Một bữa sáng thịnh soạn, ngoài Bắc
Thần Hàn và Tô Duyệt Duyệt ra, còn có thêm 4 vị tiểu thiếp, 4 vị tiểu
thiếp này dường như nghiện đến Duyệt Tâm Các rồi, mỗi buổi sáng hầu như
đều đến đây dùng bữa.
“Thái tử gia, sắc mặt của ngàu dường như
hơi khó coi, có phải là bị bệnh không?” Lâm Điệp Nhi sắc mặt chất chứa
tình cảm, ôm bả vai của Bắc Thần Hàn quan tâm hỏi.
Thái tử gia đã 1 tháng không đến chỗ nàng ta rồi, hơn nữa cả 3 vị tiểu thiếp khác cũng vậy, mà điều làm nàng ta phẫn nộ nhất là, thái tử gia cư nhiên đêm đêm
lưu lại Duyệt Tâm Các, nàng ta luôn luôn cho rằng Tô Duyệt Duyệt không
thể được sủng ái, nhưng không ngờ rằng gần đây thái tử gia đều qua đêm
tại DUyệt Tâm Các, bảo nàng ta không tức sao được.
Bắc Thần Hàn
đờ mặt ra, không trả lời nàng ta, đêm đêm ôm ấp cơ thể mềm mại kia, kìm
hãm ham muốn hơn 1 tháng, sắc mặt làm sao có thể tốt được.
Hắn
đột nhiên quay nhìn sang bên cạnh kẻ cầm đầu tội ác này, chỉ nhìn thấy
nàng ta điềm nhiên ngồi húp cháo, mà Lâm Điệp Nhu cơ bản không biết Bắc
Thần Hàn xảy ra chuyện gì, thuận theo ánh mắt của Bắc Thần Hàn mà nhìn
Tô Duyệt Duyệt.
“Thái tử gia, có phải thái tử phi phục vụ ngài
không chu dáo, cho nên sắc mặt ngài mới xấu như vậy?” Lâm ĐIệp Nhi không hề do dự nói những gì mà nàng phỏng đoán, lại không biết lời của nàng
ta làm cho sắc mặt của Bắc Thần Hàn càng trở nên âm u hơn.
Mắt
của Tô Duyệt Duyệt đảo qua đảo lại, cuối cùng dùng ánh mắt hoàn toàn bô
tội nhìn 2 người bên cạnh: “Là thái tử gia của các người không phục vụ
nổi ta, có thể trách ta sao?”.
“Tô Duyệt Duyệt, ngậm miệng của ngươi lại…” Bắc Thần Hàn cắn răng, nhìn nàng
Lâm Điệp Nhi và 3 vị tiểu thiếp khác lần lượt nhìn 2 người bọn họ, các nói
của Tô Duyệt Duyệt, bọn họ không thể hiểu được, cái gì gọi là thái tử
gia phục vụ không nổi?
Bắc Thần Hàn rõ rang cảm thấy xung quanh tràn đầy ánh mắt nghi hoặc, mâu quang lanh lợi liếc nhìn bọn họ: “Dùng cơm..”
Sauk hi 4 vị tiểu thiếp dùng cơm xong rời đi, Bắc Thần Hàn đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng mở miệng.
“Duyệt Duyệt, tháng giêng sau trong hoàng cung có tổ chức lễ hội ngắm hoa, phụ hoàng đích danh mời ngươi tham dự, bổn vương sẽ cho người giúp ngươi
chuẩn bị mấy bộ y phục”. Hắn nhìn nàng nói.Tô Duyệt Duyệt chớp chớp mắt, ngữ khi có vẻ không đồng ý: “Nhất định phải tham gia sao? Ta không muốn đi”.
Vừa nghĩ đến hoàng cung, khẳng định là nơi mà đấm đá nhau, nàng liền cảm thấy chán ngán.
“Không được, ngươi nhất định phải đi.” Bắc Thần Hàn ngữ khí kiên quyết.
Tô Duyệt Duyệt bĩu môi, không nói lời nào tiếp tục cúi đầu húp cháo, lúc
này 1 người nô tì ở thiện phòng bưng 1 bát canh nóng đến bên cạnh nàng.
“Thái tử phi, đây là canh nóng mà người cần nô tì chuẩn bị”. Người nô tì sắc mặt hoài nghi nói.
Tô Duyệt Duyệt nháy nháy mắt, vội vàng tiếp nhận bát canh: “Có đun giống như lời ta nói không?”.
Người nô tì nge xong, đột nhiên cảm thấy khó xử, vội vàng gật đầu: “Dạ, nô tì đã làm đúng theo lời thái tử phi dặn rồi.”
Bắc Thần Hàn nhìn rõ sắc mặt hoài nghi của người nô tì đó, lúc này đối với bát canh đó có 1 chút háo kì.
“Duyệt Duyệt, canh này là gì?” Sau khi nô tì lui xuống, hắn không kìm được hỏi.
Tô Duyệt Duyệt mâu mắt lóe sáng làm cho người khác không thể nhận ra bất
cứ điều gì, nàng đưa bát canh nóng đến đặt trước bàn BẮc Thần Hàn.
“Ta đặc biệt sai người làm bát canh này cho ngươi uống, coi như kì hạn hãm
dục của ngươi cũng sắp kết thúc rồi… uống xong bát này độc tố trong
người ngươi sẽ được cho ra ngoài, ngày mau ngươi liền có thể hồi phục
như bình thường rồi”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT