốn một bước nữa sẽ tiến vào phòng, lúc này đành phải lui đi, người trong phòng đều lui xuống, Minh Châu đến trước mặt ta, nói: "Nương nương lệnh ngươi hầu hạ, tối nay do ngươi trực đêm."
Ta không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Người bên cạnh Thân Nhu đều lui xuống, một trận gió thổi tới, ngẩng đầu lại thấy Ngưng Yên đang đứng trước mặt ta, nhìn nàng trang điểm tinh tế, hương liệu sử dụng cũng là loại tốt, tuy kém hơn Thân Nhu khuynh quốc khuynh, nhưng đã là xuất chúng giữa nhóm cung nữ.
Thoạt nhìn, nàng vẫn không cam lòng làm một nữ quan.
Ngưng Yên nhìn ta, cười lạnh: "Hôm qua là ngươi canh giữ bên ngoài, hôm nay cũng thế, sao không thấy có một ngày ngươi vào trong?"
Ta cũng cười: "Nếu ngươi muốn vào đó, ta có thể giúp ngươi nghĩ cách."
Sắc mặt nàng cứng đờ, hừ lạnh một tiếng, bỏ đi.
Ta chỉ đờ đẫn đứng đó, đột nhiên nghe tiếng thở dài, quay đầu liền thấy Ngọc công công đang nhìn ta.
Ta đi qua, gọi: "Công công."
"Thanh Anh cô nương, sao ngươi lại..."
Gã nhíu mày, giống như lo lắng cho bộ dáng của ta hiện tại.

Ta mỉm cười, quan sát bốn phía, sau đó kéo gã vào một góc: "Ngọc công công, Thanh Anh có việc muốn hỏi.
"Chuyện gì?"
"Lưu Nghị đại nhân dâng tấu xin Hoàng Thượng bãi bỏ hộ tịch tiện dân cho ba tỉnh Giang Nam, Hoàng Thượng định thế nào?"
Sắc mặt Ngọc công công lập tức trở nên khó coi: "Thanh Anh cô nương, ngươi phải biết hậu cung..."
"Hậu cung không thể bàn luận chuyện triều chính, việc này Thanh Anh biết." Ta vội nói, "Có điều lúc trước ta cũng theo Hoàng Thượng xuống nam, cho nên mới quan tâm chuyện này một chút, thỉnh cầu Ngọc công công..."
Nói rồi, ta nhét vào tay gã một thỏi bạc..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play