Lái xe đi dạo xung quanh trên đường, Thượng Quan Kì cũng không biết nên đi nơi nào chơi nữa.
Anh chưa thể nào quen thuộc được với thành phố này, từ nhỏ anh đã lớn lên ở nước ngoài.
"Dừng xe, mau dừng xe. . . . . ."
Có người dám cả gan chạy đến ngăn ở trước xe của anh muốn anh dừng xe, cũng may kỹ thuật lái xe của anh khá tốt, kịp thời dừng xe lại, đang muốn xem là người nào kêu dừng xe, thế nhưng động tác của đối phương vô cùng nhanh, thản nhiên mở cửa xe của anh rồi lập tức ngồi xuống vị trí ghế ngồi bên cạnh anh.
"Mau lái xe, có người đuổi theo tôi."
Giọng nói này, bây giờ anh mới nghe rõ ràng là giọng của phụ nữ, ừ, âm thanh êm dịu dễ nghe, không tệ, anh nhìn qua kính chiếu hậu thấy đối phương là một cô gái tóc dài, dáng dấp tuy không có nhìn kỹ, nhưng có thể xác định là một cô gái rất xinh đẹp.
"Đi đâu, cô gái, cô tên là gì, năm nay bao nhiêu tuổi, đã hai mươi chưa? Đuổi theo cô có phải là bạn trai cô hay không?"
Thượng Quan Kì thật sự rất tò mò với cô gái này, anh đã nhìn cô mấy lần, càng nhìn càng xác định cô đúng là một đại mỹ nữ vô cùng xinh đẹp.
"Anh hỏi điều này làm cái gì, tôi không phải là loại con gái tùy tiện, xin dừng xe ở đầu đường phía trước."
Cô gái ôm chặt túi đồ vào trong ngực, trong lòng cô có chút kiêng kị với Thượng Quan Kì.
"Đến rồi, cô không cảm thấy nên cảm ơn tôi sao?"
Anh dừng xe ở đầu đường như cô nói, lúc cô bước xuống xe thì đi đến trước mặt anh nói.
"Cám ơn anh đã chở tôi một đoạn đường, đây là tiền xe, hẹn gặp lại."
Cô gái lấy từ trong túi ra một tờ một trăm nghìn tiền mặt đưa cho anh, nói hẹn gặp lại một tiếng rồi mở cửa xe đi ngay.
"Này, cô còn chưa nói cho tôi biết tên của cô, một trăm nghìn đồng này là có ý gì, tôi lại không nói muốn lấy tiền xe."
Nhìn tờ một trăm nghìn đồng trong tay, cũng không hỏi được tên và địa chỉ của đối phương, anh thật có chút tiếc nuối.
"Ông chủ, có muốn tôi đi theo dõi vị tiểu thư kia hay không?"
Sau vài giây, giọng nói của Diêm Tử vang lên ở chỗ ngồi phía sau xe, đoán chừng là lúc anh mới vừa ngẩn người nhìn chằm chằm nơi cô gái kia biến mất thì Diêm Tử bước lên xe.
"Không cần, tình huống con khỉ kia như thế nào, phải theo giám sát kĩ cho tôi."
Thượng Quan Kì bỏ tờ tiền vào trong túi, anh có dự cảm rất nhanh sẽ gặp lại cô gái kia, nếu lần sau gặp phải cô..., anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng để cho cô đi như vậy, ít nhất cũng phải biết được thân phận của cô.
"Đi thôi."
Thượng Quan Kì nói một tiếng, để vị trí ghế lái lại cho Diêm Tử, còn mình thì ngồi vào chỗ ngồi phía sau, nhắm mắt lại dưỡng thần.
"Cứu mạng, ai tới cứu mạng a, mau cứu tôi, cướp bóc á..., có ai không, cứu mạng. . . . . ."
Âm thanh này?
Xe mới vừa khởi động đi được vài mét, Thượng Quan Kì và Diêm Tử lập tức nghe được tiếng kêu cứu mạng truyền tới từ nơi cô gái kia vừa rời đi, giọng nói này rõ ràng chính là của cô gái kia.
"Ông chủ, tôi đi xem một chút."
Diêm Tử dừng xe, mắt liếc qua kính chiếu hậu nhìn mặt của ông chủ, biết ông chủ rất quan tâm cô gái kia, hắn lập tức dừng xe lại chuẩn bị đi xem tình trạng của cô gái kia.
"Cùng đi."
Thượng Quan Kì nghiêm mặt, hai người cùng nhau xuống xe đi đến nơi cô gái vừa rời đi đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT