Dương Vạn Vân là hoàng thương gia tài bạc triệu, nữ nhi gả cho ai đều không hề thấp nhưng ông ta cố tình đưa nữ nhi của mình tới Thượng Dương Cung làm một phu nhân không danh không phận, bàn tính hẳn cũng giống Thân Cung Hĩ.

Điểm bất đồng duy nhất chính là nữ nhi của thái phó này thân phận cao quý, tương lai nếu sự thành, địa vị của Thân Nhi khó mà nói được.

Ta khẽ cười, kỳ thật bên cạnh hắn nữ nhân cao quý trước nay không hề ít, tương lai hẳn chỉ có nhiều hơn.

Nghĩ tới cảnh tượng trong xe ngựa hôm nay, trước mắt lại nóng lên, ta ngửa đầu uống cạn chén rượu.

May mắn, may mắn!

Uống xong ba chén rượu, tư vị nóng rát đã vọt thẳng tới đáy lòng, ngược lại khiến ta dễ chịu đôi chút, câu nói cuối cùng của Dương Vân Huy cũng nghe rõ.

"Nhạc Thanh Anh, ngươi là nữ tử thông minh, tốt nhất là biết thân biết phận, tương lai ngày tháng khó chịu sẽ ít đi một chút.

"
Ta ngẩng đầu, dùng gương mặt đỏ ửng cười với Dương Vân Huy một cái, sau đó xoay người lên lầu.

Dương Vân Huy nghi hoặc hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Ta dừng bước: "Đương nhiên là đi trực đêm.

"
Dương Vân Huy tựa như không thể tin được mà nhìn ta, qua một hồi lâu mới lên tiếng: "Hôm nay đã như vậy, đừng đi nữa.

"
Ta quay đầu nhìn hắn, nhẹ giọng: "Đó là chức trách của nô tỳ, vĩnh viễn không thể thay đổi, nô tỳ không hề cho rằng sau khi tới Dương Châu, trải qua vài việc, chuyện này có khả năng thay đổi.

"
Dương Vân Huy ngẩn ra.

"Dương đại nhân nghỉ ngơi sớm một chút.

" Dứt lời, ta đứng thẳng lưng, chậm rãi đi lên gác mái.

Đêm này thật sự qua rất nhanh.

Làn gió mang theo hơi ấm, một đêm xuân về, mặc dù bên dưới không phải chăn ấm đệm êm nhưng ta vẫn ngủ rất sâu, mãi tới khi cửa lớn mở ra, ta mới dần dần tỉnh lại.

Chậm rãi mở mắt, ánh mắt đầu tiên của ta chính là gương mặt tươi đẹp như hoa kia.

Thân Nhu!
Không biết nàng đã thức dậy khi nào, trêи người sớm đã khoác thêm áo choàng lông cừu, so với y phục mỏng manh phong tình hôm qua càng thêm lộng lẫy quý phái.

Thấy nàng cúi đầu nhìn ta, ta lập tức mở to hai mắt.

"Ngươi chính là Nhạc Thanh Anh?

Ta gật đầu.

"Là người trêи yến tiệc độc hại Hoàng Hậu?"
Xem ra vị tiểu thư này tuy rời xa cung đình nhưng không phải hoàn toàn không biết gì, ta cắn môi, khàn giọng đáp: "Tiểu thư, Hình Bộ vẫn chưa định tội Thanh Anh.

"
Nàng nhíu mày, hình như có chút ngoài ý muốn: "Hay cho một nô tỳ, miệng lưỡi thật nhanh nhẹn.

"
"Tiểu thư tán thưởng.

"
Thân Nhu vốn là một đại mỹ nhân, nhưng qua đêm qua, khóe mắt nàng càng chứa đựng nhiều cảnh phong tình, cả người tỏa sáng giống như đóa hoa vừa nở rộ, vô cùng kiều diễm.

Nàng nhìn cánh cửa khép hờ, nói: "Điện hạ kêu ngươi vào.

"
Ta ngẩng đầu nhìn nàng, lại nhìn vào trong.

Quả nhiên, hắn vẫn là hắn, không hề có sự thay đổi, ít nhất công việc sau khi trực đêm sẽ hầu hạ hắn xuống giường cũng không thay đổi.

Cuộn mình ngồi trong góc một đêm, hai chân sớm đã tê mỏi, ta đỡ lan can miễn cưỡng đứng dậy, gật đầu với Thân Nhu một cái, sau đó xoay người đẩy cửa vào trong.

Giờ phút này, ta hoàn toàn không quay đầu, mà khi ta quay đầu, tương lai có lẽ sẽ thay đổi.

Ánh mắt của Thân Nhu vô cùng mỹ lệ và ôn nhu, nhưng ta biết, trong mắt nàng cũng lộ ra âm lãnh và căm thù, ở những năm tháng sau này như ác mộng, quấn quanh không dứt.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play