Vivian ngây ngốc nhìn Brent, sau đó nắm tay cậu, hơi nghiêng nghiêng đầu, mỉm cười ngọt ngào nói:
“Xin chào, ta là Vivian. Rất hân hạnh được biết ngươi, Brent.”
Vivian không chớp mắt nhìn Brent. Đôi mắt cậu đen sâu, mái tóc đỏ thẫm xõa tung hai bên má càng làm tăng lên vẻ mỹ cảm nồng đậm của Brent.
Cả người thiếu niên đều tản ra một loại hương vị khêu gợi, cực kỳ mê người. Vivian chỉ tại một cái liếc mắt đã bị mê hoặc.
Mặc dù hai người nói chưa bao nhiêu, Vivian đứng bên cạnh Brent vẫn đỏ mặt.
Tuy rằng từ đầu Vivian có một gương mặt giống Edward đến làm cậu kinh ngạc, nhưng nữ nhân này có tính cách hướng ngoại hoàn toàn bất đồng với Edward.
Brent chỉ nhìn thoáng qua khuôn mặt kia thì liền quay đầu, dập tắt điếu xì gà trong tay, đoạn cầm ly rượu tựa vào một nơi nào đó uống, cả người an an tĩnh tĩnh, cái gì cũng không nói, người khác nhìn vào không thể nào thấu được cậu đang suy nghĩ cái gì.
Sawada chọn chọn mi, cười nói:
“Brent, ngươi dẫn theo Vivian đi dạo chung quanh, nàng cũng là gần đây mới đến nơi này.”
Brent nhìn chằm chằm vào mặt Vivian, nhún vai:
“Không thành vấn đề.”
Brent và Vivian đi tới cửa, hai người phủ thêm áo bành tô bên ngoài.
Vivian cười vươn tay, ôm lấy cánh tay cậu đi ra đại sảnh.
“Từ lúc ngươi vào cửa, ta liền chú ý ngươi.”
Vivian nói, bộ ngực đầy đặn dán vào người cậu, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào Brent.
Cậu bình tĩnh nhìn vào gương mặt rất giống Edward kia, ngược lại cười cười, không nói chuyện.
“Vì cái gì không nói lời nào?”
Vivian tiếp tục hỏi.
Brent lấy tay vuốt ve hai má nàng, vén mái tóc nàng về phía sau nhu lộng.
“Ngươi thật đẹp, ta không biết nói cái gì.”
Brent ôn nhu nói, lời thủ thỉ cũng nhỏ nhẹ.
“Nga, Brent, ngươi thật sự là một gia hỏa biết nói lời ngon ngọt nha ~”
Brent nhìn chằm chằm vào gương mặt rất giống Edward kia.
Người nọ từ trước đến nay cũng chưa bao giờ cười như vậy, tuyệt đối sẽ không.
Đi đến trước cửa một căn phòng, Brent đột nhiên vươn tay đem Vivian tiến vào, sau đó mở đèn, khóa trái cửa.
Vivian tự nhiên biết ý tư Brent là gì, vì thế đi đến bên giường nằm xuống, cười ha ha nói:
“Đêm nay theo bồi ta.”
Brent một bên cởi quần áo một bên lắc đầu:
“Không được, chốc lát còn có việc.”
“Nga, Brent… Ngươi thật đúng là người vô tình. Người vừa rồi còn nói ngon ngọt là ngươi sao?”
Vivian làm ra vẻ mặt tiếc nuối, sau đó nhìn Brent thật sâu, tựa hồ hi vọng Brent chú ý.
Brent liếc mắt nhìn Vivian một cái, không nói gì. Chỉ là lôi kéo tay nàng đến bên giường, thân thủ đem lễ phục nàng thoát xuống.
Lễ phục đen thuần từ bả vai trắng mượt trượt xuống, lướt qua vòng eo tinh tế, rất nhanh liền lộ ra nửa người trên trắng nõn.
Brent vươn tay vuốt ve thân nàng, ôn nhu ve vuốt lưng và ngực nàng.
Bởi vì hai năm nay tay không cầm súng, cũng không làm bất cứ việc gì nặng, bàn tay cậu dị thường trơn trắng và nhẵn nhụi, đường vân ngay ngắn ôn hòa.
Vivian cảm thấy thực thoải mái.
Bàn tay thiếu niên cùng da thịt hoàn mỹ của mình phi thường phù hợp.
Brent hơi híp híp mắt, bàn tay vói vào nữa người dưới không có lễ phục của Vivian, luồn vào địa phương đã muốn ướt át.
Brent chưa bao giờ được vuốt ve thân thể Edward như vậy.
Brent nghĩ, thân thể nữ nhân quả nhiên giống trong tưởng tượng, mềm mại nhẵn nhụi.
Vivian thuận thế ngã vào lòng Brent.
Brent đặt nàng nằm trên giường, đem quần áo cởi hết, áo lông cũng vứt bên giường, tách hai chân Vivian ra.
“Ân…”
Cô nàng thở dốc một tiếng, đây là lần đầu tiên Brent biết cảm giác làm cùng nữ nhân là như thế nào.
Brent không khống chế được xúc động, chậm rãi động tác….
Vivian chống đỡ hai tay, ngẩng đầu, muốn hôn lên môi Brent.
Brent mạnh mẽ nghiêng mặt đi, đem tay nàng hơi hơi khống chế, sau đó đặt trên giường, bắt đầu luật động.
“A….”
Vivian kích động hô to, sợi tóc đen tán loạn hai bên má.
Brent nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kia, đem Vivian ôm đứng lên, ngồi ở bên giường.
“Không, không cần….A…~”
Brent ấn vai nàng, một tay ôm lấy thắt lưng, tay kia bắt lấy khuôn mặt, nâng lên, đặt trong tầm mắt chính mình.
Khuôn mặt kia… Chậm rãi hóa thành gương mặt Edward lạnh lùng tái nhợt.
Brent bắt đầu mãnh liệt tiến lên, Vivian vô thức rên rĩ.
Lần đầu tiên, Brent cần phải hảo hảo khống chế chính mình, cho nên, ý thức Brent càng thêm rõ ràng, đôi mắt lục sắc nhìn chằm chằm vào gương mặt kia, những sợi tóc đỏ từ đỉnh đầu tán loạn, che khuất nửa khuôn mặt.
Nhìn xem, thời điểm chính mình dưới thân Edward, đại khái là cái dạng này. Brent nghĩ.
Điên cuồng, dâm mĩ, hạ lưu.
Lại bởi vì bản năng mà không ngừng đón ý nói hùa.
Mâu thuẫn hỗn loạn thống khổ.
Đối với người có gương mặt tương tự dùng sức trừu sáp, tùy ý dâm loạn, Brent có một loại khoái cảm tình ái thâm thúy.
Ánh mắt Brent tựa hồ lướt qua nữ nhân này, nhìn về một thứ khác vô định.
…
“Thật thích…”
Vivian biếng nhác nằm trên giường, tươi cười nhìn về phía Brent.
“Ngươi thật tuyệt, Brent.”
“Khẳng định có không ít nữ nhân bị ngươi mê hoặc, đúng không?”
Brent nhợt nhạt cười cười, xoay người bắt đầu mặc quần áo.
“Ngươi phải đi?”
Vivian nhìn Brent không tha, lấy tay vuốt ve hai má cậu.
Brent nghiêng mặt, tránh né vuốt ve của nàng, lập tức đứng lên, mặc xong quần áo, kéo cửa đi ra ngoài.
Vivian cúi đầu cười cười, thẳng đến khi Brent biến mất khỏi phòng, nàng mới đứng dậy, sửa sang lại quần áo, mỉm cười từ trong phòng đi ra.
Brent chào hỏi cùng Sawada trước khi về.
“Trở về hảo hảo nghĩ ngơi, khẳng định là mệt muốn chết rồi đi?~”
Sawada xấu xa cười cười. Ngoài miệng hàm chứa điếu xì gà, nhìn chằm chằm vào Brent.
Mập mạp và Kagawa cũng vẻ mặt tà ác nhìn cậu.
Brent lấy tay cho một quyền vào bả vai mập mạp.
“Ngươi thật sự càng ngày càng tệ, mập mạp!”
Mập mạp ha ha cười to.
Brent dập tắt điếu thuốc trên tay, xoay người trở về.
“Ta đưa ngươi đi, Brent!”
Sawada theo sau.
“Không cần.”
Brent phất phất tay, đâu cũng không quay lại bước ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, Brent liền bắt một chiếc taxi.
“Ngươi muốn đi đâu?”
Người tài xế nhìn vào kính chiếu hậu, thấy mặt Brent không chút biểu tình gì.
“Biệt thự Hàn.”
Brent cúi đầu nói một câu, sau đó nghiêng mặt, nhìn ngã tư đường tuyết trắng phau phau ngoài cửa sổ, ở trên đường hoa tuyết như trải đầy một tầng trắng xóa.
Brent lấy tay kéo cổ áo chính mình, sau đó vói vào túi tiền, đụng đến khẩu súng.
Brent gắt gao nắm lấy nó.
Taxi một đường chạy tới biệt thự Edward, rất nhanh tòa nhà đã hiện lên phía trước.
“Cậu rốt cục đã về! Cậu Brent.”
Quản gia mặc áo dài bông Trung Quốc, đứng ở trước cổng biệt thự, mỉm cười nhìn Brent, đối với Brent không ngừng xoay người gật đầu, tỏ vẻ lễ phép.
Brent gật gật đầu, hai tay cắm vào trong túi áo bành tô, trời bên ngoài thật sự rất lạnh, buổi tối lại càng lạnh hơn.
“Christian có ở nhà hay không?”
Brent vào cửa hỏi.
Quản gia đứng một bên cửa cười nói:
“A, Louis tiểu thư đã muốn nghỉ ngơi… Nhưng là, thiếu gia còn chờ cậu trên lầu! Thiếu gia hắn mới từ Trung Quốc trở về…”
Brent gật gật đầu, đi nhanh về phía cửa biệt thự.
Những đóa hoa trước đình viện đã muốn héo mòn, bị tuyết trắng bao trùm trên mặt, không có người quét tước, thoạt nhìn cực kì xinh đẹp, cây tùng bên trong vậy mà vẫn như trước đứng vững nơi đó.
“Thiếu gia ở phòng ngủ chờ cậu! Mời đi theo ta!”
Quản gia tủm tỉm cười nhìn Brent, khom lưng dẫn đường ở phía trước.
Quản gia do dự một chút, đại khái là thấy vẻ mặt nghiêm túc của Brent, cuối cùng vẫn là gật gật đầu, mang Brent đi đến phòng cuối ở lầu hai.
“Tiểu thư Louis đã ngủ, hơn nữa ngày mai còn phải đến trường…”
Quản gia thấp giọng nói.
Brent không lên tiếng gật gật đầu, đẩy cửa đi vào.
Trong phòng chỉ có một chiếc đèn tường ấm áp phát ra ánh sáng, Brent nương theo ngọn đèn mà đánh giá căn phòng.
Bốn vách tường đều là hồng nhạt, chính giữa là một chiếc giường lớn, bên cạnh còn có bàn học và ghế divan, sopha rộng lớn sắp xếp có trật tự, đúng là căn phòng xinh đẹp của các bé gái.
Đối diện giường là một lò sưởi khảm tường, hỏa nhiệt phát ra càng làm toàn bộ căn phòng ấm áp.
Brent nhẹ tay nhẹ chân đến bên giường Christian, sau đó điều chỉnh đèn một chút, khom hạ thắt lưng nhìn chăm chú vào gương mặt Christian đang ngủ.
Hai năm không gặp, cô bé đã cao hơn, mái tóc đen trở nên rất dài, tựa hồ vẫn thích màu hồng nhạt gì đó, thời điểm khi ngủ đều đem chăn ôm vào trước người, môi nhỏ hơi nhếch lên, đôi gò má hồng nhuận.
Ân, thân thể hẳn là thực khỏe mạnh.
Brent vươn tay, vén sợi tóc tên trán Christian, thấy rõ gương mặt cô bé, nhưng lại nghĩ đến đôi tay này trước đó đã dùng để ôm nữ nhân.
Brent lập tức rút tay về, cúi đầu hôn nhẹ một cái lên trán Christian.
“Brent…”
Christian khi ngủ luôn thật sự trầm, nhưng như có bản năng cảm ứng, mơ mơ màng màng, chậm rãi mở to mắt, nhìn chằm chằm vào Brent, đầu tiên là vẻ mặt kinh ngạc, sau đó, trong đôi mắt minh lượng trong sáng hiện lên một tầng thủy quang.
Brent lập tức đứng lên, ngồi bên giường, nhìn vào cô bé, ôn nhu nói:
“Anh đã trở về, Christian.”
Nước mắt cô bé rơi xuống, vội vàng ngồi dậy, quỳ gối trên giường gắt gao ôm cổ Brent, nức nở nói:
“Brent… Brent, là anh sao, em không phải đang nằm mơ, đúng không?”
“Em nghĩ anh không cần em, chú Edward lúc trước nói anh có việc bận, phải rời đi một đoạn thời gian… Anh vì cái gì lâu như vậy mới trở về?… Ô ô ô…”
Brent nhắm mắt lại, lẳng lặng ngồi bên giường, hai tay ôm eo cô bé, khuôn mặt cọ cọ gương mặt Christian.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Christian, về sau chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ, được không?”
Christian cười hấp hấp cái mũi, gật gật đầu, ngẩng mặt lên, ngón tay chậm rãi vuốt ve khuôn mặt và tóc cậu, nhìn không rời mắt nói:
“Brent, anh trở nên thật đẹp!”
Brent cúi đầu cười cười, vươn tay điểm điểm cổ cô bé,
“Bé ngu ngốc, anh là nam nhân.”
Christian đỏ mặt, càng không ngừng hấp hấp cái mũi.
“Brent, đêm nay ngủ cùng em, được không? Chúng ta có thể nói chuyện phiếm.”
Brent vươn tay vỗ vỗ sau lưng cô bé.
“Được rồi, Christian, em ngủ trước, không phải ngày mai còn đến trường sao? Anh cũng đi nghỉ ngơi.”
“Lại nói, em đã muốn trưởng thành, về sau chúng ta không thể cùng nhau ngủ chung.”
Christian quệt quệt miệng, nhìn chằm chằm vào Brent, nghiêng mặt hôn bên má Brent một cái.
“Brent, có phải anh đi tìm chú Edward đúng không?”
Brent không nói chuyện, đứng lên, đưa lưng về phía Christian, mặt không chút thay đổi nhìn về phía cửa phòng:
“Christian, việc này, về sau em đừng hỏi nữa, biết không?”
Christian nhìn vào bóng dáng Brent, thấp giọng nói:
“Brent, chú Edward nhất định rất thích anh đúng không? Giống như em thích anh vậy?”
Brent nhíu nhíu mày, lạnh lùng bảo:
“Christian, em còn nhỏ, phải hảo hảo đọc sách, không được nghĩ những chuyện không ý nghĩa này nọ.”
Christian gật gật đầu, ừ một tiếng, sau đó nằm trên giường, tròn mắt nhìn bóng dáng Brent.
Brent bước được một bước, sau đó dừng lại, quay đầu, về lại bên giường Christian, ôn nhu in một nụ hôn trên trán cô bé, giống như những ngày trước, thấp giọng nói:
“Ngủ ngon, tiểu công chúa của anh.”
Christian khanh khách cười, phất phất tay nói:
“Ngủ ngon, Brent.”
Brent vươn tay tắt đèn, xoay người đi ra ngoài. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT