"Không mang theo tôi có được không, tôi chỉ muốn ngủ, tôi muốn đi ngủ."

Thật là khổ sở mà, tối hôm qua ở trên giường anh quấn lấy cô làm đến tận nửa đêm, khoảng chừng hai giờ sáng mới cho cô được nghỉ ngơi, hiện tại chưa tới năm giờ lại lôi kéo cô đứng lên đi chạy bộ, cô đang rất muốn ngủ thêm chút nữa, cái tên Tần Trác Luân này có phải dư thừa tinh lực quá hay không đây, sớm như vậy chạy bộ làm cái gì.

"Không cho phép, cô còn nhớ rõ tối hôm qua cô đã đồng ý với tôi điều gì không?"

Tần Trác Luân nâng cằm của cô lên, nhìn thẳng vào mặt cô nói.

"Không nhớ rõ, tối hôm qua nói rất nhiều thứ, tôi làm sao biết anh đang muốn nói tới cái gì?"

Thiển Hạ cầm tay anh từ dưới cằm mình dời đi, mà anh cứ như vậy nhìn cô chằm chằm, làm cô có điểm bối rối, sau đó cô bắt đầu nghiêm túc hồi tưởng lại ngày hôm qua đã nói với anh những gì?

"Tối hôm qua ngay tại đây cô nói muốn làm thư ký thân cận của tôi, theo tôi ăn cơm, theo tôi đi làm, ngủ với tôi, theo tôi đi công tác, theo tôi tắm, theo tôi mặc quần áo, dĩ nhiên còn có theo tôi chạy bộ, chỉ cần là điều tôi muốn thì cô đều theo tôi cùng làm."

Trời ạ, anh t nói thật nhiều cái ‘theo tôi', hu hu, tối hôm qua cô thật sự đồng ý cái đề nghị này sao?

Cô giống như mơ mơ hồ hồ nhớ mình chỉ đồng ý lấy thân báo đáp thôi mà, còn nói lúc nào anh có bạn gái mới thì tự nói trước với cô, cô sẽ rất hào phóng rút lui khỏi. Ở đâu ra nhiều cái ‘theo tôi’ như vậy?

"Tôi, cái đó, tối hôm qua tôi thật có nói những điều này sao?"

Cô không dám nhìn vào ánh mắt của anh, vẻ mặt của anh lại không giống như đang lừa cô, thật chẳng lẽ là tối hôm qua mình sai lầm nói bậy.

"Dĩ nhiên, có cần tôi giúp cô khôi phục trí nhớ lại không, tôi rất vui lòng giúp sức, vận động trên giường cũng là môn vận động hạng nhất nha, có thể khiến cho da thịt của cô càng thêm săn chắc mịn màng, khít khao nhẵn nhụi, cũng có thể làm cho vóc người của cô càng thêm nóng bỏng gợi cảm."

Ngón tay xấu xa của anh từ từ chạm vào cổ áo cô rồi chậm rãi thăm dò vào bên trong, người đàn ông này rõ ràng muốn ăn đậu hũ của cô mà.

Lúc này cô cũng không có tâm tư cùng anh "này nọ í ẹ" gì kia đâu.

"Thời tiết nóng quá, tôi không muốn chạy bộ, có thể nói không đi không?"

Cô thật muốn ở trên giường ngủ, để cho cô chạy bộ, hu hu, đó là chuyện bi thảm cỡ nào nha.

"Có thể, nếu không chạy bộ thì lập tức cởi quần áo, ngoan ngoãn nằm lên giường, chúng ta có thể làm một chút vận động trên giường, tôi tin tưởng cô sẽ cảm thấy rất thích."

Anh hào phóng buông tay ra không bóp cằm của cô nữa, chỉ là lời nói của anh cũng thật ghê tởm, biết rõ cô không muốn mà còn cố ép, khi nào thì người đàn ông này đã hư hỏng hơn lúc mới quen nhiều như vậy.

"Đi chạy bộ, muốn chiếm tiện nghi của tôi thì không được, trừ phi chính tôi muốn áp đảo anh, ăn anh mới là chính xác."

Thiển Hạ đi ra cửa phòng bèn cố ý vặn vẹo cái mông để cho anh mất hứng, chạy chậm thật chậm tới cửa chính, chấp nhận đi chạy bộ với anh.

Mà chuyện bi thảm hơn còn ở phía sau.

Chạy bộ xong trở lại tắm rửa, dùng xong bữa ăn sáng, xong xuôi khoảng bảy giờ.

Tô Thiển Hạ cho là đã có thể lên giường ngủ một giấc thật sảng khoái, không ngờ Tần Trác Luân lại tới phá hư, anh cầm cặp công văn nhét vào tay cô, còn cầm một bộ váy áo công sở rất nữ tính đưa cho cô.

Cô cầm lấy bộ quần áo kia mở ra xem, phát hiện đây là quần áo dành cho người đẹp thuộc thành phần tri thức mặc.

Anh ta muốn cô mặc cái này làm chi?

"Đây là ý gì? Tôi đã cùng anh chạy bộ xong rồi, anh nên đi làm, để yên cho tôi ngủ mới phải."

Cô đẩy bộ kia quần áo cùng cặp công văn của anh ra ngoài, nằm ở trên giường đưa lưng về phía anh, chuẩn bị khi anh hỏi gì cũng nói không biết, nếu còn hỏi nữa thì cứ trực tiếp lờ anh đi.

"Theo tôi đi làm, không đi sao?"

Tần Trác Luân đứng ở bên giường, mắt nhìn xuống tư thế nằm nghiêng của cô nói.

"Không đi, anh phải đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ gì đó thì nhanh lên một chút, một mình tôi ở nhà mới được tự do."

Tô Thiển Hạ dứt khoát khoác tay, xua đuổi anh giống như là đang xua đuổi một con con ruồi đáng ghét vậy.

"Không ngờ Tô Thiển Hạ lại là một người nói chuyện lật lọng như vậy, dám nói mà không dám làm, vậy thì tôi cũng không miễn cưỡng cô nữa."

Anh vừa nói xong, lập tức cầm cặp tài liệu lên đi ra cửa phòng.

"Người nào nói, ai nói tôi là người chuyên phản bội lời nói của mình, con mắt nào nhìn thấy tôi như vậy, Tần Trác Luân, không phải là muốn tôi đi làm với anh sao, tôi mới không sợ đâu, anh cứ chờ xem, anh sẽ phải hối hận vì đã để cho tôi cùng anh đi làm.

Tô Thiển Hạ biết mình không thể nào ngủ tiếp được, vậy thì cứ đi đi, cô bảo đảm sẽ khiến cho anh hối hận đã để cô đi làm.

Sau khi hai người đến công ty, chuyện đầu tiên Tần Trác Luân muốn làm chính là thông báo cho mọi người biết Tô Thiển Hạ chính là thư ký riêng của anh.

Quyết định này lại dọa sợ Vũ Tình, khiến cho cô làm cái gì cũng không thuận lợi, điển hình chính là bưng cà phê của Tần Trác Luân và nước trái cây mà Tô Thiển Hạ vừa yêu cầu vừa để lên bàn thì đổ tràn ra ngoài.

Hoặc là vì tinh thần hoảng hốt, tâm trạng giống như đang có chuyện rất nghiêm trọng.

"Cô thư kí kia có chút lạ lùng, cô ấy chính là không yêu thích tôi? Anh không lo lắng việc để cho tôi cùng anh đi làm sao?"

Tô Thiển Hạ bước tới phía sau anh, trong lòng có ngàn vạn lời cầu nguyện rằng anh sẽ thu hồi quyết định kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play