Trong lúc ngủ mơ màng, Tiểu Mỹ cảm thấy bản thân
như bị một đoàn xe tải cán qua người, đau đớn dữ dội. Giật mình, đôi mi
dài khẽ mở, mắt đẫm nước cũng theo đó mở ra, mờ mịt đánh giá cảnh vật
xung quanh.
Tiểu Mỹ chống tay ngồi dậy, từ hạ thân truyền đến
cảm giác đau đến tê tâm liệt phế, miệng anh đào không kiềm chế bất giác
kêu lên, thân mình cứng ngắc không dám lộn xộn. Cô nhớ đến chuyện gì đó, đôi mắt bỗng nhiên mở to, sợ hãi.
Ác mộng...đó là là ác mộng....
Tiểu Mỹ cắn răng, không cần nhìn xuống thì cô cũng chắc chắn lúc này
thân thể mình lúc này khẳng định là không một mảnh vải che thân.
Mọi chuyện tại vì sao lại trở nên như vậy...
Đầu đau như búa bổ, mỗi cơ quan trên cơ thể tưởng chừng như bị cắt ra, thần trí đến bây giờ vẫn còn bị vây trong trạng thái mơ màng. Cố gắng suy
nghĩ, rốt cục, cô nên làm cái gì mới đúng đây?
“Đã tỉnh? Ngoan
nào, bảo bối nên ăn một chút mới có thể mau khỏe” Mẫn nhã nhặn đem cảnh
cửa to lớn đẩy ra, giống như đã sớm biết được người ở bên trong đã thức
giấc, hắn để khay đựng thức ăn lên bàn. Không để ý đến gương mặt đỏ ửng
của Tiểu Mỹ, cước bộ nhẹ nhàng tiến đến, đem cô ôm vào trong lòng, bàn
tay thon dài đặt nhẹ lên trán.
“Tốt lắm, cũng không có phát sốt”
Tiểu Mỹ không dám dùng sức, tốt nhất đừng khơi dậy lửa giận của vị đại gia
này. Cô nhẹ nhàng đem tay Mẫn lấy ra, ôm chặt chăn, bên tai đã một mảng
hồng hồng.
“ Trước hết em nên ăn một chút điểm tâm đi” Biết là cô đang thẹn thùng nhưng Mẫn vẫn quyết không buông tha cho người trong
lòng, đem khay thức ăn bưng đến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT