U Tuyết dùng ánh mắt ghen ghét đứng ngoài cửa gắt gao nhìn chằm chằm Thiển Hạ đang nằm trong phòng.

"Buông ra, tôi phải trở về, anh là ai, tôi cũng không hề biết anh."

Thiển Hạ tỉnh lại, nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi ở bên giường, ánh mắt hắn nhìn cô dịu dàng như thế, chuyên chú như thế, nhưng cô lại không có chút ấn tượng gì về hắn, mà những lời trước đó hắn nói ở trong xe khiến trong đầu cô chợt xẹt qua một chút cảnh tượng, nhưng những cảnh tượng này cũng không bao gồm hắn trong đó.

"Trở về, cô muốn trở về sao? Hiện tại cô đang ở chỗ của tôi thì cô là của tôi, cô không được nhớ đến người đàn ông khác, Maynor Hàn, trong trí nhớ của cô thì ba chữ kia thật sự đều không có chút vị trí nào sao?"

Maynor Hàn nắm thật chặt hai vai của cô, hắn không thích chính mình bị coi thường như vậy, lại còn là trước mặt người phụ nữ hắn yêu thương, thế nào mà cô có thể tàn nhẫn với hắn như vậy.

"Maynor Hàn, Maynor Hàn, Maynor Hàn, anh là người luôn luôn dịu dàng nhìn tôi, lúc nào cũng giống như một người anh trai bảo vệ tôi phải không, tôi nhớ ra rồi, nhưng, nhưng làm thế nào mà anh lại nói với tôi như vậy, cho tới bây giờ tôi cũng chưa bao giờ nói rằng tôi thích anh, vậy tôi làm sao có thể là của anh?"

Thiển Hạ rốt cục nghĩ ra, nhớ tới hình ảnh Maynor Hàn trong trí nhớ, bởi vì có một đoạn trí nhớ mà cô luôn luôn không muốn nhớ tới, mà trong đoạn trí nhớ kia có bao gồm cả Maynor Hàn nên đồng thời cô cũng quên mất.

"Rốt cục cô cũng nhớ lại tôi, nhưng mà lúc trước khi cô nhìn tôi thì luôn đỏ mặt, đây không phải là bởi vì do thích tôi sao? Thiển Hạ, cái tên Tần Trác Luân kia không xứng với cô, hắn ta có rất nhiều phụ nữ, hắn cũng phụ tình rất nhiều phụ nữ, cô phải nhận thức rõ hiện thực đi, tuy rằng hiện thực này có chút tàn khốc, nhưng cô nhất định phải tiếp thu, bây giờ tôi đã trở về, tôi cũng đã có được tất cả, tôi cũng có vô số tài sản mà tôi cũng nhất định sẽ không phản bội cô, tôi sẽ vĩnh viễn chỉ yêu thương một người là cô, hãy ở lại bên cạnh tôi, làm vợ của tôi."

Maynor Hàn phát hiện ngoài cửa có người đang nhìn và nghe lén hắn nói chuyện, hắn đã từng nghiêm khắc răn dạy U Tuyết một lần rồi, hắn quyết định phải khiến cho U Tuyết rời khỏi căn phòng này.

U Tuyết bị dọa lập tức rời đi, cô không cam lòng, thật sự không cam lòng, hiện giờ trong phòng chỉ còn Tô Thiển Hạ và Maynor Hàn, hai người bọn họ có thể lên giường với nhau hay không, càng nghĩ như vậy thì trong lòng cô càng đố kỵ không thôi.

Ngón tay cô khảm thật sâu vào trong lòng bàn tay, trong mắt lại mang theo nồng đậm hận ý, không cam lòng ngồi xe rời đi.

Maynor Hàn bước trở về bên giường, mà trước nay lúc đối mặt với Tô Thiển Hạ thì hắn vẫn luôn ôn nhu như thế, thâm tình như thế.

Hắn ôm cô vào trong ngực, tận lực dùng giọng nói thật trầm ấm nói chuyện với cô.

Thiển Hạ đẩy hắn ra.

"Không, không thể, tôi không thích anh, tôi cũng chưa từng yêu anh, thậm chí tôi cũng đã quên anh, tôi biết anh rất tốt với tôi, nhưng cho dù tôi và Tần Trác Luân không cùng ở một chỗ, tôi cũng sẽ không làm vợ của anh, trên đời này phụ nữ tốt còn rất nhiều, sau này anh sẽ gặp được một người chân chính yêu anh, đồng thời anh cũng sẽ yêu cô ấy, anh đừng lãng phí tình yêu ấy trên người tôi nữa, không đáng đâu."

Trên mặt Thiển Hạ treo đầy nước mắt, cô nhất định phải cự tuyệt Maynor Hàn, bởi cô không muốn cho hắn bất kì một tia hi vọng nào, như vậy sẽ chỉ làm cho hắn càng lún càng sâu, bởi vì như hiện tại cũng đã thống khổ lắm rồi.

*

Tần Trác Luân đợi suốt một đêm, ngày hôm sau rạng sáng bốn giờ năm mươi phút.

Anh chợt nghe được âm thanh mở cửa từ dưới lầu truyền đến, tuy âm thanh nhỏ này rất khó có thể nghe được nhưng tự nhiên anh lại nghe được.

Anh nhanh chóng chạy xuống lâu, nhìn đến bóng lưng đang đóng cửa, anh phát hiện bóng lưng kia chính là Thiển Hạ.

Cô giống như đã mệt chết đi, anh lập tức bước nhanh đi đến trước mặt cô, từ sau lưng ôm cô vào trong lòng.

"Anh, anh đã thức dậy."

Thiển Hạ có chút kháng cự nhưng đúng là được anh ôm ấp như thế rất ấm áp, cô cũng không còn chút khí lực nào đi cự tuyệt nữa, cô rất không dễ dàng gì thừa dịp Maynor Hàn ngủ thiếp đi mà leo ra ngoài cửa sổ trốn đi, động tác cũng cực kỳ cẩn thận, cũng vì để bảo vệ bảo bảo trong bụng không bị thương tổn dưới bất kì tình huống nào nên cô đã chậm gấp ba lần thời gian bình thường mới leo ra khỏi biệt thự của Maynor Hàn, dù cho khi đó cô muốn làm nhanh hơn cũng không được.

Cảm giác toàn thân đều bởi vì khẩn trương sợ hãi mà mồ hôi lạnh cũng ứa ra.

Không sai, cô đã rời khỏi được biệt thự của Maynor Hàn, rồi trở lại nơi này.

Hiện tại cô thật sự không còn khí lực đẩy anh ra nữa, cô rất muốn ngủ, ngủ đến quên cả trời đất cũng được.

"Tôi không có ngủ, tôi một mực chờ cô, tôi biết cô nghĩ tôi là người bắt cá hai tay nhưng cô hãy nghe tôi nói, người phụ nữ tên là U Tuyết kia, tôi và cô ta hoàn toàn không có gì, nếu không tin tôi có thể cho cô xem băng theo dõi của văn phòng tôi, bên trong quay lại rất rõ ràng, tôi đứng ở nơi đó cũng không có đụng chạm qua cô ta, lúc ấy trong lòng tôi nghĩ đến chuyện khác, thật sự, tin tưởng tôi, cô đừng vì chuyện này mà thương tâm, được không?"

Trong lòng Tần Trác Luân có rất nhiều điều không yên, chờ đợi cả đêm, trong lòng anh cũng đã nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, mà anh cũng rất muốn gặp lại Hứa Mộng Phỉ.

Đã ba năm, nên quên cũng đã quên, hiện tại nếu Hứa Mộng Phỉ có trở về bên cạnh anh thì anh cũng đã không còn cảm giác yêu thương nóng bỏng như lúc trước với cô nữa rồi.

Hiện tại bên cạnh anh đã có Thiển Hạ, tuy rằng thân phận không giống như quan hệ nam nữ cùng nhau kết giao, nhưng anh có thể cảm giác được trong lòng Thiển Hạ cũng có anh.

Anh tất nhiên phải thẳng thắn với cô mọi chuyện, mà lúc này anh cũng chỉ mới nói một chuyện này, còn chuyện anh muốn gặp lại Hứa Mộng Phỉ thì sau khi xác định rõ sẽ nắm chắc thì mới nói với cô sau.

"U Tuyết, anh ngay cả tên cô ta cũng đều nhớ kỹ, vậy anh còn dám nói không có gì, tôi mệt chết rồi, không muốn ầm ĩ với anh, tôi muốn đi ngủ, nên anh cũng đừng qua đây."

Thiển Hạ nghe anh nhắc đến tên một người phụ nữ khác, kỳ thật khi anh giải thích với cô thì trong lòng cô đã sớm thông suốt, nhưng là cô không hiểu, vì cái gì chính cô vẫn không thể buông tha.

Còn không bằng trước cứ đi ngủ, có lẽ là do không nghỉ ngơi tốt, từ lúc bắt đầu gặp lại Maynor Hàn thì mọi dây thần kinh cũng đều căng đến cực kỳ rồi, hiện tại cô cần được nghỉ ngơi.

Cô tránh thoát cái ôm ấm áp của anh, chạy lên lầu, sau khi đi được một nửa chặng đường thì bỗng nhiên thân thể trở nên mềm nhũn, trước mắt một mảnh đen kịt, chính cô cũng không biết làm sao rồi thân thể lập tức ngã quỵ xuống...

"Không được, Thiển Hạ, không được ngã xuống..."

Giờ khắc này tim Tần Trác Luân đang đập kịch liệt như muốn ngừng lại, mặt anh bị dọa chỉ trong nháy mắt chợt mất đi huyết sắc, anh kịch liệt hô to, thân thể cũng nhanh chóng chạy về phía trước, anh hi vọng anh có thể đỡ được Thiển Hạ, ngàn vạn lần cô không được có chuyện gì....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play