Thẳng đến buổi tối Edward mới trở về. Khi đó Brent đang nằm trên giường, tựa hồ như sắp ngủ.
Thời điểm buổi sáng, Edward dặn dò người hầu cho Brent uống thuốc để miệng vết thương trên chân có thể mau chóng lành một chút.
Nhưng là trong thuốc có thành phần gây ngủ, Brent ăn xong cơm chiều thì cảm thấy đầu hỗn loạn chỉ muốn ngủ một giấc.
Edward vào, hạ nhân trong phòng hầu hạ hắn rửa mặt một phen, Edward liền nâng tay đẩy cửa phòng ngủ của Brent, chậm rãi đi vào.
Brent nhắm mắt nằm trên giường. Chăn cũng không thèm đắp.
Edward đã thay áo ngủ, Brent thì vẫn còn mặc một thân tây trang đen tuyền.
Brent luôn luôn cảnh giác cao độ nhưng lần này lại vì tác dụng của thuốc mà mơ mơ màng màng mở to mắt, thấy Edward đang ngồi bên giường, cởi quần áo của cậu.
“Ed…ward.”
Brent thanh thanh cổ họng cúi đầu hô một tiếng. Nhưng ánh mắt vẫn mông lung nhìn không minh bạch được mọi thứ.
Edward lấy tay vén những sợi tóc lòa xòa trên trán cậu ra sau, thấp giọng nói:
“Thay quần áo rồi ngủ tiếp.”
Brent lắc đầu, hai tay vô lực nâng lên, che chắn trước ngực mình:
“Không… Không cần…”
Edward kéo kéo khóe môi, đem hai tay Brent đặt qua một bên, cởi từng kiện từng kiện áo quần trên người cậu, sau đó chính mình đè lên thân hình đó.
Brent cảm thụ được môi ai kia bắt đầu hôn trán mình, hai má và cổ.
Hô hấp cậu dồn dập, không khống chế được nắm chặt hai tay, thân thể từng đợt nóng lên:
“Không… Không cần, cầu ngươi…”
Bởi vì bị thành phần của thuốc làm cho mệt mỏi, Brent lộ ra thần sắc cực kì yếu ớt, cắn môi, đôi mày nhẹ nhàng nhăn lại, bắt đầu vô thức mà cầu xin Edward buông tha mình.
Eward nghiêng người, đem Brent ôm vào trong lòng:
Brent ngửi thấy hương vị nhàn nhạt thản nhiên trên người người nọ.
Edward hôn hôn lỗ tai cậu, thấp giọng nói:
“Gọi tên ta, Brent.”
Brent không nói lời nào, dùng sức hô hấp.
“Bé cưng ngoan, gọi tên ta, ta sẽ bỏ qua cho ngươi.”
Brent từ chối một chút, cuối cùng vẫn mở miệng, thấp giọng nói:
“Edward… Eward…”
Edward vừa lòng cười cười, xoay người tắt đèn giường, sau đó ôm Brent bắt đầu nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau Edward đã rời giường từ rất sớm, bình thường hắn đều có thói quen đọc sách và luyện chữ. Loại thói quen này được dưỡng từ khi còn rất nhỏ.
Hạ nhân hầu hạ rửa mặt uống thuốc, Edward đã đi xuống giường, đem chăn đắp tốt cho Brent rồi mới đi ra ngoài.
“Thiếu gia, có cần gọi cậu Brent dậy không?”
Edward lắc đầu, ho khan vài tiếng sau đó thấp giọng nói:
“Để cậu ấy ngủ đi, thân thể bây giờ cũng đâu được tốt.”
Nói xong, Edward kéo cửa đi ra ngoài, hạ nhân phía sau cũng nhanh tay nhanh chân mà đóng cửa lại.
Brent mạnh mẽ mở mắt, ngồi dậy trên giường, quay đầu, nhìn chằm chằm bức màn xinh đẹp trong phòng.
Một lát sau, Brent xuống giường, đẩy cửa ra ngoài, thấy Edward một thân trường bào nguyệt sắc, đứng ở phòng khách luyện tự.
Brent nhìn chằm chằm Edward, tóc đen người nọ xõa tung hai bên má, một tay cầm bút, một tay để sau lưng. Từ xa xa nhìn qua thì thấy dáng người hắn cao ngất.
Brent đột nhiên cảm thấy chính mình thật ngốc, vì cái gì mà từ đầu lại nghĩ Edward chỉ là ma ốm vô năng cơ chứ?
Rõ ràng nam nhân này tràn ngập lãnh khí dọa người, hơn nữa tính cách cũng rất bá đạo, thủ đoạn ngoan độc, người nhìn vào mà sợ chẳng dám tới gần.
“Lại đây.”
Edward thấy Brent đứng ngay cửa, hướng phía cậu vẫy tay.
Brent từ từ đi qua, Edward lấy tay kéo người ôm vào lòng.
“Theo giúp ta luyện chữ, Brent.”
Edward thấp giọng nói bên tai Brent.
Brent không biết làm sao đành phải gật đầu.
Ở trước mặt Edward, Brent hầu như đều quên mình đã phải trải qua bao nhiêu chuyện tồi tệ, bị Edward gắt gao áp chế, sau đó lại hiện nguyên hình, biến thành một thiếu niên bình thường chỉ hơn mười tuổi.
Đối với một người khôn ngoan sâu sắc như Edward mà nói, Brent ngang ngược lạnh lùng, thật sự chỉ như một con ngựa con háu đá.
Edward cười cười, cúi đầu, hôn lên khóe môi Brent một cái:
“Ngoan.”
Nói xong, liền cầm lấy tay Brent mà bắt đầu chuyển bút trên giấy Tuyên Thanh thượng hạng.
Brent cảm thấy cánh tay cứng ngắc, nửa thân mình như mất đi tri giác, đầu óc trống rỗng.
Vừa viết có vài chữ, mà cậu lại thấy thời gian như đã lâu lắm rồi.
Không có ba mẹ yêu thương như những đứa trẻ khác, về sau lớn lên, hơn phân nửa tính tình lại đạm bạc. Brent chính là như vậy, ở sâu trong nội tâm trên cơ bản là không có bất cứ cảm tình nào, cả người lạnh lùng như băng, không có thói quen thân cận với người khác, càng đừng nói là gần gũi với một nam nhân thành thục như vậy.
Cho nên hiện tại cả người Brent đều khó chịu.
Hơi thở Edward như hoàn toàn bao phủ cả người cậu. Loại cảm tình không tiếng động này từ từ mà gia tăng cường thế, làm tâm Brent nhất thời trở tay không kịp.
Edward buông tay, cậu đã lập tức nhảy ra, cách Edward một khoảng xa mà ngồi ở sopha, buông hạ ánh mắt.
Edward buông bút trong tay, ngồi xuống, hạ nhân vội vàng mang ly trà lại cho hắn.
Edward nhận trà, sau đó phất tay, ý bảo người hầu đi xuống.
Người nọ người, lập tức lui xuống.
“Brent, không phải ngươi có gì muốn nói sao?”
Nói xong, Edward tao nhã uống một ngụm trà.
Brent nuốt nuốt nước bọt:
“Edward, ngươi không thể giữ ta mãi trong này, ta muốn ra ngoài, ta còn rất nhiều việc phải làm.”
Edward lạnh lùng liếc nhìn cậu một cái, sau đó buông cái chén trong tay,
“Nga, ngươi muốn làm cái gì? Nói ta nghe một chút.”
Từ đầu đến cuối Brent luôn bị Edward dùng ngữ khí lạnh nhạt nói chuyện mà tức muốn chết, tựa hồ suy nghĩ của cậu hoàn toàn không có giá trị, vì thế cậu cao giọng mà nói:
“Vì sao phải nói cho ngươi biết!? Đó là chuyện của ta.”
Edward lạnh lùng liếc cậu, chậm rãi đứng lên.
Brent nhất thời cảm thấy trái tim mìnhn hư gắt gao thu lại một chỗ, giống như là phản xạ có điều kiện cậu mạnh mẽ đứng lên, nắm chặt hai tay lại.
Edward đi đến trước mặt cậu, lấy tay bắt lấy cằm Brent:
“Ngươi cảm thấy ngươi có khả năng làm chuyện gì? Giết người, phóng hỏa, cướp bóc, ăn cắp hay là chơi gái?”
Brent nhất thời thẹn quá hóa giận, nguyên lai trong mắt Edward, cậu là một người như vậy, sa đọa!
Brent mạnh mẽ gạt tay Edward ra, rống giận nói:
“Đúng vậy! Ta là như thế đó! Ta chấp nhận! Ai cũng không cản được ta!”
Nói xong, Brent xoay người đi hướng ra cửa.
Edward ngồi xuống, cười lạnh một tiếng:
“Ngươi cho là ngươi có thể đi sao? Bé cưng.”
Thân thể Brent nhất thời ngừng lại, quay đầu, đôi mắt hồng hồng nhìn Edward:
“Edward, ngươi biết rõ ta làm rất nhiều chuyện xấu, tình cách ác liệt, thích gây chuyện thị phi, vậy ngươi còn tìm ta làm gì?! Ngươi vì sao không tha cho ta!”
Loại nhục nhã trắng trợn này còn có thể có ý nghĩa gì?
Edward hơi hơi híp đôi mắt, nhìn Brent thật sâu, trên mặt không mang biểu tình:
“Ngươi sợ ta sẽ ghét bỏ ngươi.”
Brent hai tay ôm đầu:
“Không có! Ngươi tên khốn nạn này!”
Edward đứng dậy đi qua, đem Brent thoạt nhìn như tan vỡ mà ôm vào lòng, sau đó cúi đầu hôn lên môi cậu.
Thân thể Brent nhẹ nhàng run lên, hô hấp dồn dập.
Edward lấy tay vuốt ve mặt cậu:
“Brent, ta nghĩ ngươi chỉ là thiếu thốn tình cảm mà trở nên lạnh lùng, cộng thêm nghèo khổ, chưa từng cảm nhận được yêu thương, cho nên ngươi mới không dám để người khác trân trọng ngươi, đúng không?”
Cả người Brent run lên, chỉ nghe thấy được hai chữ “Trân trọng”, hai từ này nhất thời làm Brent thấy đầu óc mình như trong rỗng, có một cảm giác nào đó như đâm vào tim.
Edward cúi đầu thở dài một hơi, sau đó xoay người ngồi trước bàn, cầm lấy một quyển sách, lạnh lùng nói: (trở mặt nhanh thiệt =.=)
“Brent, đừng vọng tưởng những thứ tội lỗi trụy lạc kia nữa, không có sự cho phép của ta, đối với ngươi mà nói, chẳng qua chỉ là những thứ ảo mộng vô vị mà thôi.”
“Edward, ngươi tên ác ma này!”
Nói xong, Brent xoay người vào phòng ngủ, hung hăng đóng mạnh cửa.
Brent chỉ nghĩ, muốn đi giết người, muốn đi phạm tội, muốn tại cái xã hội hỗn loạn mà phát tiết, bởi vì bị Edward cưỡng ép chỉ càng làm cậu thêm cường liệt.
Tựa hồ đối với cậu mà nói, những thứ ấy mới là điều cậu khát vọng muốn làm, chứ không phải bị một kẻ xuất thân từ gia đình quý tộc an nhàn sung sướng bị giam lỏng trong phòng, vui đùa dâm loạn cùng hắn.
Từ lúc còn rất nhỏ, cậu đã phải tự mình cố gắng, mang theo Christian muốn có được một cuộc sống tốt, chứ không phải bị một nam nhân bao dưỡng, buồn chán cả ngày không có việc gì làm.
Được hưởng thụ đối với cậu mà nói, cũng là một lọai dằn vặt rất lớn.
Brent thấy chính mình quả thật điên rồi. (Em nó biết mình bị điên nữa kìa =.=)
Thế nhưng Edward kia mãi mãi đều trầm tĩnh, vô luận Brent có vô pháp vô thiên đến mức nào.
Bản chất ham muốn và khát máu trong Brent đều bị Edward hung hăng khơi dậy, loại tội ác thấp hèn này so với trước kia lại càng lãnh liệt hơn.
“Thiếu gia, bên ngoài có hai người nói là muốn gặp cậu Brent.”
Lúc này đã là buổi tối một tuần sau, Brent thế nhưng phát hiện bản thân lại khí định thần nhàn mà ngồi bên cạnh Edward, trên tay cầm quyển sách kinh tế chuyên nghiệp cứng ngắc đọc sách cùng người này.
Có chút từ ngữ Brent thậm chí đọc không hiểu, loại sách này đối với cậu mà nói, thật sự là nhàm chán đến cực điểm.
Edward mới từ bên ngoài về, cơm nước xong xuôi liền mang theo Brent đọc ít sách để giết thời gian.
Brent nghe thấy có người tìm mình, mạnh mẽ đứng lên, sau đó hướng ra cửa nhìn nhìn xung quanh.
Edward lạnh lùng liếc mắt nhìn Brent một cái, cậu mím môi, sau đó thành thành thật thật xoay người ngồi xuống.
“Là những người nào?”
Edward buông sách, hỏi bảo tiêu đứng trước mặt.
Người nọ nói:
“Thưa thiếu gia, là hai người Nhật Bản, một người là thiếu niên, một người là thanh niên.”
Trái tim Brent mãnh liệt đập mạnh, nghiêng mặt đi, vụng trộm nhìn Edward một cái:
“Là bạn của ngươi?”
Edward quay đầu hỏi Brent.
Brent gật gật đầu,
“Edward, bọn họ là anh em tốt của ta.”
Edward không nói gì, chỉ phất phất tay nói:
“Cho bọn họ vào.”
“Brent!”
Swada và Kagawa đi vào. Thấy trong nhà Brent rực rỡ hẳn lên, còn có một người đàn ông phương Đông vô cùng tuấn mỹ đang ngồi trong phòng mà đọc sách. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT