Đêm đó, Brent mang theo hai chủ tớ Sawada Kenya về nhà làm khách, còn giới thiệu với họ về Christian, sau đó thức trắng đêm mà nói rất nhiều chuyện, hơn nữa cậu còn nói gần nhất cậu có một kế hoạch không nhỏ.
Ngày hôm sau, Brent lại dẫn bọn họ đến chỗ của Lý mập mạp ăn cơm.
Sawada cười hì hì đến khi dễ mập mạp một phen, Brent đứng một bên ôm tay nhìn mập mạp bị tên đàn ông xấu xa kia khi chọc ghẹo mà mặt mày uất nghẹn. Thẳng đến khi Sawada dừng lại thì bốn người mới ngồi thảo luận, bàn tính là đến ban đêm sẽ bắt đầu hành động.
Brent nói với bọn họ, ông chủ hiệu thuốc là một người Mĩ đến từ Detroit, chủ yếu là bán thuốc Tây, bên trong còn rất nhiều dược phẩm quý hiếm khó gặp, cứ ngày mười lăm mỗi tháng là thuốc sẽ từ nước ngoài nhập vào, lúc này trong tiệm chắc chắn sẽ chuẩn bị rất nhiều tiền để giao dịch.
“Không phải là ngươi thường xuyên làm chuyện này chứ?”
Hiện tại bọn họ đang trong phòng của mập mạp, Sawada nhìn Brent thuần thục cắt chiếc vớ của phụ nữ, đo sao cho vừa với đầu mình. ( =.= làm cái rừng rú rứa)
Brent ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Sawada một cái, lắc đầu nói:
“Không, đây là lần đầu tiên, lúc trước chỉ đi trộm xe kím chút lợi, còn cướp bóc vẫn là lần đầu.”
Sawada đưa tay cầm lấy, một bên đùa nghịch một bên nói:
“Chúng ta không cần cướp chiếc xe chở hàng làm gì, chỉ cần lấy trong tiệm là được, nếu như tên chủ không nghe lời, xử hắn là xong, thế nào?”
Brent cười lạnh một tiếng:
“Ta cũng tính toán như thế, ta sẽ lái xe, đến lúc xe hàng của ta mở ra, các ngươi chỉ việc vọt vào, còn Kawaga và mập mạp sẽ khống chế người ở bên trong. Lấy cả những bình thuốc trong đó đi.
Nhớ kỹ, chúng ta phải lấy từ trong ra ngoài, các loại trong cùng đều là hàng đắt giá, bên ngoài chỉ là những món hời, ta cũng không muốn phải tốn sức để nhặt những món rẻ về…”
“Lỡ như bọn họ báo cảnh sát thì sao?…”
Mập mạp vẻ mặt bất an nhìn Brent.
Brent lắc đầu:
“Tuyệt đối sẽ không, lão này có cả đống tiền, đối với họ mà nói, tính mệnh mới là quan trọng nhất, chúng ta căn bản không cần cố sức, chỉ cần có súng, đem bọn họ cướp sạch là được.”
“Nga…”
Mập mạp thấy thế mới gật gật đầu.
Sawada ngồi ở ghế mây bên giường, quay sang nhìn bộ dạng sợ hãi của mập mạp, không biết thế nào lại hưng trí, không nói một tiếng đứng lên, rồi đột nhiên cười tủm tỉm bắt lấy khuôn mặt mập mạp nói:
“Đừng sợ, tiểu béo, sau này sẽ quen thôi ~ hơn nữa, anh trai Sawada ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi ~…”
Mập mạp quay đầu nhìn Brent, bị vẻ mặt cười cười xấu xa của Sawada dọa sợ.
Brent liếc mắt nhìn Sawada một cái, mặt không thay đổi nói:
“Được rồi, anh Sawada, ngươi vẫn là buông tha cho mập mạp đi, da mặt cậu ấy rất mỏng, ngươi đừng đùa nữa.”
Sawada vẻ mặt không cam lòng buông tay, xoay người, khoát tay lên vai Kawaga nhà mình, vẻ mặt tiếc nuối nói:
“Kawaga, béo béo lá gan quá nhỏ, kém hơn ngươi rất nhiều ~”
Kawaga mặt không biểu tình cũng không nói chuyện, chỉ im lặng đứng một bên.
Mập mạp vội vàng ngồi kế bên người Brent, chỉ muốn cách Sawada càng xa càng tốt.
Brent cúi đầu, đem vật gì đó trên giường thu dọn lại, sau đó đi qua mở cửa sổ nhìn một chút, thấy bên ngoài sắc trời đã tối, quay lại nói:
“Được rồi, chúng ta đi ăn chút gì đó thì xuất phát.”
Hôm nay Sawada và Kawaga đều mặt tây trang, so với mặt kimono nhìn gọn gẽ hơn nhiều, nhưng mà, Kawaga vẫn mang theo thanh kiếm Nhật trên người.
“Kawaga, ngươi vẫn muốn mang thanh kiếm này theo sao?”
Đem mọi thứ chuẩn bị tốt, lúc mang theo súng ống ra ngoài, Brent nghi hoặc nhìn Kawaga.
Kawaga gật gật đầu, còn chưa nói gì, Sawada đã cười nói:
“Brent, Kawaga nhà chúng ta luôn mang thanh kiếm này theo người ~ ngươi đừng quản hắn, để hắn mang đi thôi.”
Brent nhún nhún vai,
“Mang theo thì cũng không có gì, nhưng mà chúng ta đã có súng, thanh kiếm kia cũng không có công dụng.”
Sawada cười cười, nghiêng mặt, liếc mắt nhìn Kawaga một cái, đối với Brent mà nói:
“Lúc Kawaga 4 tuổi đã được đưa đến bên người ta, khi đó, cha ta nói là tặng hắn cho ta, thế là chúng ta cùng trao đổi tín vật, ký kết khế ước chủ tớ. Ta thì mang thanh kiếm này tặng hắn làm tín vật, nên thanh kiếm không rời thân hắn, hơn nữa từ nhỏ Kawaga đã luyện kiếm thuật Nhật Bản, thành ra không có thói quen dùng súng đâu ~”
Brent bừng tỉnh mà gật gật đầu:
“Như thế thì Kawaga rất lợi hại đúng không?”
Sawada Kenya hừ một tiếng:
“Ừ ~”
Mập mạp đứng một bên nhịn không được sáp vô một câu:
“Sa, Sawada, thế Kawaga tặng tín vật gì cho ngươi?”
Sawada chép chép miệng, khóe môi cong lên:
“Hắn tặng chính mình nha ~” (*đập bàn* *gào thét* tôi biết ngay mà, khà khà)
Nói xong liền cúi đầu cười cười.
Mập mạp nghi hoặc nhìn Sawada, không hiểu là ý tứ gì.
Brent ngược lại không quá chú ý chuyện bọn họ đang nói, chỉ lấy tay ngăn lại, cậu thấy vài người bên phố Hoa đang trao đổi với người bên phố mười ba, Brent nhìn đến mắt cũng không thèm chớp, cứ chăm chăm tại chỗ hiệu thuốc kia.
“Khi nào thì hành động?”
Sawada thấp giọng hỏi, bây giờ hắn cùng Brent là một nhóm nhỏ, với lại hắn cũng thực thích tính cách trầm ổn của cậu.
Hiện tại bọn họ đang đứng trong một con ngỏ, Sawada vươn đầu ngó ra ngoài, theo tầm mắt của Brent nhìn về phía hiệu thuốc, cửa tiệm rất lớn, ngoài cổng lại không có người nào, phía trước có một chiếc xe đắt tiền đang đậu.
“Không.”
Brent ngẩng đầu nhìn sắc trời, phải chờ hoàng hôn buông xuống, như thế mới có thể che được tung tích của cả bọn.
“Chín giờ hành động cũng không muộn, đợi lúc trời tối hơn một chút, xe vận chuyển dược phẩm sẽ đến đây, khi đó chúng ta sẽ bắt đầu.”
Ngày mai chính là ngày nghỉ, trên đường các cửa hàng của người Do Thái đều đóng cửa, chắc là về nhà nghe kinh thánh, ở phố người Hoa thì đèn đuốc vẫn còn sáng trưng, nhưng đến gần chín giờ người cũng dần thưa đi…
À, cho dù là phố người Hoa vẫn còn người là người, Brent cũng không thấy sợ, cửa hiệu đó từ trước đến nay luôn bị người Do Thái và người da vàng kỳ thị nghiêm trọng, thời điểm cửa tiệm đó bán thuốc Trung Quốc, giá đều cao hơn so với người khác đến một hai lần.
Phố người Hoa đối với tiệm này căm thù đến tận xương tủy, bọn họ ở đây không mua nổi thuốc Tây vì nó quá đắt, hơn nữa tên chủ người Mĩ này luôn có biểu tình vênh váo, khiến người khác nhìn vô mà cho hắn một đấm.
“Hút thuốc không?”
Brent lấy ra một bao thuốc lá, đưa qua trước mặt Sawada.
Sawada cười gật đầu, cầm lấy một điếu, Brent giúp hắn châm thuốc. Sawada dùng ngón tay thon dài đưa điếu thuốc lên miệng, mím mím môi hít một ngụm, Brent cũng hít sâu một hơi, ngẩng đầu phun ra một làn khói, ung dung đứng chờ thời gian trôi qua.
Ngoài miệng ngậm điếu thuốc, Brent đứng tựa người vào vách tường, nhìn bộ dáng Sawada hút thuốc, vẻ mặt của hắn làm cho Brent có một cảm giác kỳ lạ –
Sawada đem điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, động tác hút thuốc của hắn cũng không giống như những người đàn ông bình thường – thô lỗ, khẩn cấp muốn được thỏa mãn – mà là chậm rãi thưởng thức, hắn đem hương vị của mỗi điếu thuốc nhấm nháp toàn bộ, làn khối sẽ theo đôi môi đỏ sậm mà chậm rãi phun ra ngoài, vẻ mặt lạnh lùng vắng vẻ, bên môi luôn ẩn ẩn ý cười, làm cho người ta có một cảm giác băng lãnh, âm u.
Brent không biết bối cảnh của Sawada khi ở Nhật, bất quá, hắn không nói, Brent cũng lười hỏi.
Nhưng mà, Brent cảm thấy… Người đàn ông Sawada Kenya này, không phải một gia đình bình thường là có thể dưỡng ra tiểu thiếu gia như hắn.
“Brent, ngươi nói xem, tên thương nhân Detroit này có bối cảnh thế nào mà lại làm ra được một hiệu thuốc lớn như thế?”
Sawada đột nhiên mở miệng nói chuyện, nhìn chằm chằm vào Brent, bộ dạng trêu tức trên mặt cũng đã thu lại.
Brent cẩn thận nghĩ nghĩ, dựa vào tường đối diện Sawada, nói:
“Tiền khẳng định là có, hơn nữa cũng không ít, nhưng mà gia thế… Này thì chắc không, nếu thật sự có gia thế, cửa tiệm như vậy cũng sẽ không đến mức đường cùng mà chạy đến phố người Hoa, hẳn là phải đến khu trung tâm mới đúng. Khu trung tâm không phải có tiền thì cái gì cũng được. Bên kia có mấy nhà có cửa hàng đều là có người phía sau chống lưng, nên ta cam đoan là không có.”
Sawada cười cười,
“Vậy ta yên tâm.”
Brent liếc mắt nhìn hắn,
“Ta đều tìm chỗ tốt để xuống tay…”
“Brent, có xe đến.”
Mập mạp kích động hô một tiếng, tay thì lôi kéo áo Brent.
Brent ném điếu thuốc trên tay xuống, quay đầu thấy một chiếc xe tải cỡ trung đang chậm rãi chạy qua, đến trước cửa tiệm thì dừng lại.
“Hành động.”
Brent lầy trong túi ra hai chiếc vớ đã cắt, nhanh chóng đội vào đầu, mập mạp cũng làm y như Brent, đội vớ vào cái đầu béo béo.
“Được lắm đó, mập mạp.”
Brent vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt mập mạp, rồi thì lôi khẩu súng ra, dựng thẳng tay, hướng mọi người phía sau mà phất phất tay:
“Đi thôi.”
Bốn người cầm súng trên tay đi nhanh về phía tiệm thuốc.
Người đi trên đường cũng không nhiều lắm, thấy bốn người lâm lâm súng, chỉ vội vã vọt qua một bên, làm bộ cái gì cũng không thấy.
Hiện tại các thế đạo hắc bang hoành hành, giết người vào ban ngày cứ như là ăn cơm bữa, thời gian lâu, cũng đã thành thói quen. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT