Edward kéo kéo khóe môi, cúi đầu in một nụ hôn trên môi cậu:
“Bé cưng, về sau ngươi sẽ không thích nữa.”
Nói xong, một người bảo tiêu phía sau cởi giày cậu xuống, sau đó ấn chân cậu trên mặt đất.
Brent hoảng sợ quay đầu, nhưng lại bị người kia dùng lực ép lại, đặt trên mặt đường ẩm ướt.
“Buông ra! Buông ra! Khốn nạn! Buông ta ra!”
Brent nhịn không được kêu to lên.
Bên cạnh một người nam nhân đi qua, vươn tay chế trụ đầu của cậu, sau đó từ phía sau che miệng Brent, chung quanh bốn phía nhất thời im lặng, chỉ còn lại tiếng mưa rơi lác đác trên đất.
Brent dùng sức giãy dụa nhưng vô dụng. Hiện tại thân thể cậu đang bị người khác khống chế.
Edward nhìn chằm chằm Brent, tai tay giao trước ngực, bộ dạng trịnh trọng giống như chuẩn bị đại sự, sau đó hé miệng, thản nhiên nói:
“Ban đầu ta tính sẽ cắt bỏ ngón tay ngươi, nhưng chắc là ngươi sẽ không vui, cho nên, mỗi lần ngươi phạm sai lầm, ta sẽ lấy một ngón chân ngươi.”
“Bắt đầu từ ngón út nhé.”
Edward thẳng lưng, lui về phía sau một bước. Trận gió cuối thu mang theo hơi lạnh làm Edward cúi đầu ho khan vài tiếng.
Brent mở to hai mắt, đột nhiên cảm giác có người cởi tất trên chân cậu xuống, sau đó có một cái gì lạnh lẽo đặt ở ngón chân. Hô hấp Brent ngưng trệ, một trận đau nhứt muốn tê tâm liệt phế kéo đến, nhất thời hai mắt Brent chỉ còn lại bóng đen bao trùm, cả người run rẩy, ngất đi.
“Nâng lên xe.”
Edward lạnh lùng nói, mặt không chút thay đổi nhìn Brent nằm trên đấtt.
“Vâng, thiếu gia.”
Nói xong, một người vạm vỡ mang Brent lên xe.
Nhưng mà chỉ có ngươi mới biết, ta hãm sâu trong vũng bùn không thể kềm chế được hắc ám và chấp niệm mà mang sự độc chiếm ích kỉ đối với ngươi.
Brent.
Ngươi nên coi đây là sự vinh quang – Edward.
Brent cái gì cũng không nhớ rõ, hoàn toàn quên hết thảy, giống như vừa rồi chỉ là một hồi kinh tâm động phách, làm người run rẩy như ác mộng.
Nhất là khi cậu vừa mở mắt thì phát hiện đang ở trong phòng mình. Nhìn nơi quen thuộc, Brent thật sự nghĩ không biết có phải cậu đã mơ một giấc mộng kỳ quái?
“Ti –“
Brent giống như trước kia bước xuống giường, nhưng trong giây lát cảm thấy nơi nào đó trên thân thể đau muốn chết, đùi phải tựa như bị nghiền qua.
Brent vươn tay, nhanh chống xốc chăn lên, phát hiện trên chân mình được quấn một tầng băng vải, trên người mặc áo ngủ, tóc và thân thể đều được tẩy qua.
Tướng mạo tuyệt đỉnh, sắc mặt tái nhợt, cử chỉ luôn tao nhã, giống như một quý tộc trầm tĩnh trong truyền thuyết.
Edward không nói gì, chỉ đi vào toilet, đóng cửa, sau đó nhìn vào Brent.
Brent theo phản xạ lùi một bước,
“Ngươi muốn làm gì?”
Edward kéo khóe môi, cúi đầu cười, nét cười trong căn phòng u tối làm hình ảnh có chút quỷ dị.
Chân tay cậu luống cuống không biết làm sao, chớp chớp mắt, hai tay chống vào bồn rửa mặt.
Edward vươn tay vuốt ve hai má cậu:
“Ngươi sống ở nơi này thật sự có chút nhỏ.”
Brent nhất thời cảm thấy xấu hổ và tức giận – cậu không chịu được một Edward luôn dùng tiền tài để đối lập cậu, hơn nữa còn châm chọc.
Vì vậy, Brent đè thấp âm thanh phản bác:
“Nếu không thích thì đừng vào!”
Edward không nói gì, cũng không sinh khí, tâm tình cũng nhàn nhạt, chỉ thản nhiên nói:
“Ngươi có thể đến ở với ta.”
Brent lắcc đầu,
“Không!”
Edward mím môi, không nói gì, nhưng thân mình tiến lên một bước, vươn ngón tay thon dài, bắt đầu cởi bỏ cúc áo Brent.
“Ngươi làm cái gì?!”
Edward lấy tay kia nắm lấy bàn tay Brent đang che chắn trước ngực hạ xuống, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh lùng nhìn Brent, cúi đầu hỏi:
“Ngươi nói thử xem?”
Tay Brent bị Edward cầm giữ, hai cúc áo trước ngực đã bị cởi bỏ, lộ ra cần cổ thon dài và vùng ngực trắng nõn.
Edward cúi đầu, hôn lên cổ Brent,
“Tối hôm qua sau khi ngươi ngủ, như thế nào cũng không cho hôn cổ ngươi, cần cổ ngươi thật đẹp.”
Edward thấp giọng nói, sau đó cánh môi đỏ thẫm dán trên cổ Brent.
Cậu ngẩng đầu, tùy ý Edward hôn, hai tay gắt gao chống lên thành bồn.
Edward ôm lấy hông cậu, đôi tay len lỏi vén áo ngủ lên, thong thả vuốt ve eo lưng gầy gò của cậu.
“Nhẹ một chút…”
Brent thấp giọng nói,
“Không cần lưu lại dấu vết!”
Edward không nói gì, chỉ nhẹ nhàng hôn, từ cổ hướng lên trên, thẳng đến khi tìm kiếm được môi cậu:
“Ngô…”
Brent cả người phát run.
Đôi tay Edward không an phận mà bắt đầu sờ soạng xuống dưới.
“Đừng… xin ngươi…”
Brent lấy tay đè lại tay ai kia, ánh mắt hồng hồng một mảnh.
Edward rút tay về, đứng trước mặt Brent, nâng tay cài lại cúc áo cho cậu, kéo cửa, xoay người đi ra ngoài. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT