Ta biết nam tử này trước nay hỉ nộ chưa từng để lộ ra ngoài, nhưng hôm nay chuyện lớn như vậy đã được giải quyết, tại sao hắn ngược lại như một chút thả lỏng cũng chưa thể buông xuống?
Không biết vì lý do gì, nhìn bộ dáng của hắn lúc này, ta không khỏi cảm thấy bất an, nhưng lại không biết rốt cuộc ở chỗ nào không đúng, chỉ có thể khẩn trương nhìn xung quanh.
Khói mù trong lòng vẫn chưa tan, chỉ chốc lát sau, những người đó đã húp cháo xong, gương mặt vì đông lạnh mà tái nhợt hiện tại đã tốt hơn một chút.
Lúc này, Dương Vân Huy tiến lên một bước, nói với đám lương thương: "Nếu các vị đã đặt bút đồng ý vụ mua bán này, hiện tại nên đến kho lúa lấy lương thực rồi."
Lời hắn vừa dứt, trêи mặt những người xung quanh đều lộ biểu tình kỳ quá.
Tức khắc, lòng ta cũng trở nên lộp bộp.
Hình như có chỗ nào đó không đúng.
Sắc mặt Bùi Nguyên Hạo càng thêm âm trầm, lúc này, Dương Vân Huy tựa hồ cũng cảm nhận được gì đó, nhưng hắn vẫn tiến lên một bước, hỏi: "Sao thế các vị, còn không chịu lấy ra?"
Những người đó đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng có một kẻ đứng ra nói: "Điện hạ, vụ làm ăn này thảo dân chắc chắn sẽ không thất hứa, có điều...!Lương thực hiện tại không ở trong kho lúa của thảo dân."

"Thế sao? Vậy lương thực ở đâu?"
"Lương thực đã từ kênh đào đưa ra khỏi thành Dương Châu."
Cái gì? Ta lập tức chấn động, sắc mặt thay đổi...!Không ngờ, thật sự không ngờ tới, chúng ta ở trong thành Dương Châu đào ba thước đất khắp nơi tìm lương thực của họ, thậm chí Dương Vân Huy cũng ra ngoài thành tìm nhưng vẫn không thu được kết quả.

Không ngờ đám người này sớm đã đưa lương thực ra khỏi thành Dương Châu, tàu trêи kênh đào ai có thể ngăn được, ai lại ngờ tới điểm này!
So với ta kinh hoàng, Bùi Nguyên Hạo vẫn vô cùng bình tĩnh, nhưng cặp mắt kia đã đằng đằng sát khí.

Hắn chậm rãi đứng lên, hỏi: "Chở đi khi nào?"
"Hai ngày trước."
Hai ngày trước, cũng chính là thời điểm nạn dân vừa mới vào thành.

Không ngờ những người này lại tuyệt tình như thế, nạn dân vừa mới vào thành...!Không, lúc đó nạn dân hẳn còn chưa vào thành, Hồng Văn Toàn ép nạn dân ở ngoài thành lâu như vậy, đầu tiên là gạt Bùi Nguyên Hạo, nhưng nguyên nhân chính là lẽ là vì để bọn họ có thời gian vận chuyển lương thực ra khỏi Dương Châu.

Như vậy cho dù nạn dân thật sự bạo động, bọn họ cũng sẽ không chịu bất kỳ tổn thất gì, chờ giá gạo ào ào tăng cao, bọn họ có thể cho người đưa lương thực trở về, một vốn bốn lời!
Ta oán hận đám lương thương đó, trong mắt bọn họ lộ ra thần sắc đắc ý dào dạt.
"Điện hạ, lần buôn bán này không thành vấn đề, chờ tàu lương thực trở về, thảo dân chắc chắn sẽ đưa nó tới kho hàng châu phủ."
Chỉ là cho dù hiện tại cho người đi, cũng ít nhất phải bốn ngày mới có thể triệu những con thuyền đó trở về, không nói tới thời hạn ước định với nạn dân đã qua, người nơi này không thể chống chịu nhiều ngày như thế!
Sắc mặt Dương Vân Huy cũng trở nên vô cùng khó coi, hắn đi tới bên cạnh Bùi Nguyên Hạo, nhỏ giọng: "Tam ca, làm sao bây giờ?"
Đúng lúc này, một thanh âm từ bên ngoài truyền tới.
"Các vị không cần vội, tại hạ đã giúp các vị gọi thuyền trở về."
Một thanh âm quen thuộc vang lên, tất cả mọi người đều chấn động, vội vàng quay đầu nhìn, chỉ thấy ngay cửa là một thân ảnh cao dài, tóc đen vạt áo tung bay trong gió, gương mặt tuấn mỹ cùng đôi mắt phong tình vạn chủng kia!
Hoàng Thiên Bá!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play