Thiển Hạ và Y Đồng chia nhau đi tìm Điềm Điềm, sau đó hẹn gặp nhau ở bên ngoài quán bar ven đường này.

"Sơ Luyến, không phải là cô đã đi về sao, thế nào vẫn còn ở nơi này?"

Thiển Hạ không tìm được Điềm Điềm thì trở lại bên ngoài quán bar chờ Y Đồng, sau khi chờ được vài phút đồng hồ thì thấy Lãnh Sơ Luyến đi từ bên trong quán bar ra ngoài, bên tay còn đỡ một người đàn ông đang say đi ra, mà nút áo sơ mi của người đàn ông này cũng cài sai tán loạn.

Bởi vì người đàn ông đang cúi gằm đầu, nên cô không nhìn rõ được diện mạo, nhưng nhìn từ chiều cao đến vóc dáng của người đàn ông này thì cũng thuộc vào nhóm đàn ông hạng hai.

Nếu có khuôn mặt đẹp nhưng lời nói không đẹp thì chính là đàn ông hạng năm, nếu cộng thêm tính khí và lời nói cũng tốt, vậy thì có thể vinh dự trở thành người đàn ông hạng nhất rồi.

Nhưng trước mắt cô vẫn chưa nhìn thấy có người đàn ông hạng nhất nào.

"Tôi... Tôi chợt nhớ tới ở quán bar còn có chuyện chưa làm xong hết nên trở lại, còn cô là đang chờ ai, cô cũng không trở về sao?"

Lãnh Sơ Luyến nhìn thấy Tô Thiển Hạ thì trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút hốt hoảng, sau đó cô nhàn nhạt cười rồi trả lời câu hỏi của Tô Thiển Hạ.

"Bạn tốt của tôi không thấy, là một cô gái trẻ, cô ấy đã không biết cách bảo vệ mình lại còn là một người mù đường, nên tôi và một người bạn khác đi tìm cô ấy nhưng tôi vẫn không tìm được, hiện tại chỉ hi vọng người bạn kia có thể tìm thấy cô ấy."

Thiển Hạ lập tức giải thích tình huống trước mắt.

"Tôi giúp cô, vì tôi cũng rất quen thuộc với những con đường chung quanh đây, giờ cô nói cho tôi biết các cô lạc nhau ở nơi nào, cứ nói đại khái vị trí cho tôi biết là được."

Lãnh Sơ Luyến để cho người đàn ông đặt mông ngồi trên đất, suy nghĩ lại một chút thì thấy không được nên cô dìu người đàn ông vào một gian phòng bên trong quán bar, sau khi xong xuôi mới khóa cửa quán bar lại rồi đi ra ngoài.

Cô phải giúp Thiển Hạ tìm lại được bạn tốt của cô ấy, cũng không thể tự nhiên vác theo người đàn ông đang say mèm này được.

"Vậy anh ta, đó là bạn bè của cô sao, một mình anh ta ở trong quán bar sẽ không có việc gì chứ?"

Mà Thiển Hạ cũng không muốn bởi vì chuyện của chính mình mà làm trễ nãi mối tình ngọt ngào của Lãnh Sơ Luyến.

"Không có việc gì, cái tên kia coi như bị sói sám ngậm trong mồm tha đi tôi cũng không đau lòng."

Lúc Lãnh Sơ Luyến nói đến người đàn ông kia rõ ràng tâm tình không tốt, xem ra người đàn ông kia đã đắc tội Lãnh Sơ Luyến rồi đây.

"Được, tôi dẫn cô đi."

Thiển Hạ cũng không tiện hỏi nhiều, nói xong cô vừa dẫn Lãnh Sơ Luyến đi đến con phố mình đi mua nước khoáng, vừa gọi điện thoại cho Y Đồng bảo Y Đồng hãy đứng ở bên ngoài quán bar đợi.

Mà Y Đồng cũng là đi đến con phố kia và xung quanh để tìm kiếm.

"Xin hãy nói rõ chiều cao, cân nặng, tướng mạo, số tuổi của bạn cô cho tôi biết."

Đến con phố nọ, Lãnh Sơ Luyến đi qua đi lại tỉ mỉ kiểm tra nhiều lần, căn cứ theo phân tích của cô, bạn tốt Điềm Điềm của Tô Thiển Hạ chắc chắn không phải là bị người ta bắt cóc, bởi vì ở trên đường cũng không có nửa điểm dấu vết có thể hướng theo cái suy nghĩ kia.

"Tốt."

Thiển Hạ dùng giọng nói ngọt ngào nói với Lãnh Sơ Luyến.

Lãnh Sơ Luyến gật đầu, cô nói nên trở lại quán bar một chuyến nữa, cô sẽ giúp Thiển Hạ tìm được Điềm Điềm.

Thiển Hạ không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại một lần nữa cho Y Đồng bảo Y Đồng quay về quán bar với mình.

Đến quán bar xong, từ phòng làm việc đi ra thì trong tay Lãnh Sơ Luyến đã cầm mấy tờ giấy trắng, lúc đưa tờ giấy trắng cho Thiển Hạ nhìn, Thiển Hạ thấy trên tờ giấy trắng có một tấm ảnh vẽ của một mỹ nữ, diện mạo giống y Điềm Điềm, thì ra ý của Lãnh Sơ Luyến nói muốn trở về quán bar là vì vẽ tấm ảnh miêu tả này đây.

"Có phải là bạn tốt của cô hay không?"

Lãnh Sơ Luyến nhìn tấm ảnh vẽ thì rất tự tin, nhưng cô cũng muốn Thiển Hạ xác nhận lại một lần nữa.

"Đúng, rất giống, cô thật giỏi, chưa có nhìn qua dáng vẻ xinh đẹp của cô ấy cũng có thể vẽ giống như vậy, cô vẽ rất tuyệt."

Thiển Hạ không hề keo kiệt khen ngợi Lãnh Sơ Luyến chút nào.

"Chớ khen ngợi tôi, như vậy cô và bạn cô có thể đi về chỗ ở trước, lưu lại cho tôi số điện thoại là được, đợi tôi tìm được cô ấy, là Hạ Điềm Điềm đúng không, đợi tôi tìm được Hạ Điềm Điềm thì sẽ gọi điện thoại cho cô, đến lúc đó cô hãy đến đây xác nhận có phải cô ấy hay không, còn bây giờ cứ an tâm về ngủ đi."

Lãnh Sơ Luyến nhìn rất thần bí, đây là một cảm giác khác mà cô cảm thấy về cô ấy.

Lúc trước ở trên bờ sông đụng phải Lãnh Sơ Luyến thì thấy cô ấy sao mà nhỏ bé, đau lòng như vậy, cô còn tưởng rằng Lãnh Sơ Luyến là một cô gái nhu nhược bất lực, không ngờ bây giờ cô ấy lại đang ở trước mặt cô biểu hiện các kiểu tài hoa khác nhau, khiến cho Thiển Hạ cảm thấy Lãnh Sơ Luyến là một cô gái rất thần bí và từng trải, cô muốn khi nào có cơ hội gặp lại cô ấy sẽ tìm cơ hội hàn huyên nhiều với Lãnh Sơ Luyến một chút.

Sau khi Thiển Hạ đi khỏi, Lãnh Sơ Luyến lập tức mang người đàn ông rời khỏi quán bar, cơ hồ là cô dùng phương thức kéo anh ta đi.

Đến nhà mình, cô để anh ta nằm ở phòng khách, sau đó xoay người đi vào phòng tắm tắm rửa, tắm xong cô nằm dài ở trên giường định sẽ trải qua một giấc ngủ thật ngon.

Hơn hai giờ sáng, khi đó cô mới ngủ chưa được một giờ thì ở phòng khách chợt có tiếng động.

Là người đàn ông đã tỉnh dậy, cũng ý thức được là mình đang ở một nơi xa lạ, nhưng cũng không có nguy hiểm gì.

Anh dựa vào trực giác nhạy bén và cảm giác tìm được phòng ngủ, mở cửa đi vào là muốn tìm giường ngủ.

Anh có thể ở trong bóng tối nhìn thấy rõ ràng bài trí trong gian phòng, tự nhiên cũng sẽ nhìn thấy giường.

Anh đi tới bên giường, không chút suy nghĩ lập tức nằm xuống.

"A, anh...tại sao anh có thể đi vào phòng của tôi?"

Lãnh Sơ Luyến vốn rất nhạy cảm, trên giường chợt nhiều hơn một người, còn là một người đàn ông, lại chính là người đàn ông đã uống rượu say rồi cướp đi lần đầu tiên của cô, lại vẫn dám mặt dày leo lên giường của cô, anh ta, chẳng lẽ anh ta còn muốn đối với cô như vậy?

Cô cảm thấy hơi sợ nên vòng hai tay ôm thật chặt thân thể của mình, hu hu, cô không cần, không cần bị anh ta cường bạo lần nữa.

Anh căn bản không quan tâm tới sự giãy giụa thương tâm của cô, do uống rượu quá nhiều nên vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Anh bắt được bàn tay nhỏ bé không an phận mà đang làm loạn của cô, sau đó đưa tới khóe miệng hôn lòng bàn tay của cô, làm người cô có một hồi tê dại, truyền từ lòng bàn tay tới toàn thân, lúc cô nhìn xuống mới phát hiện, phát hiện anh ta được voi đòi tiên còn hôn lên ngực của cô, lúc đó cô thật hối hận là mình đang mặc áo ngủ có quá ít vải, mà việc cô hối hận hơn chính là cô còn không có mặc áo ngực, mới vừa vặn bị anh ta hôn lên. . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play