Vương Thậm nói: "Kế sách duy nhất lúc này là đưa Thái Tử vào chỗ, danh chính ngôn thuận xử lý quốc sự!"
Thái Tử vào chỗ!
Tất cả mọi người trong Vĩnh Hòa Cung đều trở nên căng thẳng, ta mở to hai mắt nhìn Bùi Nguyên Tu, sắc mặt y vẫn không chút gợn sóng, ngay cả ánh mắt cũng không chớp động.
Bùi Nguyên Hạo lại cười lạnh: "Thái Tử vào chỗ? Đây là ý của Vương đại nhân?"
"Đây cũng là ý của các vị đại thần trong triều."
"Một khi đã vậy, tại sao không ở Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương?"
Lúc này, Bùi Nguyên Sâm vẫn luôn đứng cạnh mới đi lên: "Tam ca, Thái Tử vào chỗ là chuyện sớm muộn, huống hồ vì thái bình của thiên hạ, đây cũng là cách duy nhất."
"Lão Tứ, Vương đại nhân, hiện giờ phụ hoàng vẫn còn khỏe mạnh, lại chưa hạ chiếu truyền ngôi, cũng chưa ban chỉ lập hiền, các ngươi nói ra lời như vậy chẳng lẽ không sợ phạm tội khi quân sao?"
Ân Hoàng Hậu cuối cùng cũng không thể kiên nhẫn: "Tam điện hạ, lời tuy nói như vậy, nhưng Thái Tử rốt cuộc vẫn là trữ quân, cho dù Hoàng Thượng không hạ chỉ, chuyện vào chỗ cũng là sớm muộn!"
"Ta thấy chưa chắc!" Bùi Nguyên Hạo nói, "Từ xưa đến nay, có bao nhiêu người chỉ cách đế vị một bước, cuối cùng sắp thành lại bại.

Chỉ cần Hoàng Thượng một ngày chưa hạ chỉ, việc vào chỗ rốt cuộc vẫn danh không chính ngôn không thuận, chẳng lẽ các ngươi muốn...!Soán vị?"
"Ngươi..."
Hai chữ soán vị này thật sự quá nặng nề, Ân Hoàng Hậu tức giận tới sắc mặt trắng bệch, tiến lên muốn nói gì đó, lại không thể mở miệng.
Vương Thậm ở cạnh lên tiếng: "Kỳ thật thánh chỉ truyền ngôi Hoàng Thượng sớm đã viết, đang đặt ở Ngự Thư Phòng."
Cái gì? Ta không khỏi kinh hãi, nếu thật sự đã có thánh chỉ truyền ngôi, vậy những gì Bùi Nguyên Hạo làm không phải thành công dã tràng sao?
Bùi Nguyên Hạo cũng thoáng kinh ngạc, rất nhanh bình tĩnh lại, duỗi tay hỏi: "Thánh chỉ đâu? Lấy ra cho bổn cung xem."
"Việc này...!Thánh chỉ tuy đã viết xong, chỉ là..." Vương Thậm lộ vẻ khó xử, "Chỉ là, Hoàng Thượng đột ngột sinh bệnh nặng, còn chưa kịp thêm ấn tỉ, cho nàng..."
Thì ra là thế!

Ta thở phào nhẹ nhõm, lại ngẩng đầu nhìn Bùi Nguyên Tu, hiện tại không khí tranh đấu tới tình trạng này, nhưng y lại giống như hoàn toàn đứng ngoài cuộc, cho dù một câu cũng không nói.
Bùi Nguyên Hạo nghe vậy, liền cười lạnh: "Thánh chỉ không có ngọc tỷ còn gọi là thánh chỉ sao?"
"Nhưng đã viết thánh chỉ như thế, chứng minh Hoàng Thượng đã có ý truyền ngôi."
"Nếu không có ngọc tỷ đóng lên, thánh chỉ này không thể dùng!"
Hai người tranh cãi một hồi, đúng lúc này, Bùi Nguyên Tu nhẹ nhàng lên tiếng: "Tam đệ, ý của đệ là, chỉ cần tìm được ngọc tỷ đóng lên, vậy thánh chỉ này sẽ được thừa nhận, đúng không?"
Bùi Nguyên Hạo chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt hai người giao nhau, một thanh tịnh như băng, một mãnh liệt như lửa, chỉ trong nháy mắt đối diện, trời đất như cũng thay đổi.
"Không sai."
"Vậy được." Bùi Nguyên Tu khẽ cười, gật đầu, xoay người nói với Ân Hoàng Hậu, "Mẫu hậu, lời của Tam đệ cũng có lý, mặc kệ vị trí thái tử này của nhi thần có thế nào, thánh chỉ rốt cuộc vẫn cần có ngọc tỷ, như vậy mới có thể thuận lý thành chương."
Ân Hoàng Hậu cắn răng liếc nhìn Bùi Nguyên Tu, lại liếc nhìn trêи tường một cái, phất tay áo, xoay người rời đi.
Bùi Nguyên Tu không nói gì thêm, chỉ khẽ cười với chúng ta.

Nụ cười này lại nặng ngàn cân, bởi vì bọn họ đã dọn chuyện ngọc tỷ lên mặt bàn, ai tìm được ngọc tỷ, kẻ đó sẽ trở thành chúa tể thiên hạ!
Thời điểm lên xe ngựa, ta mới nhớ, ta quên mất xem bức tranh kia vẽ cái gì rồi.
Nếu Bùi Nguyên Hạo không đoán sai, bí mật của ngọc tỷ nằm trong bức tranh kia, nhưng nó rốt cuộc ở đâu, bọn người Ân Hoàng Hậu sẽ tìm được sao?
Ta lo lắng nhìn hắn, nhưng hắn vẫn nhắm mắt dưỡng thần, thân thể theo xe ngựa chạy mà lắc lư.
Qua hồi lâu, hắn mở miệng hỏi: "Thanh Anh, nhìn xem đã ra khỏi cửa cung chưa."
"Vâng." Ta duỗi tay vén màn, phát hiện xe ngựa thật sự đã rời khỏi hoàng cung, không khỏi nghi hoặc, "Đúng là đã ra khỏi cửa công.

Thật kỳ lạ, lần này bọn họ không cản chúng ta sao?"

Bùi Nguyên Hạo nhếch mép cười.
Hắn như vậy, trong lòng hình như đã có tính toán, nhưng ta vẫn nhịn không được mà bất an, dù sao chuyện này cũng không hề nhỏ, chỉ một chút sai lầm sẽ khiến tương lai đi xa ngàn dặm.
"Điện hạ..."
Ta còn chưa nói xong, Bùi Nguyên Hạo đã mở mắt nhìn phong cảnh bên ngoài, nói với ta: "Lát nữa theo xe ngựa trực tiếp tới Vân Vương phủ, gặp Hoàng Thiên Bá thì nói với hắn, tất cả làm theo kế hoạch."
Kế hoạch? Ta sửng sốt...!Hai người bọn họ, từ lúc nào đã có kế hoạch chung?
Mấy ngày nay, Hoàng Thiên Bá luôn ở Vân Vương phủ, tuy Bùi Nguyên Sâm không phải lúc nào cũng ở bên cạnh, nhưng hắn chắc chắn cũng không có cách nào rời đi, huống hồ Mộ Hoa sau khi giải độc cho Bùi Nguyên Phong cũng bị đuổi đi, hoàn toàn không có cách tiếp xúc với Hoàng Thiên Bá!
Khoan đã, mấy ngày nay, ta không thấy đám người Mạc Thiết Y và Tiền Ngũ.

Bọn họ đi đâu?
Chẳng lẽ hiện tại hắn tìm ngọc tỷ, làm theo kế hoạch, cùng nhóm người Hoàng Thiên Bá có liên quan sao?
Ta vội hỏi: "Vậy điện hạ, ngài..."
Còn chưa nói hết, hắn từ chỗ ngồi đột nhiên đứng lên, vén màn nhảy xuống.

Ta khϊế͙p͙ sợ, vội nhào ra ngoài xem, thấy hắn mạnh mẽ như con báo đen nhanh chóng nấp vào cái hẻm nhỏ bên đường.
Mà xa phu làm như không thấy gì, tiếp tục ra roi thúc ngựa.
Trái tim ta theo đó mà loạn nhịp, sự bình tĩnh ở Thượng Dương Cung dưới này chỉ là giả dối, bên dưới sự bình tĩnh chính là sóng ngầm mãnh liệt, một cái ngọc tỷ đã hoàn toàn đập tan sự bình tĩnh kia, nhưng ta lại không biết, ngọn sóng này còn có thể dâng cao lên...
Xe ngựa không dừng, tốn thời gian khoảng một chén trà liền dừng trước Vân Vương phủ.
Ta muốn nhờ thị nữ tối qua hỗ trợ tìm Hoàng Thiên Bá, còn chưa tìm được nàng, đã nghe nói Bùi Nguyên Sâm về phủ, mà hắn không về phòng, trực tiếp tới nội viện của Hoàng Thiên Bá.
Tuy không thoải mái nhưng cũng không còn cách nào khác, ta còn phải đi chăm sóc Bùi Nguyên Phong trước.

Lần này là quản sự Vân Vương phủ dẫn đường, ông ta đối với ta có phần khách khí, trêи đường hàn huyên hai câu liền nhắc tới sức khỏe của Bùi Nguyên Phong, lộ rõ lo lắng sốt ruột: "Hai ngày nay Tề Vương đã khỏe lên một chút, nhưng sáng nay lại phát hiện ngài ấy cảm lạnh."
"Cái gì?" Ta vội hỏi, "Sao lại cảm lạnh?"
"Chúng ta không biết, đúng rồi, tối qua Thanh Anh cô nương ở cùng điện hạ, ngài ấy có ra gió không?"
Ra gió? Việc này ta không biết, dù sao tối qua ta ở chỗ Hoàng Thiên Bá lâu như vậy.
Quản sự kia lại nhìn ta, cười nói: "Có điều vị Mộ Hoa cô nương kia đã bắt mạch, bảo không có gì đáng ngại, tuy rằng tinh thần của điện hạ không tốt nhưng dường như cũng không quá kém, vừa rồi sau khi được Mộ Hoa cô nương giải độc, ngài ấy còn ăn nửa chén cháo, bây giờ đã ngủ rồi."
"Vậy sao?" Ta không khỏi kinh ngạc, có điều, nếu tâm trạng hắn đã tốt lên một chút, xem ra không cần quá lo lắng.
Vào phòng, quả nhiên thấy hắn đã ngủ, thật kỳ lạ, đêm qua hắn rõ ràng ngủ nhiều như vậy, hôm nay sao còn ngủ?
Ta ngồi ở mép giường canh giữ chốc lát, trong lòng vẫn không thể yên tâm, lại mở cửa ra ngoài.

Ta không tự chủ mà dọc theo hành lang tới viện kia.

Còn chưa tới nơi, phía trước đã truyền tới tiếng bước chân, ngẩng đầu liền thấy Bùi Nguyên Sâm và Hoàng Thiên Bá đi tới, ta vội nghiêng người tránh sau núi giả bên cạnh.
Vừa lúc hai người tới nơi này, dừng bước.
"Vương gia, Thiên Bá xin dừng bước."
"Thiên Bá, ngươi không thể tiễn ta thêm vài bước sao?"
Ta lén nhìn qua bên kia, chỉ thấy Hoàng Thiên Bá mỉm cười đứng trước mặt gã, nhàn nhạt nói: "Vương gia không phải có trọng trách trêи người sao, cần gì phải để ý mấy bước đi này?"
"Ta cũng không biết vì sao, hôm nay tâm trạng vẫn không yên, có lẽ bởi vì..." Bùi Nguyên Sâm dừng một chút, không nói hết, khẽ cười với Hoàng Thiên Bá, "Chờ chuyện này kết thúc, ta sẽ cầu xin Hoàng Thượng cho ngươi một danh phận ở Vân Vương phủ, đến lúc đó, ngươi sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ta, được không?"
Sắc mặt Hoàng Thiên Bá cứng đờ.
Tay ta đỡ núi giả cũng thoáng dùng lực, nghe Hoàng Thiên Bá trả lời: "Vương gia vẫn là đi làm chuyện quan trọng trước đi."
"Được rồi, chờ ta trở về, chúng ta lại cầm tiêu hợp xướng."
"Được."
Bùi Nguyên Sâm lại nhìn hắn, lúc này mới xoay người ra ngoài.

Hoàng Thiên Bá đứng đó chờ Bùi Nguyên Sâm đi xa, thật lâu sau mới xoay người đi về phía này: "Thanh Anh?"
"Hoàng gia."
Ta từ sau núi giả đi ra, nhất thời hai người dường như đều xấu hổ, im lặng một hồi, ta mới hỏi: "Những lời ngài ấy nói với ngài..."
Hoàng Thiên Bá khẽ cười, lắc đầu với tay.
"Vậy...!Hiện tại ngài ấy muốn đi đâu?"
"Hắn không nói, nhưng nếu ta đoán không sai, hẳn là chuyện lớn."
Ta nghĩ nghĩ, nhẹ giọng: "Hoàng gia, Tam điện hạ bảo ta nhắn với ngài một câu, ngài ấy nói, tất cả cứ theo kế hoạch.
"Ừ.

Hoàng Thiên Bá gật đầu.
Ta lại hỏi: "Hoàng gia, hai người rốt cuộc có kế hoạch gì?"
Hoàng Thiên Bá chậm rãi đi đến, cúi đầu nhìn ta, đột nhiên duỗi tay đỡ lấy bả vai ta, trịnh trọng nói: "Thanh Anh, ta đã nói với ngươi, có những chuyện không hãm sâu vào, tương lai thoát r càng dễ, ngươi đừng khiến bản thân không thể khống chế tương lai."
Ta sửng sốt.
Mà lúc này, hắn chỉ cười với ta, xoay người về nội viện.
Ta đứng bên núi giả, nhất thời không kịp phản ứng, mà hắn đã biến mất khỏi nền tuyết trắng, giống như hòa vào phong cảnh xung quanh.

Ta quay đầu, mới đi không bao lâu, lại thấy quản sự của Vân Vương phủ đầu đầy mồ hôi vội vàng chạy tới: "Thanh Anh cô nương, sao ngươi lại ở chỗ này?"
"Có chuyện gì sao?"
"Người trong cung tới, muốn đón ngươi vào cung."
Cái gì? Ta kinh hãi, mấy canh giờ trước ta còn ở trong cung, vì sao hiện tại còn tới đón ta? Hơn nữa, vì sao lại là ta?
"Là ai muốn ta tiến cung?".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play