Nhàm chán, thực sự nhàm chán. Tiểu Mỹ ghé vào trên bàn, hai mắt tròn to đảo quanh, thoạt nhìn không có tinh thần.
Bốn người đàn ông kia đều rất bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ, luôn không thấy
bóng dáng, lúc ăn cơm mới có thể ngẫu nhiên xuất hiện một chút, rồi vỗ
vỗ đầu của cô, để cho cô một mình ngoan ngoãn ăn cơm, tiếp theo lại biến mất không thấy.
Thời điểm vào ban đêm đều chờ cô ngủ thẳng tới
nửa đêm bọn họ mới nhẹ nhàng tiến vào trong chăn ôm cô ngủ, có nhiều lần cô bị đánh thức, nửa tỉnh nửa mê chờ bọn họ bắt đầu, kết quả đợi một
hồi lâu mới phát hiện bọn họ thế nhưng tất cả đều đang ngủ, vừa thẹn vừa giận liền đem bọn họ đều đạp xuống giường, ôm lấy chăn một mình chiếm
cả chiếc giường.
Tiểu Mỹ xoè hai bàn tay, mở từng ngón tay đếm xem đã bao nhiêu ngày trôi qua mấy người đàn ông kia vẫn không có ôm cô.
Bốn ngày, bọn họ thế nhưng bốn ngày không chạm vào cô. Tiểu Mỹ ai oán bè
cái miệng nhỏ nhắn, lại bắt đầu miên man suy nghĩ. Bốn người kia không
phải bên ngoài có người phụ nữ khác đi, nhưng nếu không phải như vậy thì tại sao lâu như thế không chạm vào cô, nếu như thế thì cô cũng thật sự
bi thảm, còn không, người ta dưỡng tình nhân đi, nếu vào cửa, còn không
biết sẽ biến chính mình trở thành dạng bi thảm nào đây.
Cô miên
man suy nghĩ, cuối cùng cũng xác định ý nghĩ của mình là chính xác. Như
vậy phải lo liệu làm sao? Rời nhà trốn đi không phải tốt lắm? Hai mắt
tròn xoe đảo quanh trong đầy thoáng hiện lên ý tưởng.
*
" Mẹ nó, tại sao lại không thấy người?"
Vài ngày gần đây có rất nhiều công việc, mỗi ngày chỉ dám ăn một bát cơm
còn bớt thời giờ để đến gặp người trong lòng, kết quả phát hiện không
người đâu, đôi mắt đen của Mẫn tràn đầy lo lắng cùng tức giận, gấp đến
độ xoay tròn, lý trí hoàn toàn bị đánh mất, ngay cả lời thô tục cũng đều nói ra.
" Đem cả tòa nhà kiểm tra một lần, một sợi tóc đều phải kiểm tra thật tốt cho tôi."
Bình tĩnh hạ đạt một loạt mệnh lệnh, vẻ mặt Khuê có chút táo bạo, mặc dù
phái ra cả tổ ám vệ tình báo cũng đều không thu hoạch được gì, càng
khiến anh giận đỏ đôi mắt, thoạt nhìn có chút dữ tợn.
Liệt bứt
tóc, nói đều nói không nên lời, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt hay trêu chọc cùng nụ cười tươi cũng biến. Liên cử chỉ thất thường đi qua đi lại,
trong miệng cằn nhằn " Bình tĩnh. . .Bình tĩnh. . ."
Đột nhiên,
anh dừng lại, kiểm tra trong phòng cất đồ, lại phát hiện không thấy một
thứ sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.Trách không được không có bất luận dấu
vết xâm lấn.
" Cô ấy không đi một mình, ở nhà cũ." Mẫn thu hồi ôn hòa, thản nhiên nói.
" Không phải Tử Nguyệt thì chính là ông nội."
*
Trong sân nhà cũ Lý Tử Nguyệt
" Bốn vị lão Đại, lần này thật không phải do tôi, tôi bị ép buộc, hơn nữa tôi cũng giúp các cậu giữ người."
Lý Tử Nguyệt ai oán nói, sáng sớm đã bị vị chủ mẫu tương lai uy hiếp muốn
hắn giúp cô rời khỏi bốn người kia, không tính là bạn tốt thì cũng là
chủ tử trong tương lai, hại hắn không muốn cũng phải giúp, càng khủng bố hơn chính là nha đầu kia một tấc cũng không rời hắn, hại hắn ngay cả cơ hội báo tin đều không có, nếu không phải hắn bắt mắt, giữ được cô để
chờ bốn người kia tìm đến, nói không chừng hiện tại hắn không biết đã
chết ở trong bụng con cá nào.
" Hừ! Phản đồ, còn nói sẽ giúp tôi"
Tiểu Mỹ trừng mắt nhìn Lý Tử Nguyệt.Bốn người từ khi nhìn thấy cô vẫn luôn
lạnh lùng chỉ chăm chú nhìn cô, nhìn chăm chú đến nỗi da đầu cô đều run
lên, cũng càng ngày càng khiến cho cô lo lắng hơn. Khuê không nói hai
lời, khiêng cô lên trực tiếp rời đi.
" Buông ra!"
" Câm miệng!"
Người đàn ông một cái liền vỗ xuống mông nhỏ của cô, thành công khiến cho cô yên tĩnh trở lại.
*
" Em phải đi?" Người đàn ông lạnh lùng lên tiếng hỏi.
Bị khiêng trở về, bốn người đàn ông kia một bộ dáng lạnh lùng ngồi ở trước mặt cô, chăm chú nhìn cô, hại cô bị nhìn tới hai chân đều nhũn ra.
Người đàn ông không mang theo một chút tình cảm nào hỏi cô, khiến cho
Tiểu Mỹ cảm thấy không thoải mái, khẽ cau mày nhẹ nhàng gật đầu.
" Em còn dám nói em phải đi, anh hỏi em, em có phải là người hay không,
em rốt cuộc có tâm hay không?" Liên một bước liền vọt tới trước mặt Tiểu Mỹ, nắm chặt lấy hai vai cô không ngừng lay động.
" Được rồi!" Khuê đứng lên, cả người bị bao phủ bởi hàn băng
" Hôn lễ ba ngày sau sẽ diễn ra, để ám vệ một bước không rời khỏi cô ấy,
nếu lại có một tia sai lầm, tôi sẽ để mọi người chôn cùng."
Tiểu
Mỹ rùng mình một cái, trong lời nói của người đàn ông lộ ra hàn ý, cô
luống cuống nhìn bọn họ đứng dậy lạnh lùng xẹt qua trước mặt mình, mặt
không đổi sắc rời đi, cô có chút hoảng hốt, muốn đuổi theo, lại không
biết từ nơi nào nhảy ra một đám người ngăn cản cô
Bọn họ không chịu gặp cô.
Mắt thấy hôn lễ càng ngày càng gần, Tiểu Mỹ bắt đầu có chút nóng nảy, mấy
người đàn ông kia đem cô cầm tù, trừ ra cái sân này, chỗ nào cô cũng
không thể đi, mà ngay cả lão thái gia đến đây, ám vệ cũng không dám cho
đi gặp, ghê tởm hơn chính là, bọn họ không chịu gặp cô, vô luận cô có
cầu xin ám vệ cho cô gặp bọn họ, bọn họ cũng vẫn không muốn gặp cô.
Thẳng đến ngày cử hành hôn lễ, Tiểu Mỹ bị một đám người vây quanh vì cô mà
mặc váy cưới, tỉ mỉ trang điểm, rồi được dẫn tới một thảm cỏ, Tiểu Mỹ
thế mới biết hôn lễ của chính mình hoá ra được tổ chức tại trong gia
trạch, một mảng lớn thảm cỏ được bố trí hoa lệ, giống như cung điện.
Cuối cùng, cô cũng thấy được bốn người kia. Bốn người họn họ thoạt nhìn
không vui, ngay cả cười cũng đều miễn cưỡng, Tiểu Mỹ cảm thấy tim mình
có chút đau, rõ ràng hai ngày không gặp, lại cảm thấy thật lâu giống như cả đời vậy.
Người tới tham gia hôn lễ không ít, nhưng không có
bạn học, bạn bè hay người thân của cô. Tiểu Mỹ không biết, bốn người kia vì không muốn cho sự tình sinh biến, quyết định càng đơn giản càng
nhanh càng tốt, một đống thiệp mời được đưa đi đều bị hủy bỏ. Hôn lễ
được trang trí theo kiểu Tây Âu thế nhưng chỗ để kết hôn hôn lại một
kiểu dáng khác, Tiểu Mỹ cảm thấy có chút dở khóc dở cười, cô còn chưa
thấy qua có người mặc tây trắng để đi cưới vợ bao giờ, trao nhẫn cũng đã xong, buổi lễ cuối cùng cũng kết thúc.
Ngồi chờ tại phòng cưới
nửa ngày đến nhàm chán, Tiểu Mỹ chạy vào phòng tắm rửa mặt chải đầu, đem một thân hoa lệ thay ra, dù sao hôn lễ coi như đã cử hành qua, tuy rằng cô thực thích lễ phục váy lụa trắng kia, bất quá thay ra cũng mệt chết
đi được.
Ra khỏi cửa phòng, cô phát hiện mọi người đều đã rời
khỏi, chỉ còn lại ám vệ, cô nhăn mày ngồi xuống ghế sa lông tại đại
sảnh, cố ý đem TV mở lớn tiếng. Hôn lễ hôm nay tựa hồ tất cả mọi người
đều rất vội, cô lại nhàm chán không có việc làm. Chương trình trên TV
tất cả đều thực giống nhau, nhìn thôi cũng đủ khiến cho người ta buồn
ngủ, thế nhưng thực sự cô lại ngủ.....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT